Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi


Trong tủ quần áo, Kiều Tịch không có động, cô đùa lại, “Em không đi nổi, anh ôm em.


“Ừm.

” Nhớ tới chân cô bị thương, Lục Hoặc cúi xuống muốn ôm cô lên.

Mà người trong tủ quần áo lại chơi xấu, cô không có ý đứng dậy, ngược lại còn kéo cánh tay không bị thương của Lục Hoặc, kéo anh ngã xuống người cô.

Tiếng cười trộm vang lên.

Lục Hoặc ngã trên người Kiều Tịch, cơ thể cô gái mềm mại, anh như rơi xuống đống kẹo bông gòn, “Tịch Tịch.


“Anh đè em.

” Kiều Tịch cáo trạng trước.

“Thật xin lỗi.

” Tính tình Lục Hoặc rất tốt, anh muốn chống đỡ thân thể, nhưng tay lại vô tình ấn vào eo cô, khiến cô đau đớn.

“Lục Hoặc, anh làm em đau.

” Kiều Tịch than thở bên tai anh.

Thật ra, Lục Hoặc cũng không ép cô đau, là cô cố ý trêu chọc anh.

Thiếu niên nhanh chóng rút tay về, chỉ để một tay chống đỡ trên vách tủ, miễn cưỡng chống đỡ được nửa người trên, “Thật xin lỗi.


Anh muốn đứng dậy, nhưng tay Kiều Tịch lại ôm chặt lấy eo anh.

Bàn tay nhỏ bé dùng sức, tay Lục Hoặc chống đỡ trên vách tủ khẽ động, anh lại đè cô xuống.

Tiếng cười thánh thót lại vang lên, cô cong mắt, như thể thích nhìn anh xấu mặt, còn cố tình lên án anh, “Lục Hoặc, anh lại đè em, có phải anh cố ý hay không?”
Lục Hoặc ngước mắt, đối diện với hai mắt sáng ngời của cô, anh cũng không giữ bản thân nữa, thả mình xuống cục bông mềm mại.

Anh nhéo cằm cô, nghĩ đến cảm giác đêm nay mạo hiểm, biết cô ở trong đám cháy, nhịp tim của anh gần như ngừng đập, thậm chí anh còn nghĩ đến phát điên, nếu cô thật sự không còn nữa, có lẽ anh cũng không sống nổi.

Rõ ràng mới ở bên nhau chưa được bao lâu, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, cô lại có ảnh hướng lớn đến anh như vậy.


Đầu ngón tay niết cằm cô lại, ánh mắt Lục Hoặc tối hơn, thật đúng là yêu tinh, khiến anh mê muội đến không có đầu óc, không còn lý trí lại can tâm tình nguyện liều mạng vì cô.

“Lục Hoặc, anh niết đau em.

” Kiều Tịch cho rằng anh định hôn cô, nhưng mà anh chỉ nhìn cô chằm chằm, cũng không nhúc nhích, cô không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.

“Ừm.

” Ngón tay ấm áp của thiếu niên xoa nắn nọng cằm cô, “Tịch Tịch, sau này anh sẽ không để em gặp nguy hiểm như vậy nữa.


“Đêm nay chỉ là ngoài ý muốn, không ai có thể đoán được tai họa sẽ ập đến lúc nào.

” Lúc xảy ra hỏa hoạn, Kiều Tịch cho rằng mình sẽ chết trong đám cháy, mãi cho tới khi Lục Hoặc tới, cô liền không sợ nữa.

Cô nắm chặt tay Lục Hoặc, nhỏ giọng nói: “Lục Hoặc, nếu, em nói là nếu như, em chết trong đám cháy………”
Cô còn chưa nói xong, Lục Hoặc đã siết chặt đầu ngón tay, ngữ khí nghiêm túc hơn, “Tịch Tịch, không có nếu, không có giả thiết như vậy.


Gương mặt đẹp trai của thiếu niên nghiêm túc, hiển nhiên là anh không thích nghe những lời như vậy.

Kiều Tịch vẫn chưa từ bỏ ý định, thấp giọng hỏi: “Nếu thật sự, anh sẽ thế nào? Không có em, tương lai anh sẽ yêu người khác sao?”
Dứt lời, cô nghĩ tới Lục Hoặc thích người khác, sẽ hôn người khác như hôn cô, ôm người khác vào lòng, sẽ chia sủng ái của cô cho người khác.

Nảy sinh ý nghĩ như vậy, Kiều Tịch chua xót, giống như uống phải bình dấm lớn, miệng trở nên chua ngắt, “Không được, anh là của em, anh chỉ có thể thích em.


Kiều Tịch rất độc đoán, “Cho dù em không ở đây, em chết rồi, em biến mất, anh cũng không thể thích người khác.


Sau khi tuyên thệ chủ quyền, cô còn hung hăng trừng thiếu niên trước mắt, vừa cảm thấy ủy khuất và chua xót, cô còn cắn chặt môi Lục Hoặc, như thể anh đã lừa dối chọc giận cô.

Người đưa ra giả thiết là cô, người đặt câu hỏi là cô, người nghĩ nhiều cũng là cô, Lục Hoặc một câu còn chưa nói, đã bị cô tức giận.

Lục Hoặc bị cô chọc cười, môi mỏng rơi xuống miệng chua ngắt của cô, anh nhẹ nhàng chạm vào, “Sao lại không nói lý như vậy?”
Kiều Tịch túm quần áo trên eo anh, áo sơ mi bị cô làm cho nhăn nhúm, “Chẳng lẽ anh còn muốn thích người khác?”
Ngữ khí Lục Hoặc dung túng, “Sẽ không có người khác.


Đồ không có lương tâm, nếu không phải cực kỳ thích thì sao anh có thể mất hết lý trí mà lao vào đám cháy?
“Tịch Tịch, đừng nêu giả thiết sẽ không phát sinh.

Chỉ có em, sẽ chỉ có mình em.


” Giọng điệu anh nhẹ nhàng, dễ dàng xoa dịu mèo con đang dựng lông.

Kiều Tịch lúc này mới hài lòng nở nụ cười, cô chủ động quấn lấy cổ Lục Hoặc, thấp giọng nhắc nhở: “Anh phải cẩn thận, đừng có đè nặng em.

” Nói xong, cô cắn nhẹ môi anh.

Lục Hoặc sao có thể chịu được hành động như vậy của Kiều Tịch, một tay anh chống lên vách tủ để ngăn bản thân đè nặng cô, cúi đầu, bắt đầu xâm chiếm hơi thở cô.

Hai người gần sát, cọ chăn trên người cô rơi xuống, Lục Hoặc kịp thời giữ lại chăn.

Trong không gian chật hẹp tràn đầy mùi hương cô, tay ôm chăn bông của anh cứng ngắc, tê dại lại không dám lộn xộn, đôi môi mạnh bạo khiến Kiều Tịch cảm thấy anh sẽ nuốt chửng cô.

Đầu lưỡi cô hơi đau, Kiều Tịch không chịu nổi mà đá chân, chăn che trên chân trượt xuống.

Lục Hoặc lùi lại, hô hấp còn chưa ổn định, anh đè chặt chăn trên người cô, gần như mất khống chế: “Tịch Tịch, đừng lộn xộn.


Thấy đôi môi mọng nước của cô, ánh mắt anh u ám, cả người căng thẳng, kiềm chế đến tột cùng.

Kiều Tịch cảm thấy mùi hương trên người Lục Hoặc lúc này nồng đậm, không ngừng dụ dỗ cô.

Kiều Tịch thèm thuồng, khả năng tự chủ và khống chế của cô không tốt bằng Lục Hoặc, khó có thể chịu đựng được mùi hương trên người Lục Hoặc.

Cô đỏ mặt, gương mặt mềm mịn chủ động dán vào mặt Lục Hoặc, cọ cọ, chịu không nổi, cô đã quên mất sự tàn nhẫn vừa rồi của Lục Hoặc lại chủ động dâng miệng mình lên.

Trong tủ quần áo, thỉnh thoảng vang lên tiếng hừ nhẹ không chịu được của cô gái.

Đêm tối, Kiều Tịch được Lục Hoặc bế vào phòng tắm, trên người cô dơ dơ, dính không ít tro.

Kiều Tịch được Lục Hoặc đặt lên bồn rửa mặt, sau đó Lục Hoặc giúp cô chuẩn bị nước ấm để tắm.

Kiều Tịch quay đầu lại, nhìn gương phía sau mình, lúc này cô mới nhận ra trên mặt mình có vài vệt tro như ria mèo, vừa rồi cô đã dùng gương mặt này câu dẫn Lục Hoặc?
Ngay cả xương quai xanh và bả vai cũng dính không ít tro, nhất là ở trên da cô, vị trí bị dơ rất rõ.

Kiều Tịch nghĩ đến bản thân dụ dỗ Lục Hoặc bằng mặt mèo thế nào cũng thấy hề, cũng không biết anh làm sao mà nhịn được cười, còn có thể bị cô quyến rũ.

Lục Hoặc thử độ ấm, cho đến khi thích hợp, anh mới đi về phía Kiều Tịch.

Anh vươn tay kéo chăn trên người cô lên, quấn chặt lấy cô, “Ở chỗ anh không có quần áo của em, em mặc đồ của anh trước, ngày mai anh sẽ mua đồ mới cho em.



Tấm chăn màu xám nhạt quấn quanh người con gái tươi tắn giống như bánh chưng, làn da trắng sáng đều giấu ở dưới lớp chăn xám xịt, chỉ lộ ra hai cẳng chân đung đưa.

Nghe thấy Lục Hoặc nói, cô ngoan ngoãn gật đầu, “Được.


Trời đã rạng sáng, ánh trăng đã khuất sau mây đen, xung quanh cũng thật an tĩnh.

Kiều Tịch tắm xong đi ra, cô được Lục Hoặc bế trở lại giường.

Lúc trở lại thành người, băng gạc trên chân cô đã rơi xuống, Lục Hoặc tìm thuốc, chuẩn bị giúp cô băng bó lại.

Anh cầm hộp thuốc, ngồi xổm dưới chân cô, cô cũng thật kén chọn, ghét bỏ quần anh lớn không muốn mặc, trên người chỉ mặc áo sơ mi đen, cũng may quần áo mặc lên người cô rộng rãi, khó khăn lắm mới che được đùi cô.

Lục Hoặc kéo chăn ở một bên đắp lên chân cô, hoàn toàn che đi sắc xuân vô hạn, sau đó anh mới nâng chân bị thương của cô lên.

Chân Kiều Tịch vừa trắng vừa mềm, bàn chân cũng rất đẹp, ngay cả mắt cá chân cũng trắng nõn, chỉ là chỗ bị thương lại sưng đỏ lên, anh giúp cô bôi thuốc, băng bó lại, không để cho cô lộn xộn, dù sao cũng bị thương đến xương cốt, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.

“Ngày mai anh sẽ nói với mẹ chuyện em ở đây.

” Lục Hoặc cũng không muốn Kiều Tịch bị ủy khuất phải trốn tránh như vậy.

Kiều Tịch chưa từng tiếp xúc với cha mẹ Lục Hoặc, cũng chưa từng ở chung, bọn họ cũng chưa từng gặp cô, cô có chút khẩn trương, “Liệu họ sẽ không thích em không?”
“Sẽ không.

” Lục Hoặc nhướng mày, nghiêm túc băng bó giúp cô, “Mẹ anh sẽ rất thích em.


Kiều Tịch cười nói: “Em cũng rất thích mẹ anh.

” Lúc Lục Hoặc chưa chào đời, cô đã thấy mẹ Lục Hoặc có bao nhiêu chờ mong Lục Hoặc ra đời.

Cô nhìn thiếu niên đang quỳ gối trước cô, bây giờ anh có cha mẹ yêu thương, thật hạnh phúc.

Cũng đã đến lúc phải đi ngủ rồi.

Lục Hoặc chuẩn bị ngủ ở sofa, nhưng Kiều Tịch lại ôm eo anh không bỏ, “Anh ngoan nào, đứng nghịch.


Lục Hoặc bị cô chọc cười, “Rốt cuộc là ai nghịch?”
“Là anh, còn không phải là chưa từng ngủ chung, anh sợ cái gì?” Kiều Tịch vùi đầu vào ngực Lục Hoặc, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý làm nũng, “Em buồn ngủ quá, anh ôm em ngủ đi, bây giờ em cho anh ôm, anh không ôm, sau này em không cho anh ôm, anh không biết khóc ở nơi nào ấy.


Người trong ngực vừa mềm vừa ấm áp, cái miệng nhỏ lại cố tình nói lời tức giận.

Nói xong cô còn dụi mạnh vào cổ anh, tựa như muốn cọ vào đầu quả tim anh.

Lục Hoặc lần đầu tiên biết yêu, sao có thể là đối thủ của tiểu lưu manh Kiều Tịch được?
Lục Hoặc ôm lấy người trong ngực, cũng may đêm nay cô thật sự mệt nên không làm khó anh, ngoan ngoãn đi ngủ.


Anh rũ mắt, dựa theo ánh đèn bên giường quan sát Kiều Tịch, mỗi chỗ trên người cô đều như gắn liền với đầu quả tim anh.

Anh chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ thích cô gái như thế nào, cũng không nghĩ tới tình huống anh thích người khác sẽ ra sao.

Mà sự xuất hiện đột ngột của cô khiến anh trở tay không kịp, lại không thể chống cự.

Cũng không biết thế nào mà lại mất luôn trái tim.

Dưới ánh đèn, Lục Hoặc cúi đầu hôn lên khóe môi thiếu nữ.

Ánh nắng ban mai bị tấm rèm cửa cản lại, chỉ có vài tia nắng xuyên qua khe hở len lỏi vào trong phòng.

Khi Kiều Tịch tỉnh dậy, Lục Hoặc vẫn còn đang ngủ.

Cô chớp mắt, xua đi buồn ngủ nơi đáy mắt, cũng dần tỉnh táo hơn.

Kiều Tịch cũng chưa rời giường, cô nằm trong vòng tay Lục Hoặc, muốn chờ anh tỉnh lại.

Nhiệt độ cơ thể thiếu niên rất cao, bởi vì là mùa hè, Kiều Tịch ghét bỏ Lục Hoặc nóng, cô muốn lùi lại phía sau, mà eo lại bị cánh tay Lục Hoặc ôm chặt.

Không còn cách nào, tay cô đặt lên người Lục Hoặc, cố gắng đẩy người ra.

Tay Kiều Tịch mềm mại, mới đẩy vài cái, thiếu niên bên cạnh nháy mắt run người, anh đột nhiên mở mắt ra.

Anh như thể một con dã thú bị tập kích bất ngờ mà tỉnh dậy, Kiều Tịch còn chưa kịp phản ứng, anh đã kéo một bên chăn để che nửa người dưới lại.

Tay bị thương che mắt Kiều Tịch, tay còn lại nhéo tay cô, đẩy ra khỏi bụng anh.

“Tịch Tịch.

” Lục Hoặc vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói trầm thấp uể oải, còn mang theo chút khẩn trương và thất thố.

Anh che mắt cô.

Mọi thứ thay đổi quá nhanh, Kiều Tịch trì hoãn mười mấy giây mới phản ứng lại, mắt cô bị che cũng không nhìn thấy gì.

Mũi cô ngửi thấy mùi hương nồng nàn từ người Lục Hoặc truyền tới, thơm quá, thơm quá.

Kiều Tịch không thể cưỡng lại mùi hương như vậy, cứ như thể đó là bản chất rất thích.

Cũng đúng, mèo thích ăn cá, đây là thiên tính, sao có thể cưỡng lại được?
Lông mi cô khẽ run, chọc cho lòng bàn tay Lục Hoặc hơi ngứa, ngay sau đó, anh nghe thấy cô nói: “Lục Hoặc, em thấy rồi.


Ánh mắt thiếu niên tối sầm, cổ họng thắt lại, có chút cam chịu, “Tịch Tịch………”
Anh còn chưa nói xong, Kiều Tịch lại ngửi thấy mùi hương thơm phức, muốn tới gần anh, “Cái đuôi vàng của anh thật đẹp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui