Tần Thanh Việt ngẩn ra, ánh mắt lướt qua Cố Bắc Âm rồi rơi trên người Cố Hàn Thanh.
Rõ ràng điều mà Tần Thanh Việt quan tâm nhất vẫn là việc hợp tác giữa Tần thị và Cố thị.
Đảo mắt một chút, Cố Bắc Âm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhường chỗ cho hai người nói chuyện.
Cố Hàn Thanh lo lắng nhìn cô, xác nhận bảo bối nhà mình không quá ủy khuất, anh ấy mới nhìn về phía Tần Thanh Việt, đáy mắt lộ rõ sự bất mãn: "Hợp đồng hôn nhân của hai người tôi đã biết.
Thỏa thuận ly hôn được soạn thảo rồi, cậu xem đi."
Tần Thanh Việt có hơi đau đầu.
Cố gia cùng Tần giao đều thân quen.
Anh lại lớn lên cùng Cố Hàn Thanh nên cũng rất hiểu rõ người này.
Đương nhiên anh biết Cố Hàn Thanh có bao nhiêu yêu thương em gái nhà mình, có bao nhiêu bênh vực.
Lúc kí hợp đồng hôn nhân, Tần Thanh Việt lo lắng ngày nào đó bại lộ, thậm chí có hơi do dự.
Không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Anh cúi đầu nhìn lướt qua nội dung trong thỏa thuận ly hôn, Tần Thanh Việt xoa lông mày, cố gắng giải thích: "Tôi biết chuyện này là không đúng...."
Cố Hàn Thanh hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời anh: "Không cần giải thích.
Tôi đã biết nội dung hợp đồng rồi."
Cố Bắc Âm yên lặng nuốt nước bọt, nghiêng đầu nhìn mắt Cố Hàn Thanh, ẩn ẩn cảm thấy sai sai.
Khi biết được hai người kí hợp đồng hôn nhân, tuy rằng anh lộ ra vẻ tức giận nhưng Cố Bắc Âm có thể cảm nhận đó không chỉ là tức giận mà là một loại bàng hoàng, bất đắc dĩ cùng thất vọng.
Nhưng giờ đây trong mắt anh ấy Cố Bắc Âm chắc chắn anh thật sự tức giận.
Cố Hàn Thanh tính tình luôn nội liễm, trầm ổn, lòng bao dung của anh như biển cả.
Mặc dù mưa rền gió dữ trên mặt biển thoạt nhìn đáng sợ nhưng càng sợ hơn lại là lốc xoáy đáy biển.
Tuy không dữ dội, dồn dập nhưng có thể giết người trong tích tắc.
Bộ dáng hiện tại của Cố Hàn Thanh giống như đang tức giận nhưng lại rất bình tĩnh, chính là giương cung mà không bắn.
"Chuyện này đúng là tôi sai." Tần Thanh Việt cau mày, hiển nhiên cũng nhận ra Cố Hàn Thanh tức giận hơn bình thường, có chút nghi hoặc, có chút khó hiểu nói: "Nhưng tôi sẽ cố gắng bù đắp theo cách của mình."
Cố Hàn Thanh ngồi trên sofa, vẻ mặt lạnh lùng, tựa như một kíp thuốc nổ an an tĩnh tĩnh lại bị lời này của Tần Thanh Việt làm cho bùng nổ.
"Cậu nói cậu đền bù bằng cách ngày nào cũng hơn 12 mới về nhà, bị paparazzi chụp ảnh gửi đến Cố thị uy hiếp Âm Âm, uy hiếp tôi?" Ánh đèn nhàn nhạt dừng ở ngọn lửa đang bùng cháy trong đáy mắt Cố Hàn Thanh.
Tần Thanh Việt theo bản năng trao đổi ánh mắt với Cố Bắc Âm, thấy cô cũng đang trong bộ dạng mờ mịt, lông mày anh nhíu chặt: "Dù sao cũng là hợp đồng hôn nhân, tôi sợ nếu ở cùng nhau Cố Bắc Âm sẽ không thoải mái...Nhưng tôi thật sự không biết có paparazzi chụp lén."
Đại ca Cố gia ngồi trên ghế sofa cười lạnh: "Nói đến cũng phải cảm ơn paparazzi, không thì tôi cũng không biết cuộc sống của Âm Âm ba năm qua thế nào.
Ông chồng nhà mình ngày nào cũng đi sớm về muộn, hai người rõ ràng sống chung dưới một mái nhà mà một năm không gặp nhau quá hai lần (nghe hơi ảo )...Cậu đoán xem truyền thông sẽ viết như thế nào? A, tiêu đề chắc hẳn là Cái vẻ mặt khó coi gì vậy? Không thích hả? Tôi đổi cái mới < Người chồng đi sớm về khuya mỗi ngày, là hào môn ẩn tình hay là suy đồi về đạo đức > (suy đồi đạo đức chắc là ngoại tình nhĩ??)
Cố Bắc Âm vẫn luôn cảm thấy Cố Hàn Thanh luôn thành thục, ổn trọng, căn bản không nghĩ tới anh ấy có thể nói ra mấy tiêu đề giật tít trong cái giọng nghiêm trang đó.
Cô nhẹ giọng cười.
Tần Thanh Việt bị ánh mắt hình viên đạn của Cố Hàn Thanh làm bại lui, thấy Cố Bắc Âm cũng không phản bác mà chỉ cười khẽ, anh im lặng và hứng chịu cơn tức giận của Cố Hàn Thanh.
"Được rồi, thời gian không còn sớm.
Đem thỏa thuận ly hôn về nhà ai nhà nấy kí." Cố Hàn Thanh ngữ khí cực lạnh, nghe thật giống mấy nhân vật hắc hóa trong tiểu thuyết.
Cố Bắc Âm yên lặng lui lui một bên, trong lòng cảm khái mấy paparazzi.
Tần Thanh Việt vẫn có chút do dự: "Tôi sợ ảnh hưởng đến dự án hợp tác..."
Đối tác chú trọng là một việc tốt nhưng Cố Hàn Thanh không thể vui được.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Cố Hàn Thanh ngày càng đen hơn, ngay cả những gì anh nói cũng là nghiến răng nghiến lợi thốt ra: "Nếu Tần thị yêu cầu liên hôn mới có thể hợp tác tốt thì nhân lúc còn sớm nên đóng cửa công ty đi."
Lời nói quá sắc bén, Cố Bắc Âm cố gắng lắm mới không cười thành tiếng, âm thầm cảm khái sự hắc hóa đang trỗi lên trong người Cố Hàn Thanh, cà khịa Tần Thanh Việt còn không quên đem cả công ty nhà anh ta vào.
Trái lại, tổng tài Tần thị vừa bị bắt phá sản, Tần Thanh Việt có chút cứng họng, nghĩ đi nghĩ lại Cố Hàn Thanh tuy nói khó nghe nhưng ý của anh ấy thì việc hợp tác 2 bên vẫn tiếp tục, cũng coi như là một lời hứa hẹn.
Mặc dù lời hứa hẹn này khiến người ta không thể yêu nổi.
Việc hợp tác được đảm bảm, Tần Thanh Việt thở phào nhẹ nhõm, lưu loát và dứt khoát kí tên mình xuống thỏa thuận ly hôn.
Nét bút cuối cùng đặt xuống, anh cảm thấy trong lòng một cảm giác giải thoát...
Cuộc hôn nhân hợp đồng kéo dài ba năm này cuối cùng cũng kết thúc.
Cố Hàn Thanh đem thỏa thuận ly hôn cầm lên vô tình nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của tên chó chết kia, tia lửa còn sót lại đáy lòng lại lần nữa bùng lên, anh khó chịu nheo mắt.
Vỗ vai người em rể cũ, Cố Hàn Thanh nở một nự cười không liên quan gì đến sự trầm ổn cùng thân thiện thường có: "Paparazzi sẽ do cậu xử lý.
Tin tức ly hôn tạm thời đừng công bố ra ngoài, chờ thời điểm thích hợp rồi nói."
Đều là những yêu cầu hợp lý, Tần Thanh Việt gật đầu đồng ý.
Cố Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Cố Bắc Âm, bảo cô xuống tầng về nhà.
Khi đi tới cửa, anh đột nhiên quay đầu lại cười cười, để lại một câu ý vị thâm trường: "Hy vọng về sau cậu sẽ không thua trên tay Âm Âm."
Tần Thanh Việt hơi ngẩn ra, đến khi phản ứng lại thì hai anh em họ đã sớm phất áo ra đi chỉ để lại cho anh căn phòng trống rỗng với không khí lạnh lẽo.
Nghĩ đến câu nói sâu xa kia của Cố Hàn Thanh, Tần Thanh Việt nhíu nhíu mày.
Không hiểu sao lại có ảo giác có người cho anh cái cờ, hơn nữa vị trí cắm cờ lại rất chuẩn, cắm đúng chỗ sâu nhất.
Dưới tầng ở trên xe,
Cố Hàn Thanh thuần thục đỗ xe, trên mặt đã không nhìn thấy bộ dáng tức giận vừa rồi: "Bố mẹ chắc đã ngủ rồi.
Ngày mai chúng ta sẽ báo tin vui này cho họ, nhân tiện bảo dì giúp việc chuẩn bị một bàn ăn để chúc mừng."
Cố Bắc Âm cười tủm tỉm, không có ý kiến.
So với Tần Thanh Việt, cô đối với đoạn hôn nhân này càng không có lòng, sau khi ly hôn tâm tình so với anh chồng trước lại càng tốt hơn.
Cố Hàn Thanh tựa vào dư quang nhìn cô vài lần, xác nhận cô thật sự không có mất mát thương tâm, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm: "Em điều kiện tốt như vậy, hai người ly hôn chính là tổn thất của hắn ta.
Đàn ông tốt không thiếu, hắn ta không thích em, còn có 7749 người xếp hàng chờ kìa."
Câu thoại này đúng là câu thoại điển hình trong mấy kịch bản của những tình yêu tan vỡ.
Cố Bắc Âm biết anh trai đang an ủi mình, ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết...Thật ra em cũng không động tâm.
Ly hôn bất luận với anh ấy hay em đều là chuyện tốt."
Cố Hàn Thanh nắm tay lại, tâm tình khá tốt nói sang chuyện khác: "Anh nghe nói Tiêu Văn bảo < Thử thách hoang dã> không định đổi khách mời nên chắc phải đợi Chu Thao khỏe lại...Công việc tiếp theo Tiêu Văn sắp xếp cho em thế nào?"
Lướt lướt lịch sử trò chuyện, Cố Bắc Âm nói: "Em vẫn chưa chọn được kịch bản phù hợp.
Nhưng lời mời tham gia thử vai gần như giống với những lần trước nên tạm thời em chưa xem xét...Chắc sắp tới em sẽ nhận quảng cáo."
Cố Hàn Thanh khóe miệng khẽ nhếch: "Anh biết một kịch bản phù hợp với em, tài chính cũng ổn, đạo diễn là Trần Chính."
Cố Bắc Âm hai mắt sáng lên.
Hiện nay giới giải trí ngày càng sôi nổi, nhiều bộ phim rất chịu chi cho quảng bá, tốn không ít tiền để mời lưu lượng về tuyên truyền.
Ngược lại chi phí sản xuất và quay phim lại chiếm rất nhỏ.
Có thể dễ hiểu khi ngày càng có nhiều phim dở.
Nhưng đạo diễn Trần Chính thì khác.
Ông sớm thành danh từ khi còn trẻ, sớm làm ra những bộ điện ảnh tuyệt phẩm.
Cái tên Trần Chính này cũng theo đó mà sớm được khẳng định trong làng điện ảnh.
Những năm gần đây, số lượng tác phẩm của Trần Chính giảm dần do tuổi tác của ông nhưng miễn là được làm bởi Trần Chính, chúng đều là tinh phẩm.
Theo lý thuyết thì tin tức Trần Chính quay phim mới chắc chắn là tin sốt dẻo, hẳn sẽ khiến nhiều người trong giới chú ý, Cố Bắc Âm một chút tiếng tăm đều không nghe thấy.
Cố Hàn Thanh người này ngoài giới làm sao mà biết được?
Dường như nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Cố Hàn Thanh nhẹ nhàng khụ khụ: "Bộ phim này do Tần thị độc quyền đầu tư.
Lúc em chưa tới, anh nhìn thấy kế hoạch đầu tư ở trên bàn làm việc.
Hỏi vài câu mới biết Trần Chính chuẩn bị ra bộ phim cuối cùng."
Cố Bắc Âm tưởng tượng cảnh Cố Hàn Thanh cùng Tần Thanh Việt nói chuyện, trong đầu nghĩ đến vẻ mặt vừa hờn dỗi nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng của Cố Hàn Thanh.
Cô trầm mặc một lát, đáy mắt không che dấu ý cười: "Anh, đừng nói với em anh muốn đưa vai diễn này cho em."
Thấy bộ dáng dở khóc dở cười của cô, Cố Hàn Thanh nhướng mày: "Anh trai em tuy rằng không ở trong giới giải trí nhưng cũng nghe qua đạo diễn Trần rất nghiêm khắc.
Yên tâm, chỉ là xem kịch bản rồi thử vai mà thôi."
Cố Bắc Âm cúi đầu, che đi ánh mắt dần trở nên ấm áp.
Cố Hàn Thanh hiệu suất cũng thật nhanh, ngày hôm trước mới nói với Cố Bắc Âm chuyện này, hôm sau kịch bản đã đến tay Tiêu Văn.
.
Truyện Đam Mỹ
Tiêu Văn vừa cao hứng vừa lo lắng: "Tác phẩm cuối cùng của đạo diễn Trần chắc chắn sẽ rất hot.
Có thể tham gia thử vai là tốt rồi...Nhưng chị nghe nói đạo diễn Trần đối với bộ phim này sẽ rất nghiêm khắc, không đạt tiêu chuẩn của ông ấy bất kể là ai đều sẽ không qua."
Cố Bắc Âm xuất thân chính quy, xuất đạo đã ba năm nên kỹ năng diễn xuất cũng được mài giũa dần theo năm tháng nhưng để đạt được tiêu chuẩn hoàn mỹ của đạo diễn Trần quả thật chưa tới.
Tiêu Văn nói năng uyển chuyển, nhắc nhở Cố Bắc Âm.
Cầm kịch bản, Cố Bắc Âm không lo lắng như Tiêu Văn nghĩ mà chỉ mỉm cười: "Các hoạt động sắp tới đều lùi đi chị, em sẽ ở nhà trau dồi kỹ năng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...