Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi


Sofa có hơi hẹp chỉ vừa đủ cho một người nằm, bây giờ hai người nằm trên đó trông chật chội thảm hại.
Kiều Tịch cảm thấy bản thân sắp rơi khỏi sofa.
Cô đáng thương mà nhào thẳng vào vòng tay Lục Hoặc.
Hai tay bị anh bóp, sau đó nắm chặt, gáy bị anh đè xuống, kéo lại, hai người sát vào nhau, gần như không có khoảng cách.
Ánh trăng mông lung, nương theo ánh trăng Kiều Tịch bắt gặp đôi mắt của thiếu niên, mơ hồ nhìn thấy sự hoang dã nơi đáy mắt anh.
Cô muốn nhìn rõ nhưng thiếu niên đã cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy môi bị nghiền ép đến mức tê dại.
Kiều Tịch cảm thấy, đối với Lục Hoặc mất trí nhớ mà nói, mỗi nụ hôn đều là nụ hôn đầu tiên của anh.

Vì vậy, anh không hề có kinh nghiệm hay kỹ năng gì, ngây ngô lại ngây thơ.
Ngón tay bị anh xoa nắn từng chút một, anh vội vàng như thể không được cho phép.
Môi Kiều Tịch tê rần, bị buộc mở ra, từ từ dẫn dắt, thiếu niên như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà siết chặt tay, cố gắng hết sức để nếm tư vị ngọt ngào của cô.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, lồng ngực Lục Hoặc cất giấu một con dã thú nhỏ, đâm vào tim anh, dùng sức điên cuồng nhảy nhót, rốt cuộc cũng không khống chế được.
Đầu lưỡi cô gái mềm mại, ngọt ngào, thiếu niên nghiêm túc nếm, thăm dò từng chút một.
Hai người ở gần nhau, rõ ràng phòng mở điều hòa mà Kiều Tịch lại thấy nóng, cổ tay cô bị ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên xoa nắn, miệng thì bị ăn đến tê dại, vốn dĩ chỉ muốn chọc anh một chút, hiện tại lại biến thành cô bị trêu chọc.
Đột nhiên, thiếu niên lùi lại.
Trong bóng tối, gương mặt Lục Hoặc đỏ ửng, đôi môi căng mọng của cô gái lại càng thêm xinh đẹp, anh bạnh cằm, như thể đang kiềm chế cái gì.
Cảm nhận được sự khác lạ ở chân, anh vội vàng buông cô ra, “Tịch Tịch, em trở lại giường đi.”
Cơ thể thiếu niên căng thẳng, cuối cùng cũng không kiềm chế được, hai chân lập tức biến thành đuôi cá vàng.
Biến hóa đột ngột khiến Lục Hoặc như bị trúng đòn nghiêm trọng, xấu hổ muốn chết, đôi mắt ướŧ áŧ trong giây lát trở nên u ám.
“Sao vậy?” Kiều Tịch cảm thấy cơ thể thiếu niên biến hóa, cô muốn cúi đầu nhìn.
Lục Hoặc hoảng loạn lấy tay che kín mắt cô, anh năn nỉ, “Tịch Tịch, đừng nhìn.”
Kiều Tịch sững sờ một giây, cô nhanh chóng phản ứng lại, cái đuôi của Lục Hoặc lộ ra rồi.
Đôi mắt bị Lục Hoặc che lại, trước mắt đen thui, cô đưa tay xuống, đầu ngón tay dễ dàng chạm vào cái đuôi trơn bóng, mát lạnh.
Thiếu niên không ngờ rằng cô sẽ duỗi tay chạm vào đuôi anh, “Tịch Tịch!”
Đáy mắt đầy bối rối và đen tối, cổ họng thì khô khốc, anh thấp giọng cầu xin cô, “Em đừng sợ, anh không phải quái vật.”
Kiều Tịch có thể nghe ra sự bối rối và tuyệt vọng của thiếu niên.
“Lục Hoặc, em không sợ.” Kiều Tịch dịch hai tay che mắt ra, con ngươi đen láy trực tiếp đối mắt với anh, “Em đã nhìn thấy đuôi của anh rất nhiều lần, em không sợ chút nào.”
Nhờ ánh trăng, Lục Hoặc có thể thấy hai mắt cô gái sáng ngời, không có chút sợ hãi hay chán ghét nào.

Cô cười nói với anh, “Lục Hoặc, em thích cái đuôi của anh nhất.”
Thứ xấu xí mà anh cố gắng che giấu, cô lại thích.
Trái tim đau nhức, hai mắt Lục Hoặc phiếm hồng, “Tịch Tịch, đừng lừa anh.”
Anh sẽ phát điên mất.
Kiều Tịch với tay kéo chiếc đèn ngủ bên cạnh bàn trà.
Ánh đèn vàng ấm áp nháy mắt sáng lên, chiếu lên sofa chật hẹp, thiếu niên đang nghiêng mình ôm cô gái vào lòng, thân dưới là đuôi cá vàng.
Hốc mắt đỏ hoe, khi đèn bật sáng, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng và bối rối không kịp che giấu, anh lo lắng cô nhìn thấy cái đuôi xấu xí của mình.
Lúc này, Kiều Tịch trong ngực anh lại khiến người ta kinh ngạc.
Vừa nãy xung quanh còn tối tăm không thể nhìn rõ, bây giờ đèn đang bật, chỉ nhìn đôi mắt cô ngấn nước, gương mặt trắng nõn như được nhuộm một lớp phần hồng mỏng, miệng bị gặm nhấm đến đỏ mọng, có vài sợi tóc rối dính trên gò má, xinh đẹp động lòng người lại khiến người ta không thể rời mắt.
Bởi vì hai người gần nhau, trong lúc hỗn loạn áo tắm dài trên người cô bị cọ mở ra.
Đường viền cổ áo được mở ra hơn nửa, tầm mắt thiếu niên nhìn thấy làn da nõn nà, hai mắt như bị hun nóng mà nhanh chóng dời đi chỗ khác.
Tai anh nóng ran từng chút một, đỏ ửng.
Kiều Tịch cũng để ý thấy đường viền cổ áo mở rộng, lộ ra không ít phong cảnh, nhưng khi cô mặc áo tắm ở trước mặt Lục Hoặc, chút rực rỡ này chẳng là gì cả.

Thấy thiếu niên rũ mắt xuống, lông mi run rẩy, cô không khỏi trêu chọc anh, “Quần áo của em bị anh làm cho rối tung, anh phải chỉnh lại cổ áo cho em chứ.”
Thiếu niên nghe thấy lời trêu chọc của cô liền siết chặt tay.
“Nhanh lên, ai kêu anh làm loạn?” Kiều Tịch thúc giục, “Vừa rồi hôn môi, anh không có chậm như vậy đâu, rõ ràng rất vội.”
“Tịch Tịch!” Cô gái quá thẳng thắn, gương mặt đẹp trai của Lục Hoặc cũng đỏ bừng, anh nhìn cô một cái rồi đỏ mặt giúp cô chỉnh lại cổ áo.
Nhưng mà, giây tiếp theo, anh trông có vẻ choáng váng.
Bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng chạm vào đuôi anh.
Cảm giác xấu hổ vô cùng kỳ quái truyền đến, Lục Hoặc nhanh chóng nắm tay cô đang lộn xộn, giọng anh khản đặc, “Tịch Tịch, đừng nháo.”
Kiều Tịch chớp mắt, cô càng làm càn, cố ý dùng ngón chân cọ đuôi anh, cả người Lục Hoặc căng chặt.
Làm sao anh có thể nghĩ tới cô không chỉ không sợ hãi, chán ghét cái đuôi anh mà còn đùa bỡn nó.
Đôi mày lạnh lùng nhiễm ý thẹn thùng, thiếu niên nắm chặt tay cô, cố gắng đánh lạc hướng cô, “Anh bế em lên giường, bây giờ đã muộn lắm rồi.”
Kiều Tịch gật đầu, bây giờ mới không tiếp tục quấy rối anh.
Nằm trên giường, Kiều Tịch theo thói quen lại dán lên lồng ngực rộng lớn của thiếu niên, “Ngủ ngon.”
Khi cô không trêu chọc người lại điềm tĩnh, ngoan ngoãn khiến người ta mềm lòng.

Lục Hoặc ôm chặt người, thấp giọng đáp: “Tịch Tịch, ngủ ngon.”

Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính trong suốt vào trong phòng, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ.
Lúc Kiều Tịch tỉnh dậy, Lục Hoặc đã không còn trong phòng.
Đôi mắt cô mông lung, cầm tờ giấy trên tủ đầu giường lên, bên trên viết anh tới phòng giáo viên, còn có dặn dò cô ăn sáng.
Đối diện với bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn trà, hiển nhiên là Lục Hoặc để khách sạn đưa lên, anh đúng là rất chu đáo.
Bầu không khí trong phòng rất nghiêm túc, mấy người đang tìm vị trí để làm đề.
Giáo viên chỉ giao năm bài, làm xong là có thể rời đi.
Trương Kiến ngồi bên cạnh Lục Hoặc, anh ấy đang mắc kẹt ở bài thứ hai, không thể nào nghĩ ra được, từ khóe mắt anh ấy nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Lục Hoặc, bút trên tay anh không dừng lại chút nào, vẫn luôn giải đề.
Vừa rồi anh ấy nhìn lướt qua hai bài sau, cả hai đều khó hơn với đề CMO, sao Lục Hoặc lại có thể giải nhanh như vậy?
Trương Kiến khẩn trương mà đẩy mắt kính, quả thật không thể tin được.
Âm thanh sột soạt của ngòi bút trên trang giấy vang lên trong căn phòng yên tĩnh, làm người ta áp lực một cách khó hiểu.
Cũng không biết qua bao lâu, Trương Kiến vẫn bị mắc kẹt ở bài thứ hai, anh ấy đã suy nghĩ về nó một tiếng đồng hồ mà vẫn không có bất kỳ ý tưởng nào, thành viên nữ đang làm bài thứ ba, Triệu Thượng Lượng cũng đang gặp khó khăn với bài thứ ba, mà Lục Hoặc đột nhiên dừng bút.
Anh nộp bài.
Triệu Thượng Lượng liếc nhìn Lục Hoặc, không cho là đúng, làm nhanh không có nghĩa là làm đúng.
Giáo viên dẫn đội nhìn ý tưởng giải quyết vấn đề của Lục Hoặc, không nhịn được cười, “Được rồi, nơi này không còn việc của em, em có thể rời đi.” Ông ấy nhắc nhở: “Ngày mai thi đấu, em hãy chuẩn bị thật tốt.”
Lục Hoặc đồng ý, “Em biết.”
Triệu Thượng Lượng nhìn bóng dáng Lục Hoặc chuyển động xe lăn rời đi, anh ta hỏi giáo viên: “Thầy, Lục Hoặc không cần ở lại nghe thầy nhận xét sao?”
Giáo viên dẫn đội cười nói: “Lục Hoặc có thể không nghe, năm bài này em ấy đều làm đúng rồi.”
Triệu Thượng Lượng nắm chặt bút, có hơi khó tin.
Sau khi ra khỏi phòng, Lục Hoặc trở về phòng mình, cũng không biết cô đã tỉnh lại chưa.
Đẩy cửa ra, anh thấy cô ngồi trên sofa, an tĩnh và ngoan ngoãn.
Thấy anh trở lại, đôi mắt xinh đẹp của cô nháy mắt sáng lên, hiển nhiên là đang đợi anh.
“Lục Hoặc, anh trở lại rồi.” Kiều Tịch mang dép lê dùng một lần bước đến trước mặt Lục Hoặc, váy của cô vẫn chưa khô, cô đang mặc áo choàng tắm, cô nhấc một chân lên lắc lắc, đáng thương nói với anh: “Dép bị hỏng rồi.”
Lục Hoặc nhìn xuống, quả nhiên dép có lỗ, ngón chân tròn trịa đáng yêu của cô chui ra khỏi lỗ.
Đáng thương lại đáng yêu.
Lục Hoặc giúp Kiều Tịch sấy khô quần áo, chờ cô đổi quần áo xong, anh đưa cô đi mua dép và quần áo.
Trên hành lang, Lục Hoặc tình cờ gặp được Triệu Thượng Lượng từ trong phòng giáo viên đi ra nghe điện thoại.
Đối phương nhìn anh tỏ vẻ bất mãn.

Ngày mai là cuộc thi, mọi người còn đang làm đề, Lục Hoặc lại đưa bạn gái đi chơi, cũng không biết là vô tư hay tự cao tự đại.
Trung tâm mua sắm.
Lục Hoặc đưa Kiều Tịch đi chọn giày trước.
“Anh giúp em chọn.” Kiều Tịch giao nhiệm vụ cho Lục Hoặc, “Kiểm tra xem ánh mắt của anh có được không?”
Tính tình Lục Hoặc rất tốt, dung túng cho tâm tư nhỏ của cô.
Kiều Tịch ngồi trên sofa, vui vẻ nhìn Lục Hoặc giúp cô chọn giày.
Một lúc lâu sau, thiếu niên chọn một đôi giày hồng nhạt quay lại, “Thích không?”
Kiều Tịch gật đầu, “Thích.”
Môi mỏng của thiếu niên cong lên, anh cúi người, nắm lấy mắt cá chân trên sofa của cô trực tiếp đặt lên đùi mình, anh giúp cô mang giày.
Trên giày có hai sợi dây mảnh, mắt cá chân cô mảnh mai, trắng nõn, dây quấn lên cũng rất đẹp.
Ở phía đối diện có đôi bạn trẻ, bạn gái kéo bạn trai hâm mộ nhìn Lục Hoặc mang giày cho Kiều Tịch, “Anh không muốn đi dạo phố cùng em, anh nhìn bạn trai người khác xem, còn giúp bạn gái mang giày.”
Bạn trai nhìn qua, đúng là thấy thiếu niên đang cúi xuống, giữ lấy bàn chân của cô gái, cẩn thận giúp cô xỏ giày.
Không có so sánh thì không có đau thương, từ bao giờ làm chức bạn trai lại khó làm như vậy?
Ngày hôm sau Lục Hoặc sẽ tham gia cuộc thi, Kiều Tịch đi theo đội của họ và đợi bên ngoài trường.
Trương Kiến tình cờ được xếp vào cùng phòng thi với Lục Hoặc, anh ấy ngạc nhiên phát hiện, Tô Thần cũng ở trong phòng thi.
Đối phương ngồi phía trước anh ấy, anh ấy có chút khẩn trương, lại có hơi phấn kích, dù sao thì Tô Thần chính là ứng cử viên có triển vọng nhất cho ngôi vị quán quân lần này.
Lục Hoặc ngồi bên trái anh ấy, so với vẻ khẩn trương của anh ấy, sắc mặt đối phương lãnh đạm không khác gì bình thường.
Nghĩ đến hôm qua giáo viên giảng ý tưởng giải đề độc đáo mới mẻ của Lục Hoặc, Trương Kiến cảm thấy, vòng thi này Lục Hoặc nhất định sẽ đứng đầu.
Cuộc thi bắt đầu, vòng đầu tiên chính là thử sức.
Phòng thi an tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút cọ trên giấy, mọi người bắt đầu hồi hộp làm bài.
Độ khó của đề đầu tiên không quá lớn, độ khó thực sự là ở đề thi thứ hai.

Khác với trước đây, lần này sẽ công bố kết quả của đề thi đầu tiên, thí sinh sẽ được sàng lọc, sau đó mới tổ chức thi lần hai.
Thời gian trôi qua trong không khí nghiêm túc và căng thẳng.
Cũng không biết qua bao lâu, Tô Thần đặt bút xuống, trong lúc mọi người đang khẩn trương giải đề, anh ta nộp bài trước.
Trương Kiến bị ảnh hưởng mà có chút lo lắng, nhưng ngay sau đó, Lục Hoặc bên cạnh cũng dừng bút, nộp bài.
Anh và Tô Thần cách nhau không đến một phút.
Mấy người ở đây lặng lẽ đánh giá Lục Hoặc, cũng không biết đối phương lấy đâu ra dũng khí nộp bài trước như Tô Thần.
Ngoài cổng trường, lúc Lục Hoặc đi ra, vừa lúc thấy Kiều Tịch đang nói chuyện với một nam sinh, đối phương là người vừa mới nộp bài sớm hơn anh một chút.
Anh di chuyển xe lăn qua, hai tay vô thức siết chặt tay vịn, “Tịch Tịch.” Anh thấp giọng gọi cô.
Kiều Tịch quay đầu lại thấy Lục Hoặc, cô cười hớn hở, “Anh thi xong rồi?”
“Ừm.” Cô gái nhìn anh với đôi mắt phát sáng.
Kiều Tịch thản nhiên trả lại cây bút vừa nhặt được cho nam sinh cao lớn trước mặt, cô vội vàng đi về phía Lục Hoặc.

