Sau Khi Tôi Cặp Kè Với Thế Thân Tra Công Thì Crush Trở Về FULL


Trong thời đại số, một khi trở thành nhân vật của công chúng thì không thể giữ chuyện riêng tư được nữa.
Sức nóng tăng một cách nhanh chóng của dư luận là con dao hai lưỡi, một mặt Trình Kiến Du bị soi mói từ trên xuống dưới, ngay cả chuyện học trường tiểu học nào cũng bị đào ra.

Mặt khác, ngoài chuyện chia tay Giang Diễn ra thì Trình Kiến Du gần như không có tin tức xấu nào.

Hai mươi lăm năm sống trên đời, cho dù là bạn học hay là đồng nghiệp, thân hay không thân, không một ai nói cậu không tốt.

Nghe thì có vẻ là thần kỳ, nhưng đối với cậu thì hoàn toàn hợp lý.
Chỉ cần là người quen, đều biết cuộc sống của cậu không như ý, sự nghiệp gặp khó khăn suốt năm năm chẳng viết được kịch bản nào.

Người như vậy không tới mức có thể làm người ta đố kỵ, ngược lại khiến cho người ta cảm thông hơn.
Trình Kiến Du trong video chia tay, và bạn trai Giang Diễn tùy sai bảo trong “Nào Mình Cùng Đi Du Lịch” giống như là hai người.

Dường như sau khi chia tay Giang Diễn cậu đã thay da đổi thịt, có được một cuộc sống mới, cậu trong video rất thẳng thắn vô tư, không có ý che giấu.

Người ta đã xem chán những thông báo chia tay dài dòng của minh tinh, loại thông báo không có thêm thắt bất cứ thứ gì này rất đáng ca ngợi, vô cùng thoải mái tự nhiên.
Mọi việc thành thì đáng quý, câu nói này không bao giờ lỗi thời.

Cũng coi như trong họa có phúc, đông đảo cư dân mạng lần theo dấu vết tìm tới bộ phim “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi”.

Ảnh đế Kim Hoa – Chung Lộ Niên cùng với tiểu nữ thần Liễu Tư Ngôn của dòng phim văn nghệ diễn vai chính, đạo diễn còn là Quảng Dật Tiên.

Chỉ nhìn đội hình đầy đủ chất lượng thế này, có thể cảm nhận được chất lượng ưu việt của bộ phim.

Bộ phận tuyên truyền nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, không tốn một đồng tiền mà độ quan tâm lại tăng vọt, chẳng mất công mà độ hot ùn ùn kéo tới.
Trình Kiến Du không quan tâm đến scandal, nhưng cũng không ngờ sẽ có kết quả như thế này.

Cậu không thẹn với lòng mình, không để ý tới ngón tay chỉ trỏ của mọi người.

Nếu như cậu để ý cũng đã không lựa chọn giải quyết vấn đề trực tiếp như vậy.
Cậu chỉ lo lắng bản thân có kéo Ôn Nhạc Minh vào vũng bùn hay không? Cũng may là không tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống và công việc hằng ngày của Ôn Nhạc Minh, ảnh hưởng nhiều nhất chính là số bệnh nhân hẹn khám trước của Ôn Nhạc Minh tăng vọt.
Trận mưa rả rích liên miên mấy ngày, trong không khí tràn đầy mùi hương cỏ cây, ẩm ướt nặng nề.

Người đi đường vội vội vàng vàng, đến rồi lại đi.

Trình Kiến Du mở ô, đứng ở trước cửa nhà hàng, một tay cầm điện thoại, liếc mắt nhìn thời gian ở góc phải, sau đó quay đầu nhìn thấy Ôn Nhạc Minh bước tới đây.
Trình Kiến Du cất điện thoại vào.

Ôn Nhạc Minh cầm một chiếc ô cán đen, đơn giản và cứng cáp.


Tầm mắt hai người chạm nhau qua màn mưa, anh nhìn thẳng Trình Kiến Du, bước từng bước về phía cậu.
Những người qua đường xung quanh không nhịn được quay đầu xem xét hai người, thẳng tới khi tán ô màu đen kia che trên đầu Trình Kiến Du.

Không khí xung quanh lập tức yên tĩnh.

Ôn Nhạc Minh nhìn cậu cười: “Gặp được một người bệnh khó giải quyết, xin lỗi vì đã phải để em phải đợi thêm năm phút.”
“Không sao.”
Hai người kề vai đi vào trong nhà hàng, cửa thang máy dán một tấm biển “Đang sửa chữa”.

Nhà hàng ở tầng ba, đi thang bộ cũng coi như vận động.

Bình thường hành lang cầu thang cũng không có người đi lại, đèn không sáng mấy, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống cầu thang.

Trình Kiến Du mở đèn pin điện thoại, giơ lên chiếu sáng.

Ôn Nhạc Minh đi phía trước, vừa leo cầu thang, vừa chậm rãi nói: “Nhà hàng này có món canh măng tây thịt bò không tệ, ăn nhiều măng tây có thể tăng đề kháng, đề phòng bị cảm.”
Khoảng cách quá gần, Trình Kiến Du ngửi được mùi hương nước hoa làm từ cây cỏ trên người anh, đột nhiên phì cười, “Những người làm bác sĩ đều nói chuyện như vậy sao?”
“Bệnh nghề nghiệp ấy mà.” Ôn Nhạc Minh cười cười, tiếp tục chậm rãi trêu chọc: “Anh nhìn thấy diễn viên hộc máu trên TV, không cầm lòng được nghĩ rằng loại thổ huyết này chỉ do vấn đề tiêu hóa mà thôi, không đến nỗi nguy hiểm tới tính mạng, người nhà không cần phải kích động như vậy.”
“Như vậy chẳng phải là anh sẽ mất đi rất nhiều niềm vui khi xem phim hay sao?” Trình Kiến Du hỏi, hành lang trống trải vắng lặng, mỗi câu nói ra đều có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương.
Ôn Nhạc Minh dừng bước, quay đầu qua, lẳng lặng nhìn Trình Kiến Du, giọng nói lướt qua đỉnh đầu cậu: “Sẽ không đâu, phương thức thể hiện nghệ thuật có vượt qua hiện thực là điều bình thường, giống như tranh sơn thủy trong nghệ thuật truyền thống, chú trọng truyền thần chứ không phải tả thực.”
Anh nói xong câu này, đưa lòng bàn tay về phía Trình Kiến Du: “Để anh soi đường cho em nhé.”
Trình Kiến Du sững người, đưa chiếc điện thoại đang mở đèn ra, khách sáo nói: “Phiền anh quá.”
Lòng bàn tay bị một bàn tay dày ấm nóng cầm lấy.

Ôn Nhạc Minh nói sai rồi, bệnh nghề nghiệp của anh ngoài hay soi mói ra thì còn có một đôi bàn tay nhẵn nhụi do thường xuyên tiếp xúc với xà phòng sát khuẩn.
Trình Kiến Du bình tĩnh, nhìn anh không chớp mắt.

Ánh sáng đèn pin điện thoại tuôn ra từ khe hở giữa bàn tay hai người.

Ôn Nhạc Minh cũng đang nhìn cậu, trong đôi mắt bình thường luôn chứa đựng ý cười kia, dưới ánh đèn mờ ảo lại nghiêm túc và trầm ngâm.

Dường như cố gắng kìm chế muôn ngàn lời muốn nói trong giây phút nắm tay này.
Hai người cứ nhìn nhau ngây người như thế.

Trình Kiến Du cảm nhận được rõ ràng từng nhịp mạch đập trong lòng bàn tay mình, mang theo cảm xúc khó nói thành lời.
“Trình Kiến Du.” Ôn Nhạc Minh khẽ cười, một tay cầm lấy điện thoại của cậu, lật nó lại, ánh sáng chiếu xuống vị trí dưới chân cậu.
Đây là lần đầu tiên anh gọi đầy đủ tên họ của Trình Kiến Du sau khi gặp lại.

Cậu vô thức “vâng” một tiếng, tự nhiên cúi đầu xuống, nhìn ánh sáng soi rọi bậc cầu thang.


Từ chiếc mũi tới bờ môi căng của cậu có một vầng sáng nhàn nhạt, giống như một lớp kính tự lọc đẹp đẽ.

Ôn Nhạc Minh đưa một tay qua, muốn chạm vào vầng sáng ấy, nhưng dừng một lát, lại chuyển thành vuốt ve mái tóc cậu.
Anh xoay người bước về phía trước: “Tay của em hơi lạnh, phải mặc thêm áo vào.”
Trình Kiến Du nắm bàn tay lạnh lẽo trống không, nhưng không cảm thấy lạnh, cậu chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đang nóng, giống như sau khi cầm đá rất lâu mới nhận được chút ấm áp.
Trong nhà hàng, hai người ngồi vào chỗ.

Ôn Nhạc Minh vừa gọi thức ăn xong, điện thoại bất ngờ reo lên.

Anh liếc mắt nhìn, cầm lên, bất đắc dĩ nói: “Là Giang Diễn.”
Bàn tay cầm cốc nước của Trình Kiến Du khẽ khựng lại, quay đầu qua im lặng nhìn anh.
Ôn Nhạc Minh ấn nghe, giọng nói trầm thấp ưu nhã, “Đúng vậy, hôm nay cháu đoán đúng rồi, cậu đang ăn trưa với Trình Kiến Du.”
Trình Kiến Du không nghe được Giang Diễn nói gì, trực giác cảm thấy sẽ không phải là lời gì tốt đẹp.

Ôn Nhạc Minh cau mày: “Cậu không thể nói tên nhà hàng cho cháu được, cháu có thể hỏi Trình Kiến Du.”
“Tiểu Diễn, cậu cũng không giúp gì được.”
“Trí tưởng tượng của cháu phong phú thật ấy, nhưng bọn cậu không hề làm những chuyện mà cháu nói.

Cháu không tin cậu của cháu thì cháu cũng nên tin tưởng Trình Kiến Du chứ.”
“Cậu và em ấy ăn cơm không cần phải báo cáo với cháu, hai đứa đã chia tay rồi.

Em ấy có quyền lợi xã giao của mình, cậu cũng có riêng tư, cháu đừng trẻ con vậy nữa được không.”
Ôn Nhạc Minh cúp máy, lắc đầu cười cười: “Nó nói nó sẽ đợi cháu ở chỗ cũ.”
Chỗ cũ? Trình Kiến Du khẽ nhíu mày, có dự cảm không lành.

Cậu không hiểu tại sao Giang Diễn lại quấn lấy cậu như vậy.

Giang Diễn đã từng chính miệng nói, điểm sáng duy nhất của cậu là hiểu chuyện.

Nhưng bên cạnh Giang Diễn chắc chắn sẽ không thiểu những người hiểu chuyện, chỉ cần đưa đủ tiền, tìm được một người hiểu chuyện và nghe lời hơn cậu chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Cậu không cảm thấy Giang Diễn sẽ vì cậu rời khỏi mà đột ngột tỉnh ngộ, phát hiện bản thân đã sớm lún sâu vào tình cảm, không thể không có cậu được.

Khả năng là Giang Diễn nhất thời chưa tìm được hàng thay thế tốt hơn, nên mới tự hạ thấp mình tới quấn lấy cậu, ý đồ thử vãn hồi.
Giang Diễn tính sai rồi, Giang Diễn thích món đồ chơi ngoan ngoãn, yên lặng, hiểu chuyện.

Nhưng Trình Kiến Du lại trái ngược mọi mặt, cậu là một người mạnh mẽ, độc lập, tự chủ, hoàn toàn không quan hệ gì với dạng mà Giang Diễn thích.

Cho nên cần gì phải quấn lấy cậu như vậy chứ?
Trình Kiến Du lái xe về nhà, đỗ xe vào bãi, cầm notebook để ở ghế phó lái lên rồi đẩy cửa ra, bước nhanh vào trong thang máy.

Vừa tới cửa thang máy, ở cây cột phía sau vang lên một tiếng “Gâu”.
Cậu quay đầu lại nhìn qua đó.

Giang Diễn lâu ngày không gặp đã cắt tóc ngắn, ngồi xổm ở dưới cây cột, hay tay đan vào nhau.

Tóc ngắn nhẹ nhàng làm nổi bật đường cong khuôn mặt đẹp trai, không nghênh ngang như trước đây.

Đôi mắt hung ác kia hơi cong cong, một tay cầm bật lửa và hộp thuốc nhưng không hút.

Nhìn thấy Trình Kiến Du quay đầu qua, hắn lại “Gâu” một tiếng nữa.
Không hổ là người học nhạc, học chó kêu cũng giống tới vậy.
Trình Kiến Du khẽ nhíu mày, nhìn Giang Diễn đứng dậy, cậu cảnh giác lùi về phía sau.

Giang Diễn nhìn thấy động tác của cậu, bờ vai cứng lại.

Hắn lấy một điếu thuốc trong hộp ra, nhét vào trong miệng.

Nhớ ra lần trước Trình Kiến Du bảo hắn tắt thuốc mới cho vào, hắn lại thấp thỏm buông thuốc xuống: “Trình Kiến Du, em đừng sợ tôi, tôi sẽ không làm hại em đâu.”
“Anh muốn làm gì?” Trình Kiến Du hỏi trực tiếp.
Giang Diễn hiểu được hành vi của hắn bây giờ rất mất thể diện, sau khi chia tay rồi còn quấn lấy người ta không buông, chẳng khác nào đám lưu manh.

Nhưng mà không nhìn thấy Trình Kiến Du, trong tim hắn khó chịu như bị mèo cào.

Nhìn thấy Trình Kiến Du phản kháng lạnh lùng như vậy, hắn càng khó chịu, làm thế nào trong lòng cũng không thoải mái.
Trong không khí có một mùi hương kỳ lạ, hương nước hoa cây cỏ thoang thoảng, không phải là mùi cam mà Trình Kiến Du hay dùng.

Hắn ngửi ngửi, bước lên phía trước mấy bước.

Để đảm bảo khoảng cách an toàn, Trình Kiến Du lại lùi về sau mấy bước, nhưng phía sau là cánh cửa thang máy đóng chặt, không còn đường lùi nữa.

Một tay Giang Diễn chống lên cánh cửa kim loại, không cho cậu bất cứ cơ hội chạy trốn nào.

Hắn nhanh chóng lại gần ngửi cái cổ sạch sẽ của cậu, còn may, nơi đây không có mùi của Ôn Nhạc Minh.
Nhưng cảnh xuân sống động trước mắt, gần đây cũng nhịn khá lâu, đã lâu rồi hắn không phát tiết.

Mùi hương quen thuộc giống như đầu diêm rơi vào xăng, thiêu đốt khiến cổ họng Giang Diễn khô khốc, cất tiếng nói khàn khàn: “Tôi muốn ngửi xem trên người em có mùi của cậu út không.”
Hô hấp chợt nặng nề vang lên bên tai Trình Kiến Du, lồng ngực Giang Diễn lên xuống phập phồng, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh hầu kết cuồn cuộn.

Cậu hiểu rõ ràng những phản ứng này đại diện cho thứ gì, ký ức của cơ thể không thể lừa người, cậu theo phản xạ cứng người lại, tai nóng lên, phản ứng nhỏ không qua nổi mắt Giang Diễn.

Hai người quá hiểu biết về thân thể đối phương, Giang Diễn kéo dài khoảng cách, nhìn cậu rất lâu, chậm rãi nói: “Em muốn tôi rồi.”
Hai tay Trình Kiến Du dùng sức đẩy Giang Diễn ra, lạnh lùng hỏi: “Bao giờ thì anh mới có thể học được cách giữ khoảng cách với người khác đây?”
“Đây là lần cuối cùng.” Giang Diễn giơ tay lên, kéo khóa áo khoác thể thao tối màu xuống, để cơ thể khô nóng tản nhiệt.


Hắn nhìn thẳng cậu: “Lúc trước và lần này tôi không lịch sự, xin lỗi em.

Trước đây tôi luôn theo chủ nghĩa cá nhân, những năm gần đây em ở bên tôi đã khiến em phải uất ức rồi.

Tôi không nhớ sinh nhật em, không nhớ em bị dị ứng.

Chuyện của em và Chu Giác Thanh cũng là tôi giúp cậu ta làm việc ác, tôi cũng không chú ý tới việc em phải viết thuê cho Bối Tín Hồng nhiều năm, đây là vấn đề của tôi.”
Hắn dừng lại, khó khăn nói ra ba từ trước giờ chưa từng nói: “Tôi xin lỗi.
Trình Kiến Du phì cười, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, “Được, tôi tha thứ cho anh, anh có thể đi rồi.”
Vẻ mặt Giang Diễn cứng đờ lại, thái độ không có chuyện gì của Trình Kiến Du làm hắn rất khó chịu, cắn răng nhỏ giọng nói: “Em đừng miễn cưỡng như vậy, lần này trừ việc muốn xin lỗi em ra, tôi còn muốn giúp em.

Bây giờ em khởi nghiệp lại, không tiếp xúc nhiều với đạo diễn và diễn viên.

Tôi có quan hệ có thể giúp em nắm bắt được nòng cốt của giới, khiến sự nghiệp của em lên một tầng cao mới, chuyện này là tôi bồi thường cho em.”
“Cảm ơn ý tốt của anh, thứ tôi muốn tôi sẽ tự mình đoạt được.” Trình Kiến Du xoay người, ấn phím gọi thang máy.
Giang Diễn hít sâu một hơi, nhìn cái gáy lạnh lùng của cậu: “Tôi chỉ tiện tay làm việc tốt, em muốn lấy được thì phải mất bao nhiêu năm? Năm năm hay mười năm? Em chỉ đang lãng phí thời gian thôi.”
Trình Kiến Du không nhìn hắn, bóng lưng cao thẳng như cây bạch dương, đi thẳng vào trong thang máy.

Cậu quay người lại, chợt cười với Giang Diễn, đôi mi cong cong xinh đẹp.

Nụ cười này khiến Giang Diễn thất thần.

Chỉ nghe giọng nói rõ ràng của Trình Kiến Du vang lên: “Nửa năm.”
Cửa thang máy dần khép lại, để lại nụ cười thoáng qua của Trình Kiến Du.

So với hai từ “nửa năm”, thứ làm Giang Diễn cảm thấy bất ngờ chính là cảm giác ánh sáng lóe lên khi Trình Kiến Du xoay người lại.

Cậu tùy ý thể hiện tài năng, giống như một lưỡi dao không vỏ, sắc bén chói mắt.

Nếu như không phải đã mấy lần nhìn thấy “gương mặt thật” của Trình Kiến Du, thậm chí hắn còn nghi ngờ rằng người thanh niên này có phải là người đã từng sớm chiều ở chung với hắn trong suốt năm năm qua hay không?
Rốt cuộc hắn đã ngủ với một người như thế nào suốt năm năm?
Nhưng không thể không thừa nhận, Trình Kiến Du thế này càng hợp khẩu vị của hắn hơn.
Trình Kiến Du về nhà, chuyện đầu tiên là đi vào nhà tắm vốc nước rửa mặt.

Cậu chống tay lên bồn rửa, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình thản trong gương, cầm lấy khăn lông, nhúng nước lạnh, áp lên vành tai nóng rực của mình.

Cậu dứt khoát cắt đứt đoạn tình cảm này, nhưng cơ thể mẫn cảm trong thời gian ngắn khó mà quên đi những ký ức mà Giang Diễn đã tạo nên cho cậu.
Trình Kiến Du hít một hơi, nắm chặt mắt lại sau đó lại mở ra, đáy mắt khôi phục lại bình thường.

Điện thoại trong túi khẽ rung, cậu lấy ra nhìn, là một tin nhắn dài mà An An gửi tới.
“Anh Du, có lẽ em không mua được bản quyền của bộ ‘Mây Theo Đuổi Ánh Trăng’ rồi.

Trang web XX cố định giá sàn bản quyền của quyển sách này ở năm triệu, ít nhất là giá này, có lẽ là không muốn bán.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui