Sau Khi Trầm Oan Giải Tội


Tương Trọng Kính mở đôi mắt mông lung không tiêu cự, chợt nâng tay lên níu lấy tay áo của Cố Tòng Nhứ, dùng sức lớn đến nỗi móng tay trắng bệch, cổ tay còn run rẩy.

Môi của hắn tái mét, ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm vào hư không, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Đi đi.


Sau khi nhiếp hồn có hiệu lực, Cố Tòng Nhứ rất sợ khổng tước bỏ thêm thứ kì quái nào đó cho Tương Trọng Kính, vừa nhốt lại khổng tước bay nhảy loạn xạ vừa đỡ Tương Trọng Kính ngồi về trên giường.

Cố Tòng Nhứ nghe một câu không đầu không đuôi của hắn, khẽ sửng sốt hỏi: “Cái gì?”
Tương Trọng Kính dốc hết sức muốn đẩy y ra, nhưng bàn tay lại nắm chặt tay áo của Cố Tòng Nhứ.

“Đi.


“Đừng để bị nhốt ở đây.


Cố Tòng Nhứ nghe không hiểu mô tê gì, nắm lấy bàn tay của hắn đang níu chặt tay áo mình, nhíu mày nói: “Cái gì? Không ở đây? Vậy chúng ta về Cửu Châu?”
Tương Trọng Kính lắc đầu, không biết là phủ nhận điều gì.

Cố Tòng Nhứ thấy bộ dáng vẫn chưa khôi phục thần trí của hắn, định túm khổng tước tới hỏi cho ra lẽ, y muốn bóp cổ nó… Nhưng thử túm một cái thì phát hiện con khổng tước này bây giờ mập tròn vo như quả bóng, không thể tìm thấy cổ của nó ở đâu.

Cố Tòng Nhứ đành phải túm lấy hai cái chân ngắn ngủn của nó rồi xách ngược lên, sầm mặt lắc qua lắc lại hai lần, lạnh lùng nói: “Ngươi đã làm gì hắn?”
Khổng tước bị treo ngược còn bị tàn nhẫn lắc khiến nó suýt ngủm củ tỏi, há to miệng khóc chiếp chiếp kháng nghị.

Cố Tòng Nhứ không nhịn được nói: “Nghe không hiểu, nói tiếng rồng đi.


Khổng tước: “…”
Tương Trọng Kính không biết cuộc nói chuyện giữa Cố Tòng Nhứ và khổng tước, hắn giống như rơi vào ác mộng vĩnh viễn không thể chạy thoát được, bên tai vang lên vô số âm thanh hỗn loạn khiến hắn muốn hộc máu.

“Sứ mệnh của ngươi chính là bảo vệ địa mạch.


“Song thân (cha mẹ) của ngươi đã lấy thân tuẫn đạo, dập tắt lửa tam độc, ngươi cũng phải hi sinh thân mình để dập tắt lửa tam độc bảo vệ địa mạch! Đây là số mạng của ngươi, Trọng Kính!”
“Tương Trọng Kính…”
“Ngươi nên dành cả đời bảo vệ bí cảnh.


“Ngươi nên tuẫn đạo—”
“Ngươi nên…”
Ngươi nên vì sứ mệnh mà buông bỏ cái tự do buồn cười kia đi.

Ngón tay của Tương Trọng Kính run rẩy, nhìn máu chảy dọc theo thân kiếm từ từ thấm ướt vạt áo, sau đó khẽ ngẩng đầu lên.

Trên mặt Tố Nhất thấm đẫm nước mắt, tay cầm mũi kiếm đang đâm vào ngực mình, hắn cười thảm nói: “Trọng Kính, ngươi muốn giết ta sao?”
Tương Trọng Kính nắm chặt chuôi kiếm, không nói gì.

Tố Nhất vốn đang thấp giọng cười, rồi sau đó chẳng biết tại sao tiếng cười ngày một lớn dần, cuối cùng hắn mang theo toàn thân đẫm máu ngửa đầu cười to, khuôn mặt từ bi tràn đầy thương hại đã sớm hóa thành khuôn mặt dữ tợn của ác quỷ.


