Hứa Thư Minh nặng nề mở mí mắt, phát hiện đây là nhà của mình.
Tối hôm qua cậu uống say mèm, gần như bất tỉnh nhân sự, không biết làm sao mình có thể về đến nhà.
Chịu đựng cơn đau đầu để đứng dậy, phát hiện bộ quần áo trên người mình vẫn là bộ tối hôm qua, chỉ cởi áo khoác và giày, người cậu nồng nặc mùi rượu.
Có lẽ người đưa cậu về nhà là một người vô tâm, điều hòa trong phòng cũng không mở, chỉ có cái chăn là có chút ấm áp.
Cậu định cầm điện thoại lên xem giờ, nhưng sờ trên đầu giường nửa ngày không thấy, lúc này cậu mới nhờ, tối qua cậu đã vứt điện thoại.
Sáng sớm, ý thức của bản thân dần dần quay lại, chút ấm áp trên người cũng dần dần mất đi, toàn thân trở lạnh.
Đầu óc cũng trở nên tỉnh táo, những sự việc xảy ra ngày hôm qua đều hiện lên trước mắt, Hứa Thư Minh chỉ cảm thấy bản thân thật xui xẻo, thật sự là uống nước cũng giắt kẽ răng.
Nhưng như thế vẫn còn chưa đủ, lại còn gặp phải Chung Văn Thiên.
Sợ cậu chưa đủ khổ, nhất định phải làm cho cậu không ngóc đầu lên mới bỏ qua.
Rời khỏi thủ đô còn không tránh khỏi, nhưng cũng phải, vợ Chung Văn Thiên vẫn đang ở đây, người tình cũng ở đây, hắn còn đi đâu nữa?
Ngồi trên giương ngẩn ngơ một lát, chỉ cho phép bản thân yếu đuối một chút thôi, cậu không có thời gian để rơi vào cảm giác bi quan lúc này.
Sau khi đứng dậy, đầu vẫn còn đau nhức, tối hôm qua không ăn gì, vừa đứng lên, hai chân đã mềm nhũn không đi nổi.
Cậu miễn cưỡng đi đến trước tủ lạnh tìm mấy cái bánh mì sắp hết hạn, khi đã đói đến một mức độ nhất định, thì ngay cả miếng bánh mì yến mạch cứng như cục đá cũng cảm thấy ngon.
Dạ dày không còn rỗng tuếch, cậu mới có cảm giác sống lại.
Hôm nay không cần đi làm, nhưng cũng rất vội, tắm rửa xong, thay một bộ đồ mới, đi xuống lầu đến cửa hàng điện thoại gần đó, đổi một cái thẻ điện thoại rồi mua một cái điện thoại mới.
Lại tốn một khoản, Hứa Thư Minh ghi chép lại trong lòng, một bên bỏ thẻ mới vào bên trong điện thoại.
Vừa khởi động máy, đã nhảy ra thông báo cuộc gọi nhỡ, tin nhắn, wechat.
Cậu lướt qua từng cái, cuối cùng nhìn cuộc gọi nhỡ, có hai số lạ.
Sau đó đọc tin nhắn, số lạ kia lại gửi tin nhắn tới.
"Tôi là bà Chung, hai ngày trước chúng ta gặp nhau, cậu còn nhớ không? Tôi dự định về nhà, trước khi đi, tôi muốn gặp cậu một lần, trược tiếp cảm ơn cậu, cậu có rảnh không? Có thể cho một cái hẹn không?"
Cảm ơn?
Hứa Thư Minh lắc đầu, cậu có gì để vợ Chung Văn Thiên cảm ơn, không liên quan mới là điều tốt nhất.
Cậu rời khỏi giao diện tin nhắn, tắt điện thoại.
Bà Chung chủ động tìm cậu, Hứa Thư Minh lại nghĩ đến hứa hẹn cho cậu một trăm vạn của Viên Sở Xuyên, cậu lại nhìn tin nhắn và wechat, không có thông báo mới.
Cập Nhật Chương Mới Nhanh Nhất Ở Wattpad và Wordpress!!!!
Không biết có phải là người đại diện của Viên Sở Xuyên không nói với hắn, có lẽ Viên Sở Xuyên còn chẳng quan tâm cậu, có thể đối với cậu đã mặc kệ hoàn toàn.
Hắn đã hoàn toàn yên tâm với mình?
Hứa Thư Minh muốn cười, nhưng lại nghĩ, Viên Sở Xuyên có thể ép bà Chung đến mức không thể không rời khỏi thủ đô, thật sự là [1]xuân phong đắc ý.
[1]chỉ sự đỗ đạt, đường làm quan rộng mở, thăng quan tiến chức thuận lợi, ở đây có thể hiểu là thuận lợi trong cuộc sống và tình yêu.
Cậu?
Với Viên Sở Xuyên mà nói, nếu sớm hơn hai năm, cậu có lẽ cũng đã là bại tướng dưới tay hắn.
Cho một ánh mắt, đã xem như nể mặt.
Còn không biết thân biết phận, còn muốn cắn một miếng to, thực sự không biết điều.
Dứt khoát không quan tâm.
Những suy nghĩ bất quá chỉ là suy nghĩ, Hứa Thư Minh nghĩ xong thì thôi.
Hôm nay không cần đi làm, thật sự làm cậu thoải mải một chút.
Nhưng cũng không thể quá buông lỏng, cậu gửi tin nhắn wechat cho tổ trưởng, hỏi tối hôm qua ai đã đưa cậu về nhà.
Tổ trưởng trả lời rất nhanh, nói là Tiểu Triệu.
Đáp án này làm Hứa Thư Minh khẽ giật mình, cậu muốn hỏi lại, P.TGĐ Lý đâu, uống say rồi sao?
Nhưng không chờ Hứa Thư Minh hỏi, tổ trưởng lại gửi tới một tin.
"Thư Minh, cậu biết anh Chung hả? Anh ta là ai? Bạn cậu? Tối hôm qua là anh ta thanh toán, làm P.TGĐ Lý giật mình, trước khi đi, để Tiểu Triệu đưa cậu về nhà."
Hứa Thư Minh nhìn tin nhắn đó một hồi, mới chậm rãi đánh chữ hỏi: "Tối qua tôi uống say lắm hả?"
Tổ trưởng trả lời: "Ừm, uống đến không dậy nổi, tôi và Tiểu Triệu, hai người mới đỡ cậu vào xe được.
Nhưng mà, lần này cậu làm rất tốt, phải giữ thái độ này."
Hứa Thư Minh đọc xong tin này, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngồi ở ghế sô pha mấy phút, cậu mới trả lời: "cảm ơn tổ trưởng."
"Không có gì." Tổ trưởng nói.
Hứa Thư Minh không tiếp tục nhìn điện thoại, cậu giống như đang muốn chứng minh điều gì đó, bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu.
Từ lầu hai mấy nhìn xuống, con người nhỏ như con kiến, ô tô thì giống như đồ chơi, thật ra cũng không nhìn thấy thứ gì.
Cậu không biết, trước kia P.TGĐ Lý đợi ở đâu dưới lầu, nhưng khẳng định là một góc nào đó có thể nhìn thấy được cửa sổ tầng này.
Vừa nghĩ đến ở dưới lầu có người cả ngày lẫn đêm nhìn chằm chằm mọi hành động của cậu, cậu đã không rét mà run.
Cậu sợ hãi như thế, nên màn cửa cũng không mở, ban đêm đi ngủ cũng không dám thả lỏng.
Vừa nhắm mắt lại, bên tai đã vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, từng tiếng từng tiếng vang lên, đinh tai nhức óc, khiến cậu ăn ngủ không ngon.
Cập Nhật Chương Mới Nhanh Nhất Ở Wattpad và Wordpress!!!!
Cậu và ban hậu cần không thù không oán, lúc trước khi hợp tác, cũng không xảy ra xích mích.
Tại sao đột nhiên lại đưa số liệu cũ cho cậu, còn làm lớn việc này, bay đến tai Tổng Giám Đốc Hoàng.
Tiểu Triệu có gan làm? Trưởng ban hậu cần cũng không phải bất tài, trưởng ban hậu cần còn có quan hệ tốt với P.TGĐ Lý.
Mục đích của ông ta quá rõ ràng, chẳng phải muốn nhìn cậu không biết làm thế nào trước mặt Tổng Giám Đốc Hoàng, rồi đảo ngược tình thế vào lúc cậu sắp bị đuổi việc.
Sau đó, ông ta mời cơm, Hứa Thư Minh sao có thể từ chối.
Hai nhóm người cùng rót cho cậu, cậu lấy gì mà chống trả.
Xã hội này vốn như thế, mạnh được yếu thua.
Trước giờ Hứa Thư Minh đã nhận thức rõ.
Nhưng, vì sao buổi sáng cậu lại nằm trên giường mình, chỉ có một mình cậu, quần áo nguyên vẹn.
Lúc Hứa Thư Minh vừa rời giường, còn nghĩ rằng là do thời cơ chưa tới, hoặc là P.TGĐ Lý lương tâm trỗi dậy, muốn [2]lưỡng tình tương duyệt.
[2] Hai bên đều có tình cảm với nhau.
Nhưng nhìn thấy tin nhắn của tổ trưởng, Hứa Thư Minh đã hiểu tất cả.
Cậu nhìn dòng người và xe cộ chậm rãi di chuyển dưới lầu, ánh mắt phản chiếu bởi kính, lông mi rủ xuống, ánh mắt tĩnh mịch, rất lâu sau, cậu mới cầm điện thoại gọi cho P.TGĐ Lý.
Đã lâu cậu không chủ động gọi đến số này.
Bởi vì cậu không dám.
Cậu lo sợ P.TGĐ Lý sẽ chèn ép ậu.
Cậu không làm sao chống lại.
Nhưng bây giờ, cậu đưa điện thoại đến bên tai, nghe giọng nữ máy móc vang lên, nghĩ thầm, cậu cần gì phải sợ loại người này chứ.
Hi vọng đây là lần cuối cùng cậu gọi điện thoại cho P.TGĐ Lý.
Đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh: "Thư Minh?" Giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.
Giọng nói của Hứa Thư Minh rất dịu dàng, nói khẽ: "P.TGĐ Lý, tổi muốn hỏi ông một chút về thủ tục từ chức ở công ty? Mất khoảng bao lâu?"
"Thư Minh! Cậu muốn từ chức sao? Không được, cậu không thể ——" giọng nói của P.TGĐ Lý lập tức hoảng hốt, vội vàng cắt ngang lời của Hứa Thư Minh.
Cập Nhật Chương Mới Nhanh Nhất Ở Wattpad và Wordpress!!!!
"Mất bao lâu? Là một tháng sao?" Hứa Thư Minh không kiên nhẫn tiếp tục hỏi.
P.TGĐ Lý còn đang cầu xin, "Thư Minh, tôi sai rồi, tôi không nên ép cậu, cậu có thể tha thứ cho tôi được không? Sau này tôi sẽ không đến nhà cậu, cậu ở lại công ty được không, tôi không thể không có cậu được, cậu thương tôi với, thương tôi với..."
Tôi thương ông thì ai thương tôi đây?
Hứa Thư Minh ngẩng đầu, nhìn bầu trời ngày đông càng tối dần, chậm rãi nói: "P.TGĐ Lý, thật ra tôi quen Chung Văn Thiên, thật xin lỗi, tối qua tôi không nói thật với ông."
Tiếng khóc của P.TGĐ Lý bỗng chốc nghẹn lại, giống như bị người ta bóp cổ.
Hứa Thư Minh cảm thấy bàn tay đang bóp cổ mình cuối cùng cũng buông ra, cậu chưa bao giờ có cảm giác thả lỏng như hiện tại.
"Thủ tục từ chức là một tháng đúng không?"
Một lúc lâu.P.TGĐ Lý mới gian nan trả lời qua điện thoại: "Phải."
"Được rồi, cảm ơn ông đã trả lời chắc chắn."
Hứa Thư Minh cúp điện thoại.
Một tháng, thời gian không quá lâu, Hứa Thư Minh nghĩ, hẳn là cũng đủ.
Nghĩ xong, cậu mở giao diện nhắn tin, mở tin nhắn của bà Chung gửi tới, trả lời:
"Cô Chung, thật xin lỗi tối qua không nhận điện thoại của cô.
Hôm nay tôi đang rảnh, buổi chiều gặp được không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...