"Lam Khanh đứng lại!"
Giọng nói trầm thấp vang vọng ngay phía sau, đôi chân đang đi nhanh liền khựng lại như bị mất hết sinh khí.
Tôi đen mặt, khỏi quay lại nhìn tôi cũng biết đó là ai.
Lục Nhất Minh!
Anh ta định ngăn không cho tôi đi? Vậy tôi càng phải đi.
Tôi cầm tay Vân Vân kéo theo cô ấy đi cùng, đôi chân lấy lại quyền điều khiển tiếp tục rảo bước về phía trước.
"Tôi đã bảo là em đứng lại rồi kia mà! Không nghe tôi nói à?"
Không để tôi làm theo ý muốn, Lục Nhất Minh chụp lấy tay tôi, giật mạnh ra đằng sau.
Tôi không thích biến mình trở thành người yếu thế nên đã phản ứng rất là gay gắt.
"Này anh đừng có quá đáng! Nếu anh còn thô lỗ như thế, tôi sẽ nói cho tất cả những người ở trong kia biết chúng ta sắp ly hôn.
Để xem, buổi tiệc này của anh có còn tiếp diễn được không?"
"Em dám!"
"Sao tôi không dám? Người bị dồn tới bước đường cùng như tôi có cái gì mà không dám? Anh chóng quên thế cơ à? Vào thời điểm tôi ký vào tờ đơn ly hôn đó, tôi và anh sớm không còn quan hệ gì với nhau.
Và tôi cũng không mong mình còn dây mơ rễ má gì với anh."
"Lam Khanh! Tôi khuyên em đừng thách thức sức chịu đựng của tôi, không ấy, người chịu thiệt chỉ có mình em."
Với khí thế quyết không để tôi đi, Lục Nhất Minh giữ lấy tay tôi, anh ta giữ chắc tới mức tôi có cảm tưởng cánh tay mình sắp bị đứt lìa.
Anh Thế Khải và Vân Vân không đứng yên một chỗ nhìn tôi bị Lục Nhất Minh lôi đi, họ cùng lúc can ngăn hành động điên rồ đó lại.
"Lục thiếu buông tay! Anh không nghe thấy Lam Khanh kêu đau à?"
"Đúng thế, cô ấy đã không muốn đi cùng, anh cố chấp như vậy làm gì?"
Bị hai anh em họ can dự vào chuyện của mình, Lục Nhất Minh không nương tay đánh lên người bọn họ.
"Anh em các người ngậm miệng hết cho tôi! Lam Khanh là vợ tôi, cô ấy không đi theo tôi thế chẳng lẽ là đi cùng các người?"
"Đúng, người tôi muốn đi cùng là bọn họ, không phải anh.
Anh nghe rõ chưa?" Tôi cực lực phản kháng tới cùng.
"Anh buông tay ra! Dừng ngay cái động tác lôi lôi kéo kéo của anh đi, người ta nhìn kia kìa."
Cái tên điên này! Anh ta định lôi tôi vào trong thật đấy hả?
"Lam Khanh, đây là em ép buộc tôi ra tay độc ác với em."
Chỉ chờ nói câu đó xong, khi tôi còn chưa kịp định thần xem tên chồng hờ này định làm gì mình, thì "vút" một tiếng, tôi bị anh ta tay không đánh ngất.
Chuyện sau đó thế nào, tôi cũng chẳng rõ.
Hình ảnh cuối cùng mà tôi nhớ được là gương mặt đậm nét bi ai của Lục Nhất Minh.
Đến lúc tỉnh lại, tôi bị tiếng ồn xung quanh đánh thức.
Một cảm giác không đúng lắm ập tới, tôi trợn trừng hai mắt lên nhìn những thứ đang vây quanh mình.
"Suỵt, các cô nhỏ tiếng chút, chúng ta lỡ đánh thức thiếu phu nhân là sẽ bị trách phạt đó."
"Xì, cô nói chậm rồi, thiếu phu nhân đã tỉnh lại."
Mấy cặp mắt gần đó mở thao láo nhìn tôi, còn tôi cũng dùng ánh mắt y hệt thế nhìn họ.
Vừa liếc mắt một cái tôi đã nhận ra thân phận của bọn họ, là mấy cô người làm ở Lục gia.
Chỉ có điều tôi không hiểu, sao họ xuất hiện ở đây?
Để biết rõ tình hình ở đây, tôi vùng dậy hỏi cho ra nhẽ.
"Ai có thể đứng ra giải thích cho tôi biết, các người đang làm gì lên người tôi?"
Nhưng không đợi họ trả lời, tôi nhìn thấy ống tay áo trên người mình là một bộ đầm khác và nhan sắc được tút tát lại ở trong gương, tôi đã có câu trả lời.
Hừ, Lục Nhất Minh hao tâm tổn trí thật, gọi cả người làm đến đây chỉ để thay đồ và trang điểm cho một người vợ sắp ly hôn như tôi.
Anh ta tốt bụng và rộng lượng ghê!
Anh ta xứng đáng nhận một tấm thẻ người tốt.
Trông thấy tôi đột nhiên mở mắt đứng dậy và chất vấn, bọn họ hoảng sợ đồng loạt đứng hết cả lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Hình như họ thật sự không biết gì hết.
Thôi vậy, nhân tiện đây tôi nói luôn cho nhanh.
"Có lẽ các cô không biết hoặc không ai thông báo cho các cô, tôi đã sớm không còn là Lục thiếu phu nhân của Lục gia rồi.
Từ giờ, phiền mọi người gọi tôi là Trần Lam Khanh.
Không nên gọi tôi..."
Tôi chưa kịp nói hết câu, cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh một cách thô bạo, Lục Nhất Minh xông vào phản bác toàn bộ lời tôi nói.
"Không được, ngày nào tôi chưa ký vào đơn ly hôn thì ngày đó em vẫn là Lục thiếu phu nhân.
Không một ai trong Lục gia có quyền bất kính với em."
Chưa gì đã thấy đau đầu rồi, tôi làm ra vẻ mình mắt điếc tai ngơ, đi ra phía cửa.
"Khanh à, em bắt buộc phải đi cùng tôi."
Chuyện đó sẽ không xảy ra!
Bây giờ đã vậy, tương lai cũng thế.
"Lục Nhất Minh, anh đừng làm mọi truyện rối tung lên, được không? Nếu là vì mặt mũi thể diện thì khỏi cần tỏ ra đon đả với tôi, cả thế giớ này ai mà chẳng biết người anh yêu là Tiêu Hi Hạ.
Cho nên, nếu anh còn tiếp tục lởn vởn trước mặt tôi, tôi sẽ biến mất cho anh thấy."
Đến hiện giờ ngay cả việc nhìn thấy mặt anh ta là tôi phát cáu rồi nói gì đến việc giả vờ thể hiện vợ chồng mặn nồng ân ái cho người ta xem.
Giả dối tới mức buồn nôn chết đi được!
"Anh khiến em khó chịu, vậy thì ngay cả việc đi theo sau em, cũng làm em khó chịu như vậy sao?"
Biết rõ đáp án rồi còn hỏi, tôi thực sự chỉ muốn lập tức rời khỏi đây ngay.
"Lục Nhất Minh, khôn hồn thì để tôi đi.
Nếu anh cứ ép buộc tôi mãi thế này, tôi không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì ở buổi tiệc đâu.
Đợi đến lúc đó, người xấu mặt không chỉ mình tôi mà còn có anh và Lục lão gia.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...