“A Kính muốn giết ta?”
“Ha ha ha Trọng Kính muốn giết ta!”
“Ta lại chết ở trong tay Tương Trọng Kính!”
Giọng nói của hắn ngày càng trở nên âm lãnh, ánh mắt nhìn Tương Trọng Kính cũng dần bị sát ý lấp đầy.

“Tam độc đều sinh ra từ lòng người, kẻ dối trá như ngươi muốn mưu toan diệt trừ tất cả tam độc trên Cửu Châu, chẳng lẽ ngươi muốn giết hết người trong thiên hạ sao?”
Tương Trọng Kính hờ hững nhìn hắn: “Tố Nhất, ngươi nhập ma.


“Nhập ma?” Tố Nhất nhìn hắn với ánh mắt đáng sợ, thấp giọng nói: “Vậy ngươi không ngại đoán thử xem, ta nhập ma là vì điều gì?”
“Tham?”
“Si?”
“Hận?”
Cổ tay của Tương Trọng Kính khẽ run, đang muốn rút kiếm ra thì Tố Nhất lại trực tiếp sấn tới, mặc cho mũi kiếm lạnh băng của Tương Trọng Kính đâm sâu hơn vào ngực mình, xuyên qua lưng chảy ra một hàng máu dữ tợn.

Tương Trọng Kính không kịp tránh, bị Tố Nhất cả người đẫm máu bóp lấy cổ.

Tố Nhất vừa dữ tợn nhìn hắn vừa chảy nước mắt, hắn cũng không dùng sức bóp cổ Tương Trọng Kính, con ngươi phảng phất như bị lưỡi đao sắc bén cắt tỉa, biến thành ba cánh hoa giống như khế văn.

Tương Trọng Kính kinh ngạc nhìn hắn, đôi môi run rẩy: “Tố Nhất…”
Tố Nhất tựa như bị con ngươi đen nhánh phủ đầy sương mù cắt ra thành mấy nhân cách, một hồi hắn thương hại Tương Trọng Kính, một hồi lại hận không thể khiến Tương Trọng Kính thịt nát xương tan, dần dần nhân cách nhập ma chiếm đoạt hoàn toàn bản tâm của hắn, bàn tay đang bóp cổ Tương Trọng Kính từ từ tăng thêm sức lực.

Con ngươi của Tương Trọng Kính chợt co lại, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên hồng quang chói lọi, cướp đi toàn bộ tầm nhìn của hắn.

Đến khi hắn phản ứng lại thì Tố Nhất đã nằm trong trận pháp dùng để dập tắt lửa tam độc của Tương Trọng Kính, máu chảy đầy đất.

Con ngươi của Tố Nhất tối tăm không ánh sáng chậm rãi nhìn vào hư vô, trước khi chết hắn chớp mắt một cái, ba cánh hoa trong con ngươi rốt cuộc cũng biến mất, phảng phất như hắn từ nơi nào đó đoạt lại một chút thần trí cuối cùng.

“A Kính…”
Tương Trọng Kính đứng bên cạnh Tố Nhất từ trên cao nhìn xuống, bởi vì đứng ngược sáng nên không thấy rõ mặt hắn.

Giọng nói của Tố Nhất ngày càng suy yếu, cố gắng mãi mới truyền được câu nói cuối cùng vào trong tai Tương Trọng Kính.

“Tam độc là bất diệt, không thể chết được.


Tinh thần của Tương Trọng Kính bị chấn động mạnh, hoàn toàn bừng tỉnh từ trong ký ức.

Hắn che ngực thở dốc từng cơn, trong cổ họng toàn là mùi máu tanh, cũng không nghe rõ Cố Tòng Nhứ ở bên cạnh la lớn cái gì.

Khoảng mấy phút sau, tiếng vang ong ong nhức óc bên tai Tương Trọng Kính dần dần tản đi, hắn cưỡng ép nuốt ngụm máu trong họng xuống, hoa mắt chóng mắt lảo đảo đứng dậy khỏi giường, nói: “Canh Ba, chúng ta phải về Cửu Châu, Tố Nhất có thể…”
Tương Trọng Kính còn chưa nói xong, liếc thấy Cố Tòng Nhứ đứng cách đó không xa thì khựng lại.