Trong mắt Lục Hoặc hiện lên ý cười, “Không hỏi xem anh làm bài thế nào sao?”
“Không cần hỏi, em biết anh sẽ giành được vị trí đầu tiên.” Giọng điệu cô chắc nịch, còn mang theo ý kiêu ngạo.
Lục Hoặc cười khẽ, “Chắc chắn vậy sao?”
Kiều Tịch gật đầu, “Ừm!”
Cá vàng nhỏ là lợi hại nhất.
Tô Thần vừa rời đi, trên tay cầm cây bút vừa được nhặt, nghe thấy cô nói, anh ta không nhịn được cười, e rằng cô sẽ phải thất vọng thôi.
Kết quả của bài đầu tiên được công bố, Lục Hoặc và các thành viên khác đang ở phòng giáo viên làm bài.
“Có thành tích rồi.” Giáo viên dẫn đội nhận được tin nhắn.
Thành viên nữ và Trương Kiến lập tức dừng bút nhìn về phía giáo viên, Triệu Thượng Lượng cũng có chút căng thẳng, ngược lại Lục Hoặc lại có vẻ bình tĩnh.
Nhìn thành tích, giáo viên dẫn đội mỉm cười, “Trương Kiến, 105 điểm, xếp thứ 120.”
Lần này có 300 thí sinh tham gia, cần phải loại một nửa, 150 thí sinh đứng đầu mới có thể thi lần hai.
Giáo viên tiếp tục đọc kết quả, thành viên nữ được 110 điểm, xếp thứ 85.
“Triệu Lượng Lượng 118, đứng thứ ba.”
Trương Kiến quay đầu nhìn Triệu Lượng Lượng, “Học trưởng, anh thật lợi hại.”
Triệu Lượng Lượng cười cười, cảm thấy có chút tiếc nuối, “Bài cuối cùng em không đọc kĩ, nếu không có thể đạt tuyệt đối.”
Giáo viên vỗ vai anh ta, “Cần phải chú ý ở lần thi thứ hai.”
Sau đó, ông ấy tiếp tục đọc thành tích của Lục Hoặc.
“Lục Hoặc 120 điểm, đồng hạng nhất với một thí sinh khác.” Giáo viên cười nói với Lục Hoặc: “Không tồi, tiếp tục duy trì đà này trong lần kiểm tra thứ hai.”
Lục Hoặc gật đầu.
Trương Kiến không nhịn được đẩy mắt kính, “Lục Hoặc, không hổ là cậu, ở trường lấy vị trí thứ nhất, ngay cả thi đấu cũng được hạng nhất.”
Triệu Thượng Lượng nắm chặt bút, “Chúng ta không thể kiêu ngạo, còn có kết quả của lần kiểm tra thứ hai, xếp hạng dựa trên tổng điểm mới có giá trị.

Lần thi thứ hai sẽ khó hơn lần đầu nhiều.”
Giáo viên dẫn đội nói: “Đúng vậy.”
Lúc rời khỏi phòng, Triệu Lượng Lượng nghe thấy giáo viên phía sau nói với Lục Hoặc, “Thầy tin rằng em có thể lấy được vị trí đầu.”
Buổi tối, giáo viên dẫn học sinh cùng nhau đi ăn tối, Lục Hoặc cũng ở đó.
Hiện tại có giáo viên, Kiều Tịch không thích hợp lộ mặt, cũng không thể để giáo viên hiểu lầm Lục Hoặc yêu sớm.
Cô ngồi ở vị trí tương đối khuất cách đó không xa, vừa hay có cây xanh che đậy.
Trên bàn ăn, bầu không khí khá hòa hợp.
Triệu Thượng Lượng đứng dậy, anh ta chủ động lấy đồ uống cho mọi người.
Bữa tiệc buffet có rất nhiều món, Kiều Tịch chỉ chọn một số món cô thích, Lục Hoặc không ở bên cạnh, cô không muốn ăn hải sản.
Lúc này, cô bưng đĩa đi qua Triệu Thượng Lượng, trong lúc lơ đãng, hình như cô nhìn thấy đối phương lén rắc thứ gì đó vào trong ly.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui