Tương Trọng Kính tới Vân Trung Châu là vì muốn tìm người năm đó đã ném hắn xuống Cửu Châu, hắn vô cảm nhìn Tố Nhất bị dây leo quấn quanh người, im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Hắn phi thăng vào Vân Trung Châu từ lúc nào?”
Vân tôn chủ vuốt tay áo suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy trăm năm trước.”
Lúc này Tương Trọng Kính mới biết, thì ra Thần hồn của hắn chuyển thế là do Tố Nhất đã mưu tính mấy trăm năm.
Hắn lấy tháp Phù Đồ của Tố Nhất đưa cho Vân tôn chủ: “Đây là gì?”
Vân tôn chủ liếc nhìn, thờ ơ nhận lấy, một hồi lâu sau mới nhíu mày, có chút hứng thú nói: “Đây là ‘Sát nghiệt’ của người Phật môn, sao ngươi lại có nó?”
Tương Trọng Kính ngẩn ra, Phật môn? Sát nghiệt?
Người Phật môn không phải lấy từ bi làm…
À, đúng rồi, Tố Nhất là yêu tăng, vốn không hề biết hai chữ từ bi viết thế nào.
“Người của Phật môn ở Cửu Châu có rất ít sát nghiệt, nhưng nếu người Phật môn dính phải tam độc thì chắc chắn sẽ tu luyện sát nghiệt thành tháp Phù Đồ.” Vân tôn chủ giơ tay muốn trả lại tháp Phù Đồ cho Tương Trọng Kính: “Nếu dùng sát nghiệt trong tháp Phù Đồ để nghịch thiên cải mệnh…”
Hắn vừa nói, không biết nghĩ tới điều gì mà con ngươi chợt co lại, tháp Phù Đồ còn chưa chạm vào tay Tương Trọng Kính thì đã bị bóp mạnh, tháp nhỏ tựa ngọc lưu ly bị bóp nứt ra đường sâu hoắm.
Tương Trọng Kính nhíu mày, nhắc nhở hắn: “Tôn chủ?”
Tôn chủ không kịp sửa lại cách gọi của Tương Trọng Kính, hai mắt hắn u ám như đầm nước sâu: “Ngươi biết tháp Phù Đồ này đã được sử dụng ở đâu không?”
Tương Trọng Kính thấy sắc mặt của Vân tôn chủ cực kỳ nghiêm túc chưa từng có trước đây, hắn do dự một chút, nhất thời không biết có nên nói ra chuyện Thần hồn chuyển thế cho Vân tôn chủ biết không.
Khoan đã, Thần hồn chuyển thế?
Tương Trọng Kính đột nhiên giống như phát hiện ra điều gì, hoảng sợ nhìn tháp Phù Đồ trong tay mình.
Thần hồn không trọn vẹn.
Lợi dụng sát nghiệt ngút trời để chuyển thế.
Tố Nhất có nhắc tới chuyện phi thăng Vân Trung Châu vào mấy trăm năm trước…
Tương Trọng Kính bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng xâu chuỗi lại những chi tiết thoạt nhìn không liên quan này thành một lời giải thích hợp lý.
Vân tôn chủ suýt bóp vỡ tháp Phù Đồ: “Ngọc Chu, rốt cuộc tháp Phù Đồ…”
Tương Trọng Kính đang định nói, đột nhiên trong tiếng bò sàn sạt của dây leo truyền tới giọng nói khản đặc.
Tương Trọng Kính không nghe rõ, nghiêng đầu nhìn sang.
Trên mi tâm của Tố Nhất mọc ra một nụ hoa, hắn chầm chậm mở mắt lộ ra con ngươi hai cánh hoa.
Hắn khàn khàn gọi: “A Kính…”
Tương Trọng Kính biết trong người Tố Nhất chắc chắn có tam độc, con ngươi ba cánh hoa của hắn phần lớn chính là hóa thân của tham si hận, hắn nhón chân đạp gió bay đến trước mặt Tố Nhất, hờ hững nhìn hắn.
Vân tôn chủ nhíu mày, tầm mắt khẽ liếc, một dây leo to bằng tay người chậm rãi bò đến dưới chân Tương Trọng Kính, biến thành chỗ cho hắn đặt chân.
Tương Trọng Kính cũng không khách khí, đáp xuống nhẹ nhàng giẫm lên dây leo, nói: “Ngươi là tên nào?”
Tố Nhất giương mắt nhìn hắn, không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại nhẹ giọng nói: “Ngươi giết hắn sẽ hối hận…”
Tương Trọng Kính không nhịn được duỗi tay bóp cổ hắn, chặn lại câu nói còn đang dang dở, lạnh lùng nói: “Ta nghe những lời này đến phát chán rồi.”
Tố Nhất bị bóp cổ, cần cổ giống như gỗ mục phát ra tiếng vang rắc rắc, ngay cả ho cũng không ho được.
“Mấy trăm năm trước ngươi mưu tính lợi dụng tháp Phù Đồ để ta chuyển thế sống lại, dù biết Thần hồn sẽ không hoàn chỉnh nhưng vẫn cố ý làm.” Tương Trọng Kính ghé vào bên tai hắn, giống như nhìn thấu điều gì đó mà lạnh lùng cười: “Người hối hận ngàn năm trước giết chết ta, không phải là ngươi sao?”
Tố Nhất run rẩy.
Tương Trọng Kính thấy Tố Nhất phản ứng lớn như vậy là biết mình đã đoán trúng, hắn chậm rãi thả tay ra, cười như không cười nói: “Đa tạ đại sư đã giải thích cho ta, để ta có thể hiểu rõ vấn đề mà mình thắc mắc bấy lâu.”
Tương Trọng Kính vẫn luôn không hiểu vì sao năm đó sau khi bản thân dung hợp Thần hồn khôi phục trí nhớ kiếp trước ở dưới tán cây hòe, nhưng lại muốn dùng nhiếp hồn để ép bản thân quên đi tất cả kí ức.
Bây giờ sau mấy lần tiếp xúc với Tố Nhất, cuối cùng hắn đã thông suốt.
Tố Nhất dằn vặt ngàn năm, tàn sát người Cửu Châu để cung cấp tam độc cho cơ thể và tu luyện sát nghiệt thành tháp Phù Đồ, tất cả là vì để Tương Trọng Kính có thể chuyển thế đầu thai trong khi vẫn giữ được kí ức của Thần hồn.
Cái giá đánh đổi lớn như vậy, chắc chắn hắn khao khát muốn có được thứ gì đó trong trí nhớ kiếp trước của Tương Trọng Kính.
“Ngươi muốn cái gì trong trí nhớ kiếp trước của ta?” Tương Trọng Kính giễu cợt nhìn hắn, nói: “Ta ở ngay đây, ngươi cứ tới lấy.”
Hai tay của Tố Nhất bị xiềng xích trói chặt đến nỗi lõm sâu vào tận xương, hắn cử động nhẹ một cái là máu tuôn xối xả.
Chẳng qua xương cốt lẫn gân mạch của hắn đã bị dây leo chiếm cứ, những giọt máu kia đã là những giọt máu cuối cùng.
Tương Trọng Kính nhìn một lát mới phát hiện Tố Nhất này chính là người phi thăng mang theo tam độc vào Vân Trung Châu bị lôi kiếp đánh không còn hình người.
Hắn đã là một người hoàn toàn không bị tam độc kiểm soát.
Tương Trọng Kính lại bắt đầu không hiểu, nếu Tố Nhất không phải vì tam độc thì tại sao lại ném hắn xuống Cửu Châu?
Hắn đang muốn hỏi tiếp thì lại thấy ánh mắt của Tố Nhất mờ dần, tựa như ánh mắt của người trước khi lìa trần.
Tương Trọng Kính bỗng có dự cảm bất thường, lại thấy Tố Nhất gắng gượng ghé đến bên tai hắn, trong miệng dường như đang ngậm thứ gì đó, âm thầm lặng lẽ đặt lên vai Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính muốn lui ra sau, u hỏa bỗng bay ra khỏi bông tai cuốn lấy vật kia.
Tố Nhất tựa hồ cười khẽ một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm vài chữ cuối cùng.
“A Kính.”
“Đúng, không nổi…”
Năm ngón tay buông xuôi bên hông Tương Trọng Kính khẽ cử động, tiếng chuông vang lên.
Một giây tiếp theo, nụ hoa mọc giữa mi tâm của Tố Nhất bỗng nhiên nở rộ, hai cánh hoa trong con ngươi của hắn dường như héo tàn, đôi mắt từ từ mất đi ánh sáng.
Vân tôn chủ lạnh lùng liếc mắt, cổ tay khẽ chuyển động, thân thể đã chết triệt để của Tố Nhất bỗng nhiên hóa thành từng mảnh đá vụn, ầm ầm rơi xuống vực sâu vạn trượng bên dưới .
Tương Trọng Kính một mình đứng trên dây leo, nhìn đóa hoa nở rộ cực kỳ diêm dúa trước mặt, u hỏa đã đốt sạch những thứ dơ bẩn xung quanh vật mà Tố Nhất đã đưa, sau đó ngoan ngoãn đặt vào lòng bàn tay của Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính rũ mắt nhìn.
Đó là một đoạn long cốt.
Vân tôn chủ triệu hồi dây leo, Tương Trọng Kính nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh hắn, gật đầu nói: “Phụ tôn.”
Vân tôn chủ nghe một tiếng ‘Phụ tôn’ này không những không tỏ vẻ gì, ngược lại sắc mặt còn lạnh hơn trước: “Ngươi biết sát nghiệt của tháp Phù Đồ này đã đi đâu, phải không?”
“Ừm.” Tương Trọng Kính bình thản nói: “Kiếp trước ta chết thảm, Thần hồn bị sát nghiệt của tháp Phù Đồ đưa vào luân hồi.”
Tháp Phù Đồ trong tay Vân tôn chủ lại suýt bị bóp vỡ tập hai, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Tương Trọng Kính tràn ngập đấu tranh kịch liệt.
Tương Trọng Kính không nhúc nhích, thấy Vân tôn chủ đỏ mắt không nói gì, hắn nhẹ giọng lên tiếng: “Nếu Tôn chủ không thể tiêu trừ cơn tức giận, ta có thể tự sát ngay tại đây, trả lại thân xác này cho ngài.”
Con ngươi của Vân tôn chủ chợt co lại.
Tương Trọng Kính không hề nói giỡn.
Sát nghiệt của tháp Phù Đồ có thể để người không đầy đủ Thần hồn cưỡng ép tiến vào luân hồi, thế nhưng đổi lại người mẹ và đứa trẻ mới sinh ra bắt buộc phải chịu đau khổ do vô số sát nghiệt mang lại.
Ở Cửu Châu có rất ít nữ tu đạt đến trình độ đại năng, Tố Nhất không thể bảo đảm sau khi Tương Trọng Kính chuyển thế mang theo sát nghiệt trên người liệu có hại chết người mẹ trước khi phôi thai được hình thành hay không.
Vì thế, Tố Nhất lựa chọn để Tương Trọng Kính chuyển thế ở Vân Trung Châu.
Tiên cốt của người tu tiên có thể cho Tương Trọng Kính bình an chào đời.
Tri Tuyết Trọng…
Dù tu vi có cao hơn nữa thì cũng không có cách nào chịu đựng nhiều sát nghiệt như vậy.
Tương Trọng Kính biết tính tình của Vân tôn chủ lãnh ngạo, chỉ quan tâm một người duy nhất là Tri Tuyết Trọng, mà Tương Trọng Kính lại hại Tri Tuyết Trọng trở thành bộ dáng suy nhược ốm yếu như bây giờ.
Tương Trọng Kính nhớ tới Tri Tuyết Trọng dịu dàng hiền lành vì bị hắn liên lụy mà phải chịu nhiều khổ sở, trái tim ẩn ẩn đau xót.
Vân tôn chủ im lặng hồi lâu, đột nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã khôi phục lại sự điềm tĩnh uy nghiêm.
“Khi Tuyết Trọng đang mang bầu, thầy thuốc từng báo cho chúng ta biết nếu sinh đứa bé ra, cơ thể của Tuyết Trọng sẽ bị tổn thương nặng nề.”
Tương Trọng Kính rũ mi.
“Nhưng nàng nhất quyết phải sinh các ngươi ra.” Giọng nói của Vân tôn chủ ngày càng mềm mại, có thể xem như là ôn hòa hiếm thấy.
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, đang định ngẩng đầu nhưng lại cảm thấy tay của Vân tôn chủ mang theo hơi thở của mây mù băng tuyết chậm rãi đặt lên đầu mình, không thành thạo xoa xoa hai cái.
Tương Trọng Kính nghe Vân tôn chủ nói: “Đây không phải là lỗi của ngươi.”
Tương Trọng Kính từ từ mở to mắt.
Đây không phải là lỗi… của hắn?
Vân tôn chủ không phải là người kiểu cách, có thể nói như vậy đã là cực hạn, hắn chỉ xoa đầu hai cái rồi rút tay về, phất tay áo ho khan một tiếng, lãnh đạm nói: “Đi thôi.”
Nói xong, hắn chậm rãi bước lên bậc thập cấp.
(bậc thang gồm mười bậc)
Tương Trọng Kính đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn hồi lâu, sau đó mới cất bước đi theo.
***
Bên cạnh Tuyết Trọng Uyển.
Cố Tòng Nhứ khoanh tay lạnh lùng nhìn thiếu niên đang ngân nga câu hát tưới hoa trong sân.
Có lẽ thiếu niên này là công tử của tiên tộc nào đó, vốn rất xem thường vị Thiếu tôn mới từ Cửu Châu trở về, nhưng Vân tôn chủ đã hạ lệnh nên không thể không tuân theo, không ngờ tên quê mùa đến từ vùng đất cằn cỗi nghèo nàn kia lại có dung mạo tuyệt mỹ sáng sủa hơn bất kì người nào ở Vân Trung Châu.
Thiếu niên vừa nhìn là đổ ngay, nên quyết định ở lại đây.
Nếu có thể kết đạo lữ với Thiếu tôn, ngược lại cũng không thiệt thòi gì.
Chẳng qua là…
Thiếu niên đặt gáo nước xuống, quay đầu bất mãn lườm Cố Tòng Nhứ đang đứng sau cửa sổ nhìn hắn chòng chọc: “Rốt cuộc ngươi là ai, sao cứ nhìn ta hoài vậy?”
Cố Tòng Nhứ nhìn chằm chằm hắn không nói gì, thầm tính toán trong đầu xem có thể ăn người này được không, nếu bây giờ há miệng nuốt hắn vào bụng liệu có mang đến rắc rối cho Tương Trọng Kính không.
Thiếu niên vốn cực kỳ không vui, nhưng khi đối diện với tầm mắt của Cố Tòng Nhứ thì không hiểu sao lại run rẩy không thể thốt ra một chữ.
Người có tiên cốt trời sinh cực kỳ nhạy bén với nguy hiểm, hắn có dự cảm nếu nói thêm câu nào thì người trước mặt này sẽ thật sự giết hắn.
Thiếu niên nhíu mày bước hai bước sang bên cạnh, nhưng vẫn thấy ánh mắt của người kia nhìn hắn chòng chọc như thể đang nhìn một mâm thức ăn ngon.
Thiếu niên: “…”
Thiếu niên đang định đi sang chỗ khác để tưới hoa, cuối cùng Cố Tòng Nhứ cũng chịu mở miệng: “Đi lấy rượu đến cho ta.”
Thiếu niên khẽ sửng sốt, rốt cuộc không nhịn được nổi giận quát lớn: “Ta không phải là người hầu, mắc gì phải đi lấy rượu cho ngươi?”
Cố Tòng Nhứ lại tỏ ra kinh ngạc: “Không phải ngươi tới đây để hầu hạ Thiếu tôn sao?”
Người hầu ở Vân Trung Châu sẽ không giúp chủ nhân rót rượu à?
Thiếu niên hừ một tiếng, nói: “Ta là phụng lệnh Tôn chủ tới hầu hạ Thiếu tôn, nếu Thiếu tôn có thiện cảm với ta, chúng ta rất có thể sẽ kết đạo lữ.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ lập tức hóa đá, y vẫn cho là thiếu nam thiếu nữ đến đây để hầu hạ, không ngờ là để cho Tương Trọng Kính chọn đạo lữ?!
Ngay cả người hầu thiếp thân cũng đủ khiến Cố Tòng Nhứ ăn dấm gặm vỡ cột nhà, huống chi là đạo lữ.
Thất khiếu của Cố Tòng Nhứ bốc khói xèo xèo, ánh mắt lia qua lia lại định tìm thứ gì có thể giúp y trút giận, trong lúc đang nổi giận tìm đồ thì Tương Trọng Kính đã quay về.
Thiếu niên vừa thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Tương Trọng Kính thì hai mắt sáng rực, đang định chạy tới nhưng Cố Tòng Nhứ đã dành trước một bước mang theo lửa giận bay qua cửa sổ lao tới nghênh đón.
“Tương Trọng Kính!”
Y cần một lời giải thích!
Tương Trọng Kính còn đang suy nghĩ chuyện Tố Nhất, hàm hồ đáp lại một tiếng rồi cầm long cốt trong tay dúi vào ngực Cố Tòng Nhứ, sau đó không yên lòng vào nhà.
Cố Tòng Nhứ trợn mắt há mồm, đang muốn túm hắn lại thì thấy đoạn long cốt trong ngực hóa thành luồng sáng trắng chui vào cơ thể mình, bổ sung thêm một mảnh ghép vào long cốt khuyết thiếu của y.
Long cốt?
Cố Tòng Nhứ hơi kinh ngạc, ở Vân Trung Châu có long cốt?
Năm đó y chỉ ném long cốt ở Cửu Châu thôi mà, lấy đâu ra bản lĩnh lớn ném tới tận Vân Trung Châu thế?
Y đang muốn hỏi rõ ràng, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy thiếu niên ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Tương Trọng Kính nịnh bợ lấy lòng, ngậm miệng há miệng ngọt ngào gọi một tiếng Thiếu tôn hai tiếng Thiếu tôn.
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ nghiến răng trèo trẹo, xụ mặt đi tới định nghe hai người họ nói cái gì.
Thiếu niên cười tươi như hoa: “Thiếu tôn, Tôn chủ nói để ta…”
“Ờ.” Tương Trọng Kính dường như bây giờ mới chú ý đến hắn, không quan tâm nói: “Ngươi đi đi, ta không thích ngươi.”
Thiếu niên: “…”
Thiếu niên sượng trân, một hồi lâu sau mới cố nặn ra một nụ cười, gian nan nói: “Là ta đã làm sai chỗ nào, chọc Thiếu tôn ghét bỏ sao?”
Tương Trọng Kính lắc đầu nói: “Không có.”
Thiếu niên: “Vậy…”
Trong đầu Tương Trọng Kính có quá nhiều suy nghĩ, một hồi là Tố Nhất, một hồi lại là Tri Tuyết Trọng, một hồi lại nghĩ đến tam độc trên người Cố Tòng Nhứ, cả tâm lẫn thân đều mệt mỏi, hắn không còn hơi sức đâu để ý đến một người xa lạ.
Cố Tòng Nhứ mang theo lửa giận ngút trời xộc tới đòi giải thích, còn chưa nói gì đã bị Tương Trọng Kính cầm lấy cổ tay.
Ác long hơi sửng sốt.
Tương Trọng Kính giống như không biết mình đang làm gì, cùng Cố Tòng Nhứ đan xen năm ngón tay rồi siết chặt, nghe theo bản tâm, mở miệng nói một câu khiến người nghe từ chết đến bị thương.
“Ta chỉ muốn kết đạo lữ với rồng của ta.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ: ? ? ? ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...