Cố Tòng Nhứ đang xách ngược khổng tước vả bép bép, tiện thể mài răng nanh xoèn xoẹt, tựa hồ muốn nếm thử thịt khổng tước có vị thế nào.

Tương Trọng Kính run giọng nói: “Canh Ba?”
Lúc này Cố Tòng Nhứ mới phát hiện Cố Tòng Nhứ đã tỉnh, vui vẻ ném khổng tước ra ngoài cửa sổ rồi bước nhanh tới: “Ngươi đã tỉnh?!”
Tương Trọng Kính khẽ gật đầu.


Lúc này Cố Tòng Nhứ mới thở phào nhẹ nhõm: “Vừa nãy ngươi nói gì vậy?”
Tương Trọng Kính không kịp suy nghĩ nhiều những chuyện khác, lặp lại một lần: “Ta nói chúng ta phải về Cửu Châu, rất có thể Tố Nhất vẫn chưa chết.


“Chưa chết?” Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nói: “Không phải ngươi đã dùng u hỏa đốt hắn thành tro rồi à? Sao lại chưa chết?”
Y nói xong, tựa hồ nhớ tới gì đó lại nói tiếp: “Đoạn long cốt hồi nãy ngươi tìm được ở đâu vậy?”
Đôi mắt của Tương Trọng Kính hơi tối lại, nói: “Tố Nhất đưa cho ta.


Cố Tòng Nhứ: ? ? ?
Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nhìn hắn.

Tương Trọng Kính kể lại chuyện Tố Nhất ở Vân Trung Châu cho y biết, hắn vừa nói vừa sửa sang lại quần áo xốc xếch, sau đó vội nói: “Bây giờ chúng ta trở về.


Hai người tới Vân Trung Châu chưa được ba ngày thì đã phải về Cửu Châu, người đầu tiên không đồng ý là Vân tôn chủ.

Vân tôn chủ lạnh lùng vô cảm, bên ngoài Đại điện mưa rơi như trút nước, hắn lạnh lùng nói: “Trở về Cửu Châu làm gì?”
Tương Trọng Kính nghiêm túc nói: “Giết người.


Vân tôn chủ: “…”
Vân tôn chủ nhíu mày, nhấc tay tạo thành một tia sét, tùy ý nói: “Ngươi muốn giết ai, ta giúp ngươi giáng sét đánh chết kẻ đó.


Tương Trọng Kính kì quái nói: “Người Vân Trung Châu có thể can thiệp vào nhân quả ở Cửu Châu?”
Tay của Vân tôn chủ cứng đờ.

Cho dù là Vân Nghiễn Lý xuống Cửu Châu thì cũng tránh dính líu vào nhân quả của người Cửu Châu, Tương Trọng Kính cảm thấy dù sao giữa Vân Trung Châu và Cửu Châu bị ngăn cách bởi Thiên đạo, chắc chắn không thể tự tiện can thiệp lẫn nhau.

Bây giờ nhìn phản ứng của Vân tôn chủ càng chứng minh suy đoán của hắn là đúng.

Vân tôn chủ không kiên nhẫn nói: “Bớt nói nhảm, ngươi muốn giết ai?”
Tương Trọng Kính không khỏi bật cười, nói: “Tự chúng ta giải quyết là được rồi.


Vân tôn chủ nói: “Không cho phép.


Tương Trọng Kính thấy hắn cố chấp như vậy, thầm nghĩ nếu mà muốn đôi co thì không biết khi nào mới kết thúc, hắn dứt khoát hành lễ cáo từ, sau đó xoay người rời đi.

Vân tôn chủ lập tức đứng dậy: “Ngươi định đi đâu?”
“Tìm mẫu thân.

” Tương Trọng Kính nói.

Vân tôn chủ: “…”

Một lát sau, Vân Nghiễn Lý hoang mang chỉ vào mình nói: “Ủa? Ta? Lại xuống Cửu Châu nữa?!”
Vân tôn chủ ngồi trên ghế mây, bất đắc dĩ ‘Ừ’ một tiếng.

“Tại sao?!!” Vân Nghiễn Lý ngán mảnh đất Cửu Châu cằn cỗi nghèo nàn linh lực kia đến tận họng, đã thế còn bị áp chế hơn phân nửa tu vi, mặc dù ẩm thực ở đó không tệ: “Đã tìm Ngọc Chu về rồi mà?”
Tương Trọng Kính vô tội cười với hắn: “Vì Ngọc Chu còn phải về Cửu Châu nên phiền ngươi lại xuống đó tìm lần nữa, ta sẽ đi cùng với ngươi.


Vân Nghiễn Lý: “…”
Vân Nghiễn Lý trợn mắt há mồm, đây là lí do quái quỷ gì thế?!
Tương Trọng Kính vốn không muốn dẫn theo Vân Nghiễn Lý, nhưng có lẽ vì Vân tôn chủ không tin tưởng hắn, sợ hắn chạy về Cửu Châu không quay lại nữa nên mới kêu Vân Nghiễn Lý đi theo để canh chừng.

Vân tôn chủ nhíu mày nói: “Ngươi xuống đó trông chừng hắn, chờ hắn giải quyết công chuyện xong liền mang hắn về, không bắt ngươi làm thêm chuyện khác đâu đừng lo.


Phụ tôn cũng đã lên tiếng nên Vân Nghiễn Lý đành phải ủy khuất gật đầu nghe lời, không dám nói thêm lời nào.

Tương Trọng Kính nói với Vân tôn chủ: “Lâu nhất là một tháng sau ta sẽ về, tốt nhất đừng nói cho mẫu thân biết.


Vân tôn chủ hừ một tiếng, không biết có nghe hay không.

Tương Trọng Kính biết trên đời này người quan trọng nhất của Vân tôn chủ là Tri Tuyết Trọng, cho nên cũng không nói nhiều, hắn xoay người dẫn theo Vân Nghiễn Lý.

Vừa ra khỏi Đại điện, Vân Nghiễn Lý liền nổi giận trừng Tương Trọng Kính: “Ngươi lại về Cửu Châu làm gì, rốt cuộc Vân Trung Châu có chỗ nào không tốt, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ kêu Phụ tôn sửa lại là được chứ gì?”
Tương Trọng Kính không giải thích, hắn không muốn liên lụy Vân Nghiễn Lý.

Vân Nghiễn Lý lải nhải không ngớt mãi đến khi lên thuyền hoa xuôi theo dòng Lạc Xuyên trở về Cửu Châu, Vân Nghiễn Lý vẫn còn lải nhải, ánh mắt nhìn Tương Trọng Kính ẩn ẩn u oán.

Tương Trọng Kính đành phải nói: “Đến Cửu Châu ngươi cứ đi đâu đó ăn uống thỏa thích, không cần phải đi theo ta, khi xong việc ta sẽ tự động theo ngươi về Vân Trung Châu.


Vân Nghiễn Lý chần chừ nói: “Thật chứ?”
Tương Trọng Kính gật đầu.

Lúc này Vân Nghiễn Lý mới chịu im lặng.

Tốc độ xuôi dòng về Cửu Châu cực kỳ nhanh, chỉ bằng một nửa thời gian đến Vân Trung Châu, hai người còn chưa nói được mấy câu thì từ thuyền hoa có thể thấp thoáng thấy đại lục Cửu Châu bên dưới.

Cùng với… Vô Tẫn Lâu cao vút trong mây.

Tương Trọng Kính: “…”
Mãn Thu Hiệp thật sự xây Vô Tẫn Lâu bên sông Lạc Xuyên?!
Phía dưới Vô Tẫn Lâu.

Lạc Xuyên thoạt nhìn vô tận không có điểm cuối, hai bên bờ vì nước sông vỗ vào quá mạnh lại kèm theo hơi lạnh rét buốt nên hầu như không có ai đi qua.

Mãn Thu Hiệp một mình ngồi trên Vô Tẫn Lâu cao vút, nhàm chán vẽ phong cảnh phía xa.

Vô Tẫn Lâu chỉ mất nửa ngày là đã xây xong, sau khi Mãn Thu Hiệp vào ở chỉ biết vẽ vời để giết thời gian, bên người chất đống bản nháp tranh vẽ mỹ nhân, tất cả đều chưa vẽ mặt.

Mãn Thu Hiệp đang thờ ơ ngắm phong cảnh, chợt loáng thoáng nghe có người gọi hắn.

Hắn liếc nhìn sang thì thấy Tống Hữu Thu không biết đã đến từ lúc nào, trên mặt đeo khăn che đang đứng phía dưới vẫy tay với hắn.

Mãn Thu Hiệp bài xích tất cả những người có tướng mạo xấu xí khắp tam giới.

Mặc dù dáng dấp của Tống Hữu Thu bình thường không có gì lạ, nhưng hắn thật sự rất có mắt nhìn, bất cứ khi nào đến gặp Mãn Thu Hiệp đều sẽ đeo khăn che mặt.


Mãn Thu Hiệp ngoắc tay với hắn: “Lên đây.


Tống Hữu Thu hí hửng leo lên.

Mãn Thu Hiệp nói: “Chuyện gì?”
“Chuyện lớn!” Tống Hữu Thu đặt mông ngồi bên cạnh Mãn Thu Hiệp, từ trong ngực lấy ra một cái bánh rồi ăn, trông có vẻ mệt mỏi không nhẹ, hắn cắn hai miếng bánh mới nói: “Khúc Nguy Huyền mất tích.


Mãn Thu Hiệp nhíu mày: “Mất tích?”
Tống Hữu Thu gật đầu.

Mãn Thu Hiệp nói: “Liên quan gì đến ta?”
Tống Hữu Thu: “…”
Tống Hữu Thu nói tiếp: “Túc Tàm Thanh… Cũng không rõ tung tích.


Lúc này Mãn Thu Hiệp mới giật mình: “Ta còn tưởng mấy ngày trước hắn đã bị Trọng Kính đánh chết rồi?”
“Vẫn chưa.

” Tống Hữu Thu nói: “Nghe nói đèn bản mệnh của hắn ở Thượng Dao Phong còn sáng, chỉ là không biết người đã đi đâu.


Mãn Thu Hiệp không hứng thú với chuyện này, người có chết hay không đều chẳng liên quan đến hắn.

Tống Hữu Thu ăn bánh xong, lấy ra một tờ giấy nhỏ viết chằng chịt đầy chữ, Mãn Thu Hiệp tùy tiện liếc nhìn sang thì phát hiện trong đó toàn là tên tuổi của những nhân vật có tu vi đứng nhất đứng nhì ở Cửu Châu.

Hiếm thấy hắn có hứng thú với chuyện khác: “Những người này là sao?”
Tống Hữu Thu nói: “Tất cả đều mất tích trong một đêm.


Mãn Thu Hiệp hơi kinh ngạc.

Nếu không có chuyện lớn thì Tống Hữu Thu sẽ không đến tìm Mãn Thu Hiệp, hắn lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Còn có một việc…”
Mãn Thu Hiệp: “Hửm?”
“Bí cảnh tam độc…” Tống Hữu Thu nói ra bốn chữ này thì vô thức rùng mình, một người không sợ trời không sợ đất như hắn mà trong mắt lại dấy lên chút sợ hãi.

“Vào giờ Tý hôm qua, đột nhiên mở ra.


Mãn Thu Hiệp tỏ vẻ kinh hãi.

Cách sáu mươi năm bí cảnh tam độc sẽ mở ra một lần, ngàn năm qua cho đến nay vẫn không đổi.

Hơn nữa bí cảnh tam độc vừa mới mở ra vào mấy tháng trước, bây giờ sao lại…
Trong lúc hai người đang trố mắt nhìn nhau, nơi chân trời mơ hồ truyền đến giọng nói quen thuộc.

Mãn Thu Hiệp chợt ngẩng đầu nhìn lên.

Tương Trọng Kính không đợi thuyền hoa cập bến đã đạp gió từ trên Lạc Xuyên nhảy xuống, lơ lửng giữa không trung chào hỏi.

Mãn Thu Hiệp vui mừng, lập tức ném chuyện bí cảnh tam độc ra sau gáy, cất giọng gọi: “Trọng Kính—”
Tương Trọng Kính cũng cất giọng đáp lại: “Có thể phá lầu!”
Mãn Thu Hiệp: “…”
Tống Hữu Thu: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui