Sau Khi Tôi Rời Đi Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Trước những ngôn từ lạnh băng không chút độ ấm nào đang thay phiên nhau phỏng thẳng lên người mình, Jenny bất đắc dĩ hỏi:
"Ý trên mặt chữ, tôi nói như thế rồi anh vẫn chưa hiểu ý tôi à?"
"Tôi chẳng cần thiết phải hiểu mấy lời tầm phào đó.
Mau tránh ra đi, đừng thúc ép tôi bắt buộc phải đánh cô!"
"Nếu muốn đánh thì anh đã đánh từ lúc tôi kéo anh đi rồi, không cần mất công chờ đến tận đây đòi đánh tôi."
Lục Nhất Minh tựa người vào giá decor gần đó, ném ánh mắt thể hiện sự chán ghét cùng cực về phía người phụ nữ đứng đối diện.
"Jenny! Vậy cô nói thẳng hơn nữa ra đi, cô muốn gì ở tôi?"
Jenny đứng thẳng lưng, cô mân mê cái quạt trong lòng bàn tay, không vội trả lời.
Sự im lặng ấy vô hình tạo thành một cuộc chiến tâm lý, một người tra hỏi và một người không hợp tác trả lời.
Một cuộc chiến tâm lý như vậy đúng là cách tốt nhất để hành hạ người khác.
Không nhận được câu trả lời như ý mình muốn, Lục Nhất Minh chỉ đành phá vỡ sự im lặng trước.
"Bộ họng cô bị thứ gì chặn lại à? Sao không trả lời?"
"Tôi chẳng muốn gì ở anh hết.
Có điều, những lời tôi nói lúc đầu là ám chỉ đến câu chuyện anh đi tìm vợ mình.
Xem chừng nghe có vẻ hấp dẫn đấy, sẽ thế nào nếu người vợ đột nhiên đòi ly dị còn người chồng không đồng ý mà đuổi theo sau?"
Anh đen mặt.
"Cô điều tra nhà tôi?"
"No no! Tôi không rảnh tới mức đó, đây chỉ là suy luận của tôi thôi.
Chuyện thiếu phu nhân Lục gia mất tích cả thành phố này ai mà chẳng biết, và cả chuyện Lục thiếu là anh đây sai người đi tìm cô vợ không rõ tung tích của mình không phải là sự thật rõ như mười mươi sao? Anh nói xem, một chuyện ầm ĩ cả ba tháng trời như thế đến người không quan tâm tin tức như tôi không biết cũng khó."
Lục Nhất Minh không tin, mắt anh nhìn đăm đăm người phụ nữ xinh đẹp kia, đầu óc của Jenny này đột nhiên thông minh hơn từ bao giờ thế?
Rõ ràng anh nhớ cô ta là người nông cạn lắm kia mà! Nhan sắc có thừa nhưng nhân cách lại tệ hại tới mức không ai thèm kết giao.
Đã thế cô ta còn không biết mình bị Tiêu Hi Hạ lợi dụng nữa cơ đấy.
"Lục thiếu, anh đang hoài nghi đầu óc tôi có vấn đề đúng không? Có phải anh đang tự hỏi: một người làm việc gì cũng hỏng, ăn nói bốc đồng không có não như tôi tại sao bây giờ thông minh đột xuất đúng không?"
Lục Nhất Minh sa sầm mặt mày, cảm giác bị người ta nhìn thấu thực không hề dễ chịu một tẹo nào.
Có thể nói thời gian gần đây Jenny thay đổi tính tình, cứ như biến thành một con người khác vậy.
Cô ta có làm cái gì, nghĩ cái gì trong đầu cũng khiến anh không thể phán đoán chính xác.
Không lẽ cô ta cũng trùng sinh như anh?
Hay là một thực thể không xác định ở thời không khác nhập vào cơ thể Jenny?
Tuy nghe rất khó tin nhưng thế giờ này cái gì cũng có khả năng xảy ra mà.
Nhưng khoan đã, điều anh cần chú tâm bây giờ đâu phải chuyện này.
Còn rất nhiều chuyện quan trọng khác đang chờ anh giải quyết, làm gì có thời gian để đứng nghe một người không quan trọng lảm nhảm bên tai.
"Tôi không biết anh sẽ nghĩ thế nào về những chuyện tôi vừa nói.
Nhưng chúng ta cứ mặc nhiên đó là sự an bài của số phận đi, cứ tuân theo nó thì có mất gì đâu."
Không mất gì ư?
Ở trong thế giới ấy anh đã mất Lam Khanh vĩnh viễn vì sự ngu muội của mình, thế tại sao lại nói không mất gì được?
Cảm thấy không còn gì để nói, Lúc Nhất Minh đẩy người Jenny cách ra xa, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi nhàm chán này thôi.
"Tôi thì không nghĩ vậy, vận mệnh hay số phận gì gì đó cũng được.
Nhưng tất cả phải chính bàn tay tôi nắm giữ và xoay chuyển mới hợp lẽ thường tình.
Chẳng lẽ của cô là bảo tôi ngồi yên chờ chết?"
Sau cú đẩy của Lục Nhất Minh, người Jenny lảo đảo suýt ngã.
Cô chống tay lên tường, lắc đầu nghĩ.
Không phải như thế!
Dường như anh ta đã hiểu sai ý của mình.
Jenny không ngừng gào thét trong đầu, muốn giải thích thêm thì Lục Nhất Minh đã đi ra sảnh tiệc, anh không hề nghe thấy ngụ ý cô truyền đạt.
"Lục Nhất Minh, cái tôi muốn nói ở đây là anh bắt buộc phải thông qua khảo nghiệm của vận mệnh.
Tới lúc đó, thứ anh muốn sẽ tự khắc thuộc về anh."
Vừa sải bước đi nhanh vừa chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn, Lục Nhất Minh bực bội xoa cổ tay vừa bị Jenny nắm.
"Thật là phí thời giờ, mình không nên đứng nghe cô ta lèm bèm, nhìn mình chắc giống một thằng đần lắm nhỉ?"
Điện thoại trong túi quần khẽ rung lên, anh nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Alo!"
"Tổng giám đốc, anh đang ở đâu vậy? Chúng tôi tìm anh suốt." Bên kia là giọng nói gấp gáp của thuộc hạ.
"Có xảy ra một chút trục trặc nhưng không sao cả.
Khỏi cần tìm, tôi đang trên đường quay lại sảnh tiệc đây."
"Vâng, người phía dưới đang chờ lệnh của anh."
"Đã đến thời điểm thích hợp nhất, cậu cho người triển khai kế hoạch luôn đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...