Xúc cảm trán đặt lên ngực chân thật như vậy, ấm áp từng chút xuyên qua vải vóc truyền đến, vây quanh nhịp tim vì nó mang đến sự ấm áp.
Con ngươi Thanh Thứ Tang còn chấn động, cậu ra sức giãy dụa, nhưng với trình độ cảnh giác và kháng cự đối với Giang Thính Văn hiện tại, hắn căn bản không có khả năng buông tay, hơn nữa càng dùng sức hơn.
Thanh Thứ Tang: "Ưm ưm ưm!"
Anh buông tay để em nói chuyện!
Giang Thính Văn không ngẩng đầu, cúi đầu nghẹn ngào lên tiếng: "Không cho em nói."
Thanh Thứ Tang: "."
Giang Thính Văn cố chấp duy trì tư thế này, một tay hắn che miệng Thanh Thứ Tang, tay kia buông xuống sô pha, cũng không dùng gông cùm xiềng xích chế trụ người dưới thân.
Nhưng hắn gần như đem trọng lượng toàn thân đều đặt trên người Thanh Thứ Tang, đối phương căn bản không thoát được.
Trong lúc giãy dụa, Thanh Thứ Tang nghe thấy âm thanh va chạm của kim loại, nhưng cậu không có tâm trạng chú ý, chỉ cảm thấy mình mệt đến hoảng hốt.
Đọ sức với Giang Thính Văn đúng là tự rước lấy nhục, cậu không nhúc nhích nữa.
Đột nhiên, tất cả sức lực Giang Thính Văn biến mất, hắn ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Thanh Thứ Tang, ngón tay khẽ run rẩy.
Thanh Thứ Tang lập tức vươn đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay Giang Thính Văn lần thứ hai, ngón tay Giang Thính Văn khẽ lướt, lực độ bất giác buông lỏng.
Tiếp theo là lần thứ ba liếm láp, Thanh Thứ Tang trơ mắt nhìn đầu lỗ tai Giang Thính Văn đỏ rực một tầng, lông mi ướt đẫm và đuôi mắt đỏ bừng hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Nói thật, trong nháy mắt này, Thanh Thứ Tang cũng không cảm thấy Giang Thính Văn khóc đáng thương, mà có cảm giác... Có một hương vị khác. Đặc biệt đẹp. Trái tim cậu không chịu khống chế mà khua chiêng gõ trống.
"Hô, hô -- nào có ai không cho người ta nói chuyện!" Nhận thấy bàn tay đặt trên má buông ra, Thanh Thứ Tang vội vàng nghiêng đầu tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích lần nữa, "Em muốn nói thỏa thuận kết hôn của em có ở đây không, em muốn xé nó!!"
Lại một lần nữa tay Giang Thính Văn duỗi đến bên miệng Thanh Thứ Tang dừng lại, dáng vẻ hoàn toàn không có ở nhân gian, xác nhận: "Cái gì?"
Hắn mê mang mở to hai mắt, đừng nói màu đỏ vừa rồi có chuyển biến tốt đẹp, màu sắc còn đậm hơn, "Em nói, em nói cái gì. Ông xã, em nói rõ ràng một chút, giải thích cho anh một chút được không?"
"Em nói em muốn nói chuyện với anh, trước khi nói chuyện phải xé thỏa thuận kết hôn, như vậy hai chúng ta chỉ còn lại giấy chứng nhận kết hôn..." Thanh Thứ Tang bám vào lưng sô pha ngồi dậy, "Anh là của em. Em muốn anh."
"Thật sao?" Giang Thính Văn mừng đến mức không biết nên bày ra vẻ mặt gì cho tốt, luống cuống tay chân tiến lại gần ôm Thanh Thứ Tang, "Là thật sao?"
Thanh Thứ Tang mặc cho hắn ôm, nghe vậy chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn đến rối tinh rối mù, hơn nữa cậu không còn lo lắng Giang Thính Văn nói với cậu những lời dễ hợp dễ tan, người vợ xinh đẹp của cậu cơ bản không có ý này.
Chẳng phải chỉ là quá khứ không tốt thôi sao, nói ra cũng sẽ không rớt miếng thịt nào. Khóe miệng Thanh Thứ Tang nhếch lên mỉm cười, há miệng đang định nói gì đó, chỉ nghe bên người vang lên một tiếng "Lạch cạch!"
Có thứ gì đó rơi xuống đất. Cậu vô thức cúi đầu nhìn -- một cái còng tay hiện lên ánh bạc giống như xem kịch phá lệ rõ ràng mà chiếu vào sâu con ngươi. Nó rơi ra từ phía sau chiếc gối cậu đang tựa vào.
Thanh Thứ Tang: "..."
Thanh Thứ Tang rút lại nụ cười, mặt không chút thay đổi nhìn Giang Thính Văn. Giang Thính Văn cũng giống như cậu, có chút mông lung nhìn chằm chằm mặt đất, nhưng biểu cảm trên mặt hắn rõ ràng có thêm một tầng câu hỏi -- sao lại rơi ra? Phải giải thích sao đây?
"Anh muốn làm gì?" Thanh Thứ Tang nhìn Giang Thính Văn, nói.
Giang Thính Văn chột dạ cúi người nhặt đồ lên: "Không muốn làm gì."
Thanh Thứ Tang không tin, gặng hỏi: "Nói thật..."
Giang Thính Văn im lặng, nhỏ giọng: "Đem em khóa lại."
Thanh Thứ Tang: "."
Ngẫm lại phản ứng vừa rồi của Giang Thính Văn, hắn thế mà lại khóc! Biểu hiện kia có chút tủi thân, còn cực kỳ đáng thương.
Một người đàn ông thẳng thắn cương nghị bởi vì ông xã có thể muốn chạy, liền sụt sịt rơi nước mắt, hiện tại Thanh Thứ Tang nhớ đến cảnh đó vẫn cảm thấy con ngươi của mình đang chấn động, đồng thời còn cực kỳ đau lòng.
Thì ra đây chỉ là biểu hiện giả dối, hắn chỉ muốn thừa dịp Thanh Thứ Tang không chú ý, cầm còng tay khóa người lại!
Vừa rồi bàn tay Giang Thính Văn đặt trên sô pha chắc chắn đang lấy thứ đồ chơi này, chỉ là khi hắn đang đấu tranh tư tưởng, ông xã hắn đã "trở về".
Đây không phải là lần đầu tiên. Trong lúc tiếp xúc hàng ngày, Thanh Thứ Tang cảm thấy bản thân đã hiểu được những thói quen kỳ quái của Giang Thính Văn, nhưng lần tiếp theo cậu lại có cảm giác mình chưa hiểu hết về người này.
Thanh Thứ Tang cố ý bày ra vẻ mặt lạnh lùng, biết rõ cố hỏi: "Anh muốn khóa ai?"
Giang Thính Văn ngước mắt lên, trong mắt viết "Cái này còn phải hỏi?" lại bị ánh mắt trợn tròn của Thanh Thứ Tang đột nhiên uy hiếp, dọa đôi tai vô hình trên đỉnh đầu hắn cụp xuống, hèn mọn giải thích: "Khóa anh..."
Kèm theo những lời này, chỉ nghe một tiếng "lạch cạch", tay trái của Giang Thính Văn bị khóa lại.
Thanh Thứ Tang hài lòng, còn chưa kịp gật đầu, lại nghe một tiếng "lạch cạch". Cậu cúi đầu còng tay ở phía bên kia khóa trên cổ tay mình.
"Nhưng người thứ hai, muốn khóa nhất định là chồng nhỏ." Giang Thính Văn nhìn còng tay nối bọn họ lại với nhau: "Nếu không anh tự khóa mình làm gì. Anh khá bình thường, không bị bệnh tâm thần."
"Anh bình thường?" Thanh Thứ Tang giơ tay lên muốn đánh hắn, "Bình thường của anh là muốn nhốt em lại?"
"Ừm..." Lỗ tai vô hình trên đầu Giang Thính Văn cụp xuống càng lợi hại, nói, "Yêu mà không được, hắc hóa."
Thanh Thứ Tang: "..."
Cậu lẳng lặng nhìn chăm chú Giang Thính Văn trước mắt thiếu chút nữa hắc hóa lại được cứu vớt kịp thời, người sau căn bản không dám ngẩng đầu, chột dạ ngay cả yết hầu cũng không tự giác lăn qua lăn.
"Đây chẳng phải là... Không hắc hóa thành công sao..." Giang Thính Văn đưa tay giữ chặt vạt áo Thanh Thứ Tang, còng tay theo động tác của hắn vang lên: "Ông xã, đừng tức giận, cũng đừng đi."
Tiếng nói cực kỳ nhỏ rất giống chó lớn phạm phải sai lầm cầu xin tha thứ, Thanh Thứ Tang cảm thấy ngứa ngáy, đột nhiên thoải mái cười ra tiếng.
Cậu đưa tay nâng mặt Giang Thính Văn, bốn mắt nhìn nhau, trắng trợn sung sướng khiếu nại: "Giang Kiều Kiều, anh sẽ giả bộ đáng thương."
"Hôm nay anh còn giả vờ khóc, thật là càng ngày càng quá đáng."
"Không có giả vờ..." Thấy cậu vui vẻ, Giang Thính Văn mới thả lỏng, thân thể hắn nghiêng về phía trước hôn lên trán Thanh Thứ Tang, "Thật sự rất sợ chồng nhỏ không cần anh. Không ai đáng thương hơn anh."
"Anh có hiểu lầm gì với chính mình không?" Thanh Thứ Tang nói, "Sẽ có người không thích anh sao? Không ai thích anh."
Giang Thính Văn: "Anh không cần bất cứ ai thích anh." Hắn nói, "Anh chỉ cần em thích anh."
Thanh Thứ Tang: "Em đã cáo trạng rất nhiều lần."
Đôi mắt Giang Thính Văn rũ xuống: "Nhưng chúng mình đã ký hợp đồng kết hôn."
Thanh Thứ Tang hiểu rõ, thứ này lúc nào cũng nhắc nhở họ chỉ theo nhu cầu, căn bản không có tình cảm.
[Bản dịch chỉ có ở wattpad Hokatori]
Trước đó, ai trong số họ cũng không biết trước được họ sẽ yêu nhau... Không đúng, Giang Thính Văn biết trước, hắn có mưu đồ bất chính.
Qua đó, Thanh Thứ Tang tự nhiên nhớ ra khi Giang Thính Văn tìm cậu ký hợp đồng kết hôn, dường như đã nói trong mối quan hệ này bất cứ khi nào cậu cũng có thể kêu dừng, nhưng Giang Thính Văn rõ ràng không có ý này.
Thanh Thứ Tang bình tĩnh, nghi ngờ: "Lúc ký kết hôn, có phải anh đã nói trong mối quan hệ này bất cứ lúc nào em cũng có thể tùy thời ngưng hẳn không?"
Nghe vậy, thân thể Giang Thính Văn vừa thả lỏng thoáng chốc cứng đờ, một câu ngừng lại của Thanh Thứ Tang dù chỉ như một cơn gió thổi làm cỏ lay động nhưng ở chỗ hắn đều là nguy cơ đáng sợ nhất. Hắn nói, "Anh không có..."
"Anh có, anh đã nói qua."
Giang Thính Văn bịt miệng cậu lại, cường ngạnh bướng bỉnh: "Anh chưa từng nói."
Thanh Thứ Tang liếm lòng bàn tay hắn, ngón tay Giang Thính Văn thoáng run rẩy.
Ánh mắt hai người họ khẽ giằng co một lúc lâu, Giang Thính Văn bại trận, nói thật: "Đúng, anh nói. Nhưng anh không thể để em chấm dứt mối quan hệ này, cho dù em thích loại hình nào, anh đều có thể làm được, anh sẽ khiến em thích làm với anh."
"Nếu cuối cùng em vẫn chưa thích anh, vậy anh sẽ gia hạn hợp đồng với em, em không gia hạn... Anh sẽ nhốt em lại trong chính trang viên này, không cho em ra ngoài."
- Em đã là của anh, còn muốn chạy sao?
- Anh suy nghĩ nhiều rồi.
Nghe câu trước cảm thấy vẫn rất bình thường, thậm chí còn cảm động, lại nghe được nửa sau Thanh Thứ Tang: "..."
Cậu không thể không nhắc nhở: "Em là tiểu thiếu gia Thanh gia, anh nhốt em rất nhanh sẽ bị tra ra, sau đó anh sẽ bị bắt."
"Ha..." Giang Thính Văn bướng bỉnh, "Anh nguyện ý. Anh chỉ muốn có em."
Hắn mím môi, thấp giọng nói: "Anh sẽ không làm em bị thương, anh chỉ muốn em."
Người bên gối nói cho cậu biết hắn muốn nhốt cậu lại, theo lý thuyết chắc hẳn sẽ có chút sợ hãi, nhưng kỳ lạ thay, không biết Thanh Thứ Tang có phải bị Giang Thính Văn thường xuyên tinh phân làm ra tật xấu không, cậu lại cảm thấy rất... Kích thích? Ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh, còn muốn thử xem.
Thanh Thứ Tang: "..."
Cậu dường như không đi theo lối thường.
Sợ bị đối phương nhìn thấu sở thích, Thanh Thứ Tang vội vàng nhẹ giọng ho khan che giấu, thân thể lại thoáng lui về phía sau một chút, không để trái tim cậu cách quá gần Giang Thính Văn, cậu sợ đối phương sẽ bị dọa: "Giang Kiều Kiều, em nói cho anh biết em thích loại gì."
Giang Thính Văn nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, lỗ tai cũng dựng thẳng lên, tư thế nghiêm túc học tập.
Thanh Thứ Tang: "Em thích loại hình Giang Thính Văn."
Giang Thính Văn ngẩn ra, rất nhanh phản ứng lại cười khẽ, mạnh mẽ ôm lấy mặt Thanh Thứ Tang hôn cậu.
Trong thời gian này, trực tiếp đàm luận về quá khứ quá gây mất hứng, buổi tối đi.
......
Thanh Thứ Tang ngẩng đầu chào đón nụ hôn sâu của đối phương, chờ tách ra nói: "Em đói bụng..."
Giang Thính Văn khẽ hôn chóp mũi cậu: "Anh đi làm..."
Giọng nói của họ đều có chút khàn khàn, không đúng lúc dừng lại khẳng định sẽ xảy ra chuyện, Giang Thính Văn từ trên sô pha đứng dậy.
Thanh Thứ Tang liếm môi: "Vậy giấy đăng ký kết hôn của anh thì sao?"
Giang Thính Văn: "Xé rồi..."
Thanh Thứ Tang kinh ngạc: "Xé từ khi nào vậy?"
Giang Thính Văn: "Ngày ký xong."
"À..." Thanh Thứ Tang nói, "Cho nên anh căn bản cũng không có ý định thực hiện ước định?"
"Ừ..." Giang Thính Văn đi tìm tạp dề, "Anh chỉ nhận giấy chứng nhận kết hôn."
Thanh Thứ Tang: "..."
Đúng vậy, rõ ràng chỉ cần hai người ký giấy thỏa thuận là được, nhưng Giang Thính Văn lại nhất định phải cùng cậu đến cục dân chính, còn phải đi cùng ngày, cậu nói mấy ngày nữa đi trộm sổ hộ khẩu cũng không được. Đều đã sớm tính kế xong! Cậu còn ngốc đến mức bị hắn lừa gạt.
"Vậy giấy chứng nhận kết hôn của anh đâu?" Thanh Thứ Tang hỏi.
"Ăn..."
"Cái gì??" Giang Thính Văn đóng tủ lạnh, quay đầu lại: "Không có giấy chứng nhận kết hôn không thể ly hôn."
- Không không không, em biết không có giấy chứng nhận kết hôn phải làm lại trước mới có thể ly hôn...
"Anh sẽ không làm lại với em."
"Anh đừng ngắt lời!" Thanh Thứ Tang đứng lên đi tới, hoảng sợ, "Anh đem giấy chứng nhận kết hôn ăn rồi?!"
Giống như xé thỏa thuận kết hôn, việc đầu tiên Giang Thính Văn làm là xé giấy chứng nhận kết hôn, chẳng qua không ném nó vào thùng rác mà nuốt nó.
Giang Thính Văn: "Ừ..."
"Rất tốt..." Thanh Thứ Tang chân tình thật ý đánh giá, "Giang Kiều Kiều, hai chúng ta khóa chặt. Ai lại không thích anh chứ, nếu em rời khỏi nhà, anh trực tiếp nhốt em lại, em sẽ không để ba em và anh trai em cứu em."
Giang Thính Văn đáp: "Ừm!"
Ừm xong hắn cực kỳ vui vẻ, cảm thấy cả người khoan khoái, "Chỗ này có một phòng tối ở tầng hầm, dùng để nhốt em."
Thanh Thứ Tang đập vào lưng đối phương, trong nháy mắt biến sắc: "Anh đại biến thái!"
Giang Thính Văn cười khẽ: "Anh là..."
Thanh Thứ Tang đi theo Giang Thính Văn cùng vào phòng bếp, sợ mình giúp sẽ hỏng nên không dám động tay. Đột nhiên, cậu ợm ờ hỏi: "Phòng tối kia ở đâu?"
Nghe vậy, Giang Thính Văn có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, trong ánh mắt ấy có chút nóng lòng muốn thử.
Thanh Thứ Tang theo bản năng cảm thấy nóng mặt, nhưng cũng dám nói ra bên ngoài, nói: "Nếu không thử xem?"
Suy nghĩ một lát, cậu cảm thấy tự đánh giá mình rất chuẩn xác, "Em là tiểu biến thái."
Mắt thấy Giang Thính Văn muốn buông đồ trong tay xuống, Thanh Thứ Tang cảm thấy mình tìm được niềm vui chi phối được cảm xúc Giang Thính Văn, lại nói: "Phải đợi buổi tối. Bởi vì buổi tối em phải nói chuyện với anh về họ Tần."
Nghe vậy ánh mắt Giang Thính Văn nguội lạnh trong giây lát.
Thanh Thứ Tang chột dạ, giả vờ không nhìn thấy, còn nói: "Phó Tiểu Bạch còn dán mặt vào em, anh có chua không?"
Nói xong cậu tiến lên, ngửa mặt đòi hôn, nói, "Anh không muốn làm em khóc sao?"
Yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ánh mắt hai người giao nhau.
"Rất tốt." Giang Thính Văn cười, ý cười không đạt đến đáy mắt, "Em không khóc cả đêm, ngày mai anh sẽ đổi tên."
"Nhớ kỹ, bé ngoan, thiếu một giây, cả đêm không thể dừng kêu."
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Thứ Tang: Bây giờ chạy còn kịp không? TAT;
Tr&B: Đađa&Ylac
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...