Hai người từ đại học bước chân vào xã hội, chuyện tình cảm tuy không gọi là hoành tráng rầm rộ, nhưng lại bên nhau bền chặt, dài lâu.
Có điều dạo gần đây Y Thương phát hiện Lâm Hạ lạ lắm, anh có cảm giác cậu đang cố ý tránh né mình, chẳng lẽ Lâm Hạ bắt đầu chán anh rồi ư?
Giờ cơm tối nay, hai người chỉ nhìn nhau chứ chẳng nói lời nào, Y Thương vắt óc bắt chuyện với cậu, nhưng Lâm Hạ vẫn luôn lẩn tránh ánh mắt của anh.
Y Thương thất vọng não lòng, đồ ăn trong miệng dường như càng thêm đắng chát.
Tối đến nằm trên giường, Y Thương ôm Lâm Hạ nũng nịu, đến khi muốn làm “chuyện ấy ấy”, Lâm Hạ lại đẩy anh ra, “Hôm nay em hơi mệt.
”
Lâm Hạ bắt đầu chán mình thật rồi!!!
Y Thương đưa lưng về phía cậu, bấm đốt ngón tay đếm nhẩm trong lòng, hôm trước Lâm Hạ từ chối hôn sâu với mình, hôm nay lại tiếp tục từ chối, mai là cuối tuần cơ mà! Thời khắc này sao có thể lãng phí được cơ chứ!
Y Thương còn lâu mới chiều theo ý cậu, anh quay sang mặt đối mặt với Lâm Hạ, một tay chống xuống giường, tay còn lại kéo đối phương qua, xin không được thì ta “híp”!
“Sao vậy anh?” Lâm Hạ khó hiểu nhìn Y Thương.
“Không có gì, em muốn uống nước không?” Nhìn sâu vào đôi mắt ấy, sao anh xuống tay được đây!
“Anh rót cho em rồi mà, chừng nào em uống thì tự lấy.
” Tối nào Y Thương cũng sẽ rót cho cậu một ly nước ấm đặt ở đầu giường.
“Ừm, vậy thôi.
” Y Thương lại đặt lưng nằm xuống, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, anh nhẹ nhàng xoay người sang nhìn cậu, nhưng chỉ thấy Lâm Hạ đang tựa vào đầu giường chơi điện thoại, chứ chớ buồn đoái hoài gì tới mình, Y Thương tức khắc sắp đắm chìm trong bể uất ức mất rồi.
Anh cũng ngồi dậy tựa vào đầu giường, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho cậu: Có phải bé chán anh rồi không?
Lâm Hạ ngoảnh sang nhìn Y Thương gần mình trong gang tấc, hỏi: “Em đang nằm cạnh anh mà, anh nhắn tin cho em làm gì vậy?”
“Người em ở cạnh anh! Nhưng trái tim em không ở!” Y Thương nhập vai thần tốc, diễn sâu khỏi phải bàn.
“Sao mà ngốc thế không biết.
” Lâm Hạ bị anh chọc cười, cậu đưa tay nhéo má Y Thương, lúc thả tay ra, trên mặt anh đã có vết hằn đỏ hây.
Y Thương trưng ra nét mặt tủi thân rồi bắt lấy tay cậu, “Mấy hôm nay em bị sao thế? Sao anh có cảm giác em đang tránh anh, em bắt đầu thấy anh phiền rồi phải không?”
Quả thật dạo gần đây Lâm Hạ đang tránh mặt Y Thương, không phải vì thấy anh phiền, mà là cậu thấy ngại.
Bởi vì Lâm Hạ đã biết chính xác chuyện mình tỏ tình trên WeChat bị Y Thương đọc được không sót một tin, cứ nghĩ đến đó là lại nhục muốn đào lỗ chui đầu xuống, cậu ước gì có thể qua ở nhờ nhà bạn mấy ngày để giảm bớt sự xấu hổ của bản thân.
Thì ra Y Thương đã biết từ đời nào rồi, hèn nào cứ thích chọc ghẹo mình suốt, Lâm Hạ thấy bản thân năm đó cứ như đang mặc bộ quần áo mới của Hoàng đếvậy.
Lâm Hạ dời tầm mắt, lông mi chớp nhẹ, rề rà nói: “Đúng là em đang trốn anh.
”
Nghe vậy, Y Thương lập tức tập trung tinh thần, bật dậy hỏi: “Tại sao?”
Lâm Hạ buông điện thoại ra, cậu nhích người nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín hết toàn thân, chuẩn bị một loạt động tác xong xuôi mới dám kể rõ đầu đuôi câu chuyện, giọng Lâm Hạ phát ra từ trong chăn có đôi phần rầu rĩ: “Vì em đã biết chuyện năm ấy mình gửi tin nhắn cho anh, anh đọc được hết cả rồi.
”
Nhiều năm qua đi, thói quen gặp chuyện gì cũng trốn chui trốn nhủi trong chăn của Lâm Hạ vẫn chẳng có gì thay đổi.
Y Thương hớt hải lôi cậu ra như đào kho báu, nói giọng chân thành: “Lúc đầu anh chỉ muốn ghẹo em thôi, chứ không phải muốn nhìn em bị bẽ mặt đâu.
Em đừng giận, không phải anh cố ý giấu giếm em, chẳng qua anh sợ nếu em biết chuyện thì lại cho rằng anh có ý đồ xấu nên mới tiếp cận em.
”
“Em đâu có giận.
” Lâm Hạ bỗng chốc thấy buồn cười, từ khi biết được chuyện đó, ngoài xấu hổ ra thì cậu cũng không thấy bực tức gì cả.
Thậm chí Lâm Hạ còn biết ơn năm đó mình đã không hay biết gì, không thì có lẽ họ đã để lỡ nhau thật rồi.
Cũng biết ơn Y Thương đã kiên trì, nếu chỉ dựa vào mỗi mình cậu thì đoán chừng đến khi tốt nghiệp xong, Lâm Hạ cũng chỉ biết nói “Tốt nghiệp vui vẻ”, rồi từ đó đường ai nấy đi mất thôi.
Y Thương thấy cậu không có vẻ gì giận dỗi, lập tức nhào tới hôn một cái thật kêu, “Không giận vậy tại sao lại tránh anh?”
Lâm Hạ ấp úng không thốt nên lời, Y Thương ôm cậu vào ngực, hôn đối phương thêm cái nữa, giọng điệu ngậm cười, “Xấu hổ à?”
“Em thấy mình khi đó cứ như đang trần truồng đứng trước mặt anh vậy.
” Lâm Hạ thuận thế vùi đầu vào ngực Y Thương, quyết chí đóng vai đà điểu, “Ngại chết đi được.
”
Y Thương cười rung cả ngực, anh vói tay vào áo ngủ của cậu, mơn trớn làn da mịn màng dưới lớp quần áo với ý đồ lột sạch cậu ra, lại hôn nhẹ lên vành tai Lâm Hạ, khẽ thủ thỉ: “Trần truồng thì phải ra dáng trần truồng.
”
Lâm Hạ vội nắm lấy bàn tay hư hỏng của Y Thương, “Hôm nay em mệt thật mà.
”
“Không được thật hở bé?” Y Thương lại trưng ra điệu bộ tủi thân phát khóc.
Lâm Hạ chịu gì nổi vẻ mặt đó của anh, cuối cùng vẫn phải bó tay đầu hàng, cậu thấy đời này của mình đúng thật đã trao trọn cho Y Thương mất rồi.
Cái giá của việc trao trọn cả đời cho Y Thương chính là phía dưới cũng bị ăn sạch sành sanh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...