Ánh mặt trời lướt qua đỉnh tháp trắng, sắc trời gần tới lúc hoàng hôn.
Tiểu thư Jones đang dạy quá giờ.
Hôm nay bà ta tràn đầy cảm xúc, khóa học ca ngợi thần thánh 50 phút đã kéo dài tận ba giờ mà bả vẫn không có ý định kết thúc.
Bọn học sinh lo lắng lầm giờ hẹn buổi tối, vội đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Nhưng không ai dám kháng nghị thẳng, cùng lắm cũng chỉ cố ý giả bộ đói sắp chết, kéo giọng dài ra, âm thầm biểu đạt sự bất mãn trong lúc hợp xướng thánh ca.
Đạo sư khác nếu dám dũng cảm dạy quá giờ một phút, học sinh quý tộc bên dưới sẽ lập tức dùng giọng vang trời đuổi người đó ra khỏi phòng học.
Nhưng đối mặt vị “Jones tiểu lão tỷ” qua 50 này, quý tộc nhỏ dù kiêu ngạo cứng đầu cũng chỉ có thể rụt cổ như chim cút.
Bởi tiểu thư Jones không phải đạo sư của học viện Ivy, bà ta là nhân viên thần chức của Thần Điện Ánh Sáng.
Nơi đây là người phát ngôn tại thế gian của Nữ Thần Ánh Sáng.
Không ai dám bất kính với Thần, bởi người bất kính với Thần đều đã hóa thành xương khô.
Quý tộc đã sợ hãi như vậy, Ylang Lynn thân là bình dân càng không dám đưa ra bất cứ lời dị nghị gì.
Ylang có một mái tóc đen dài cùng một đôi mắt đen láy.
Chính vì vậy làn da của nàng càng nổi bật, thậm chí trông còn trắng hơn cả tuyết trên đỉnh Reiner.
Đáng tiếc là tín đồ của Nữ Thần Ánh Sáng cũng không thưởng thức vẻ đẹp phản nghịch này.
Tại đất nước của Nữ Thần, màu đen là điều đáng xấu hổ.
Mỗi lần tiểu thư Jones bước vào phòng học này, bà ta đều sẽ vô cùng đau đớn mà ngâm một lần: “Ôi… màu đen ti tiện, nghỉ một phút đã, đôi mắt ta đã không thể thở nổi!”
Không thể thở nổi thì không thể thở nổi, việc này cũng không ngăn được tiểu thư Jones dạy quá giờ.
Chậm thì nửa giờ, nhiều thì một tiếng rưỡi.
Kỷ lục tối cao là tròn ba giờ.
Hôm nay bà ta phấn khởi lạ thường, ngâm xướng thánh ca liên tục mang theo dạt dào tình cảm, trông có vẻ chuẩn bị phá ký lục.
Ylang bực bội bất an.
Trời thì sắp tối, học viện Ivy lại ở khu phía đông – nơi cư trú của người giàu có và quý tộc.
Nàng cần phải vượt qua một đoạn đường tắt âm u dài khoảng 800 thước mới có thể về tới xóm nghèo – khu tây.
Khu tây không có đèn đường công cộng, bởi phí chiếu sáng phải chia đều cho mỗi hộ gia đình.
Long Tinh rất quý, mỗi năm cần một viên, phần lớn gia đình cơ bản không thể trả được phần tiền này bèn chọn sống trong bóng tối.
Đường tắt tối hẹp nối liền hai khu đông, tây kia chính là góc tối trong màn đêm.
Nếu tiểu thư Jones tiếp tục dạy quá giờ, Ylang cũng chỉ có thể cố đi qua đường tắt nọ.
Đường tắt nọ có rất nhiều truyền thuyết khủng bố như về người sói, quỷ hút máu, kẻ săn đầu, ma vô diện.
Tuy chưa ai chính mắt gặp qua hung án nào, nhưng rất nhiều người đều tin rằng mỗi ngày đều sẽ có một bình dân đáng thương đã bị ác ma đoạt đi tính mạng ở nơi đó.
Hôm nay còn có mưa, người dọn lạch nước quanh đường tắt đã bãi công từ lâu, phần rêu phát triển hôi thối dưới chân tường nhất định sẽ tỏa ra mùi mốc gay mũi như mùi máu tươi.
“Như đường tới địa ngục.” Ylang nghĩ thầm, “Bọn họ không thể chịu đựng màu tóc đen nhưng lại có thể chịu được đốm mốc giữa thành thị… Mà đó không phải vấn đề mà mình có thể giải quyết vào lúc này, việc cấp bách là làm sao để tiểu thư Jones cho tan học sớm chút.”
“Bang!”
Thước dạy học của tiểu thư Jones đập xuống bàn học cũ kỹ màu gỗ mun trước mặt Ylang, dọa nàng nhảy dựng.
“Em dám thất thần trong lúc ca ngợi Thần ư? Ylang Lynn, em dám miệt thị Thần?” Lời của tiểu thư Jones chứa đầy băng sương, bà ta dùng giọng điệu lạnh băng đội lên đầu cô bé tóc đen mà mình ngứa mắt một tội danh chết người.
Ylang thẳng sống lưng, đẩy chiếc ghế dài nặng ra phía sau, chậm rãi đứng dậy, cố ý dùng lời lẽ rập khuôn trả lời: “Thánh ca ngài ngâm xướng chứa đầy linh cảm thần thánh, vừa rồi em phảng phất thấy được ánh sáng của Nữ Thần, chói sáng rực rỡ làm em hoa mắt say mê nên thất thố.”
Tiểu thư Jones giật giật môi, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ylang tất cung tất kính: “Cảm ơn ngài đã mang đến cho chúng em ánh sáng thần thánh, ca ngợi Nữ Thần Ánh Sáng!”
Tiểu thư Jones không thể không nhả ra, trả lời bằng giọng nhu hòa: “…Ca ngợi Thần.”
Ylang tiếp tục ngâm: “Nếu thánh ca rung động lòng người như vậy được ngâm xướng trong Thần Điện, có lẽ thần minh cũng sẽ rũ mắt nhìn qua.
Ngài lại tặng thanh âm quý giá của tự nhiên ấy cho những viên đá như chúng em, thật sự là vĩ đại vô cùng.”
Mấy cậu quý tộc thông minh gió chiều nào theo chiều ấy, cũng làm bộ tâng bốc, bày tỏ tiếc nuối về việc tiểu thư Jones lãng phí thánh ca ở nơi này.
“Đây là chức trách của ta.” Tiểu thư Jones xoa mái tóc màu sợi đay chỉn chu của mình, nhấp môi, “Hôm nay đến đây thôi, tan học.”
Bà ta muốn chạy về Thần Điện Ánh Sáng hát khúc tán ca, thử xem liệu có được đến thần quyến thật không… nhỡ được thì sao? Ngay cả một kẻ tóc đen mắt đen thấp kém cũng thấy được ánh sáng của Thần, huống chi là người một lòng phụng dưỡng Thần như mình?
Bóng dáng của tiểu thư Jones vừa biến mất, trong phòng học lập tức vang lên tiếng hoan hô và oán giận, còn có cả tiếng “rầm rì” của bụng đói nữa.
Ylang nhanh chóng cất từng cuốn da dê trên bàn học vào trong túi của mình, chuẩn bị rời đi.
Người khác có thể để cuốn da dê ở lại phòng học, nàng thì không được.
Ngay cả ngay trong lúc học, Ylang cũng phải mang theo chúng bên người, nếu không nàng sẽ vĩnh viễn mất đi sách vở của mình.
Từ ngày đầu tiên bước vào học viện lvy, Ylang đã biết mình nhất định sẽ bị kỳ thị và bất công, nhưng nàng cũng không để ý.
Nếu mục đích của họ là khiến nàng khóc lóc rời đi học viện, vậy nàng càng muốn làm ngược lại.
Nàng phải đứng vững chân ở đây, học tốt các môn, khiến cái đám gọi là quý tộc dậm chân như khỉ.
Cho dù bọn họ mắng nàng như nào, nàng chỉ cần nhún vai buông tay: “Xin lỗi, không cẩn thận ưu tú hơn các hạ một chút.”
Vậy là có thể đánh bại đám nhóc quý tộc này.
Bạn mắng tôi là heo, vậy bạn ngay cả heo cũng chẳng bằng.
Hoàn mỹ.
Có đôi khi nàng thậm chí tưởng như mình bắt nạt tụi nhỏ.
Các quý tộc không coi trọng việc học, nhiệm vụ xã giao hàng ngày cực kỳ nặng nề, nếu đạt được điểm tiêu chuẩn ở học viện thì đã được công nhận là đệ tử tốt.
Nhưng mọi việc luôn có ngoại lệ.
Lớp học này có một vị quý tộc, thành tích của cậu cũng tốt đẹp như dung mạo của cậu ta vậy.
Ylang đeo túi trên lưng, nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi “ngoại lệ” theo bản năng.
Vinár Howard – con trai độc nhất của đại công tước, người thừa kế duy nhất.
Bởi có dung mạo như hoa trong bình minh, tóc như chỉ bạc mạ ánh trăng, cử chỉ ưu nhã cùng thân phận cao quý, cậu ta được kính xưng một cách thân thiết là tiểu công tước Tulip trắng bạc.
Cậu ta không tới học viện.
Hôm nay là lễ trưởng thành của thân vương, thân là thần chúc và minh hữu thân mật nhất của vương thất, Vinár được mời đến lâu đài cổ xem lễ.
Ylang nhớ rõ, lần trước tiểu thư Jones dạy quá giờ đến trời tối, đúng là Vinár phái xe ngựa đưa mình về nhà.
Đương nhiên, việc thiện mà tiểu công tước tùy tay làm cũng mang đến cho Ylang bao phiền toái cùng địch ý.
Ánh mắt hơi chậm lại, Ylang nhẹ nhàng nhấp môi, nhanh chóng rời đi chỗ ngồi của mình.
“Cô cho rằng mình có thể ngồi trên xe ngựa của Tulip thêm lần nữa sao?” Một thiếu nữ tóc vàng mặc bộ váy bồng phức tạp, đẹp đẽ và quý giá thẳng ngực, nhanh chóng đi đến chặn trước mặt Ylang, cười lạnh, “Đừng có mơ! Tiểu công tước thương cô một lần đã là tận tình tận nghĩa.”
Ylang nhìn nàng ta.
Thiếu nữ tóc vàng này tên là Sally Campbell, con gái của bá tước.
Ngoài Vinár ra, nàng ta chính là quý tộc có thân phận tối cao trong lớp.
Sally có diện mạo xinh đẹp, sức tấn công mạnh mẽ, nàng ta một lòng muốn chiếm được Vinár trong ba năm ở học viện, trở thành phu nhân đại công tước tương lai.
Nếu không được thật, nàng ta cũng nguyện ý lui mà cầu một bước, trở thành người tình của cậu ta.
Đáng tiếc tiểu công tước Vinár không hứng thú với nàng ta chút nào.
Cậu ta điềm đạm, xa cách, tránh người, gần đây vì vấn đề phương trình nguyên tố ma pháp mới thảo luận hai ba lần cùng học sinh xuất sắc duy nhất trong lớp – Ylang.
Việc này làm cho Sally vô cùng khó chịu, trong lúc nói chuyện với Ylang, cô nàng rất khó để duy trì lễ nghi ưu nhã của quý tộc.
“Còn không phải là chắn đao hộ phụ thân của Vinár sao? Có thể chắn tai nạn giúp người cao quý như vậy là phúc mà cha cô cả đời mới tu được, cũng chỉ có đám điêu dân tính toán chi li như các người mới có thể mặt dày tìm đến xin sự giúp đỡ của đại công tước, đưa cô vào học viện.” Sally khinh miệt liếc Ylang, “Đúng là ô nhiễm không khí.”
Cha của Ylang – Joe Lynn – từng là người hầu của đại công tước Howard.
Vì bảo vệ đại công tước, ông đã mất đi hai chân của mình.
Sau đó, ông từ chối phần thưởng mà đại công tước ban cho cùng lời mời vào làm ở trang viên Tulip, ông chỉ xin một việc: để cô con gái Ylang yêu học tập từ nhỏ của mình vào học viện Ivy.
Ylang ép xuống cảm xúc trong lòng, mỉm cười nói: “Tôi thật lòng mong cô cũng được đến ‘phúc’ như vậy.”
Nói xong, nàng cầm làn váy bằng vải bông lên hành lễ qua la, vòng về phía cửa phòng học.
Đèn Long Tinh trong học viện đã sáng, mặc dù đã đậy lên chao đèn dày nặng tinh xảo bóng loáng bằng đá vân mẫu, ánh Long Tinh loá mắt vẫn làm cả học viện giống như ban ngày.
Nếu vẫn không đi, trời sẽ đen hẳn.
Mãi mới giải quyết xong tiểu thư Jones, Ylang không có thời gian để mà lãng phí ở chỗ này.
“Paul, ngăn cô ta lại, đêm đến hẵng thả chạy.” Giọng nói ngạo mạn đầy ác độc của Sally truyền đến từ phía sau, “Đêm tối mới hợp với màu tóc của cô đó, tiểu thư bình dân.”
Paul là em trai cùng cha khác mẹ của Sally, một đứa con ngoài giá thú.
Cậu ta cao to, chặn ở chỗ cửa, Ylang cơ bản không thể mạnh mẽ xông ra.
Ylang biết, bạn học quý tộc trong lớp sẽ không ai giúp nàng nói chuyện.
Quả nhiên, mọi người coi nàng là không khí, bọn họ vẫn duy trì dáng vẻ ưu nhã, lần lượt lướt qua Paul mà rời đi.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, không trung chỉ còn lại chút màu xanh đậm không cam lòng rời đi.
Trong học viện chói sáng rực rỡ, Ylang chỉ cảm thấy rét lạnh.
“Em sẽ nhìn chằm chằm cô ta, chị Sally.” Paul lắc lắc mái tóc đỏ tượng trưng cho dòng màu thấp kém di truyền từ mẹ mình, “Ngài về trước đi, gió đêm quá lạnh, vì bình dân này mà sinh bệnh không đáng.”
“Tốt lắm.” Sally ngẩng đầu rời đi.
Trong phòng học chỉ còn lại Paul và Ylang.
Ylang nhấp môi, ép xuống ngọn lửa trong lòng, tinh tế nhớ lại lời nói và hành động của Sally.
Nàng cứ cảm thấy vẻ mặt của Sally hôm nay quá hung ác.
Đừng nói là muốn để Paul làm gì nàng chứ?
Con ngươi Ylang hơi co lại, nhìn về phía thanh niên tóc đỏ cường tráng, gương mặt thô kệch trước mặt mình.
Cậu ta 15-16 tuổi, thoạt nhìn vô cùng phấn khởi và xúc động, mặt hồng, giọng thở dốc cũng nặng hơn ngày thường rất nhiều.
“May quá.
Chị ấy cuối cùng cũng đi rồi.” Paul xoa tay, “Ylang bé nhỏ, cô giúp tôi một chuyện lớn rồi đấy!”
Cậu con trai ngoài giá thú tóc đỏ cường tráng này tràn đầy vẻ phấn khởi đặc biệt có ở thời kỳ kén vợ kén chồng của dã thú.
Ylang cảnh giác lui một bước: “Cậu muốn làm gì? Đây là học viện.”
Chỉ thấy Paul cười hà hà, thần bí nói: “Tôi hẹn một người đẹp vô cùng nóng bỏng là đêm nay đi nhà nàng.
May mà cô đuổi lão xử nữ Jones để kịp thời tan học, nếu không tôi nhất định sẽ đến trễ, không lên giường được.
Không nói nữa, chúng ta cùng chuồn ra từ cửa sau đã!”
Ylang: “Hả?”
Paul trừng nàng một cách quái dị: “Này, Ylang bé nhỏ, đừng nói là cô cho rằng tôi có hứng thú với cô đấy? Tỉnh lại đi! Chỉ bằng dáng người như con khỉ này của cô á?”
Ylang: “…”
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ nhanh chóng rời đi học viện Ivy.
Cửa sau của học viện đối diện với khu tây.
Đứng dưới cửa sắt cao lớn đầy hoa văn cây thường xuân, nhìn về phía tây, cảm giác như lưng đeo thiên đường, chăm chú nhìn vào vực sâu đen tối có thể cắn nuốt sinh mệnh.
Tuy ánh mặt trời còn sót lại tia cuối cùng, khu tây đã chìm vào màn đêm đen thẳm.
Paul nhấp môi, lời nói có vẻ chần chờ: “Tôi nói nè Ylang bé nhỏ, cô cũng đừng quá tin tưởng Vinár.
Một người đàn ông nếu thật sự yêu cô, nhất định sẽ không nhẫn tâm để cô ở tại nơi như vậy.”
Cậu ta nâng tay lên, chỉ vào khu tây.
Ylang buồn bực thở dài: “Paul, tôi không có ý định trở thành người tình của Vinár.
Tuổi mụ của tôi mới mười lăm.”
Bởi vì suy dinh dưỡng, cô thậm chí còn chưa bắt đầu dậy thì.
“Ý tôi muốn nói là.” Paul thẳng ngực, “Cô cũng biết tôi không yêu cô, nên tôi càng không thể có chút đồng tình thương hại nào với cô được.
Tôi, tuyệt đối sẽ không cùng cô đi đường đêm!”
Ylang: “… Tôi rõ rồi.”
Chắc là xuất phát từ một chút lòng áy náy, Paul lặng lẽ nói với Ylang: “Tốt nhất đừng đi gần với Vinár quá, tôi vô ý nghe phụ thân nói, có thể cậu ta sắp đính hôn với một vị công chúa.
Lòng ghen ghét của đàn bà, cô hiểu mà.”
Cậu ta nhún vai.
Ylang gật đầu, chạy về phía tây.
Đối với nàng, chuyện quan trọng nhất trước mắt chỉ có một: thừa lúc còn có chút ánh sáng, nhanh chóng vượt qua cái đường tắt nọ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...