Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa


Edit: Guiga
-
Chương 13: Có phải chê Sở Xuyên cho ít không?
"Bây giờ ở đây không có người khác, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi." Hứa Thư Minh cắt ngang lời hắn, nhìn Viên Sở Xuyên thản nhiên nói.

Cậu thực sự không muốn nghe Viên Sở Xuyên ngồi trên cao khoe khoang dù là vô tình hay cố ý, nếu cậu là kẻ ngu ngốc, không biết cái gì, có lẽ bây giờ cũng sẽ không cảm thấy không thoải mái.

Nghề của Viên Sở Xuyên là diễn viên, giọng điệu, nét mặt, cử chỉ của hắn giống như tất cả đều tự nhiên mà vậy, không có chỗ nào không đúng.

Nhưng từng câu từng chữ hắn nói đều như một đánh vào vết thương chôn sâu dưới đáy lòng cậu, từ từ chọc giận cậu.

Nếu như đây là mục đích cảu Viên Sở Xuyên, vậy thì chúc mừng, hắn thành công rồi.

Hứa Thư Minh thật sự cảm thấy không thoải mái, cảm giác bị người ta xem như kẻ bại trận thật sự không thoải mái, nếu muốn cậu bình tĩnh mỉm cười với đối phương, cậu thực sự không làm được, càng không thể kiềm chế.

Viên Sở Xuyên bị cậu nói giật mình, nụ cười ngưng lại.

Hắn thấy Hứa Thư Minh nghiêm túc, không khỏi thu lại vẻ mặt tươi cười, quan sát Hứa Thư Minh một chút, sau đó mới lật mặt với Hứa Thư Minh.

"Cảm thấy tôi nói chuyện không dễ nghe à?" Viên Sở Xuyên hỏi, có vẻ như không biết tại sao Hứa Thư Minh lại thay đổi cách nói chuyện với hắn, "Vậy thì tôi phải xin lỗi anh, tôi không muốn gây ác cảm với anh.

Nói thật, trước đây tôi nghe nói về anh, đối với anh thật sự có chút ấn tượng tốt.

Nếu không nhờ anh thoải mái rời khỏi Văn Thiên, tôi cũng không thuận lợi ở cùng anh ấy.


—— chỉ với việc này, tôi phải cảm ơn anh đã buông tay."
Tiếng cảm ơn thật tốt, Hứa Thư Minh nghe xong không khỏi bật cười: "Tôi nhận lời cảm ơn của anh, còn gì nữa không?"
Viên Sở Xuyên hơi nhíu lông mày, hơi nghi hoặc nhìn cậu một cái, hắn thật sự không phải đẹp bình thường, mỗi biểu cảm đều đẹp như tranh, nhất là ánh mắt, mỗi một cảm xúc đều biểu hiện ra ngoài vừa đúng.

"Anh có phải ý thù địch với tôi?" giọng nói của Viên Sở Xuyên vô cùng vô tội, giống như không hiểu: "Tôi thật sự không bảo Hữu Dương đưa tiền cho anh, tôi cũng không nghĩ hắn sẽ làm vậy, sau khi hắn trở về, tôi đã cấm hắn không được làm như vậy.

Anh yên tâm, sau này hắn sẽ không tìm anh nữa.

—— hắn cũng chuyển lời của anh với tôi, mặc dù tôi không đồng ý việc này, nhưng để bày tỏ sự áy náy của tôi.

"
Viên Sở Xuyên ngừng nói, lấy từ trong túi một tấm thẻ ngân hàng mới tinh, bỏ vào tay Hứa Thư Minh, nói:
"Ở đây có [1]một nghìn vạn, xin anh giữ lấy, nếu không tôi sẽ áy náy, anh coi như giúp tôi đi."
Hứa Thư Minh sao không thể không hiểu, đầu năm nay, đánh rơi [2]một trăm vạn đốt đèn cũng không tìm lại được, bây giờ càng quá hơn, một nghìn vạn lại tự dưng rơi xuống đầu.

"Anh lo tôi sẽ quấn lấy Chung Văn Thiên?" Trước tiên Hứa Thư Minh muốn làm rõ chuyện này, tiền này cũng không thể tùy tiện nhận.

[1]một nghìn vạn: gần bằng 35 tỷ rưỡi VND
[2]một trăm vạn: gần bằng 3 tỷ rưỡi VND
Viên Sở Xuyên khẽ giật mình, lập tức cười, lắc đầu nói: "Sao vậy được? Tôi không sợ bất kỳ người nào cướp đi Chung Văn Thiên.

Anh cũng không có khả năng."
Nói vậy cũng đúng, cậu đã bị đá từ lâu rồi, sao còn có thể tính là uy hiếp?
Hứa Thư Minh rủ mắt nhìn tấm thẻ vàng, nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan: "Anh Viên cho rằng cô Chung là người như thế nào?"
Viên Sở Xuyên chớp mắt, không rõ mục đích của cậu, nhất thời không lên tiếng.

Hứa Thư Minh không ngại, cười nói: "Có phải anh cảm thấy cô ấy rất ngu ngốc.

Cô ấy đúng là thật sự không thông minh, lá gan cũng nhỏ, ngoại trừ cái mác quý bà, thật sự không có chút uy hiếp nào."
Biểu cảm của Viên Sở Xuyên bắt đầu kỳ lạ, hắn im lặng nghe Hứa Thư Minh tường thuật, không nói gì.

"Dù cô ấy có ngốc, không giống anh được Chung Văn Thiên yêu thích.

Nhưng cô ấy là vợ hợp pháp của Chung Văn Thiên, lại là mẹ của con gái Chung Văn Thiên.

Chỉ cần cô muốn, cô có thể đi tìm Chung Văn Thiên, đây là đạo lý hiển nhiên.

Nếu như tôi lợi dụng cô, quả thật có thể gặp được Chung Văn Thiên, nhưng mà," Hứa Thư Minh dừng lại một chút, cậu cảm thấy có hơi vô lý, nhưng lời này nhất định phải nói ra, cậu không thể để người khác xem thường, "Tại sao tôi phải làm như vậy? Tôi không có lý do."
"Văn Thiên có thể cho cậu tất cả điều cậu muốn." Viên Sở Xuyên đột nhiên mở miệng cắt ngang lời cậu, như đinh đóng cột nói.

Hắn rốt cuộc cũng không nhịn nghe Hứa Thư Minh nói bậy được nữa, biểu cảm ôn hòa trên mặt cũng đổi thành lạnh lùng.

Tất cả mọi thứ.


Lời thật mơ mộng.

Hứa Thư Minh lắc đầu, nói: "Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi thật sự thiếu tiền, nhưng cũng không có cùng đường bí lối phải bán mình.

"Anh ——" mặt Viên Sở Xuyên đỏ lên, hắn chưa từng bị người khác nói như vậy.

"Tôi nói không đúng?" Hứa Thư Minh cười như không cười nhìn hắn.

Viên Sở Xuyên bỗng dưng đứng lên, hung hăn trừng mắt với Hứa Thư Minh.

Thế nào cảm thấy cậu không quan trọng, chỉ coi cậu là một quân cờ?
Cảm thấy cậu quá yếu đuối dễ bắt nạt sao?
Hứa Thư Minh chậm rãi đứng lên, buổi trà chiều có dụng ý này cuối cùng cũng kết thúc.

Viên Sở Xuyên nhìn thấy muốn đi, vội vàng nói: "Anh cho rằng anh hiểu Thái Thiến Nghiên được bao nhiêu.

cô ta bắt anh làm lá chắn, anh cứ thế cam tâm tình nguyện làm bia ngắm?"
Hứa Thư Minh nghe lời hắn nói, bước chân dừng lại, xoay người nhìn hắn, nói: "Mục đích của anh đúng là cô Chung."
Viên Sở Xuyên lo lắng nhìn cậu.

"Anh tốt nhất nên cẩn thận với cô ta, cô ta không phải vô hại như bên ngoài, ở bên Chung Văn Thiên bảy tám năm, vẫn sừng sững không ngã, anh thật sự cho rằng ai cũng giống như anh —— "
Câu cuối không nói ra, nhưng Hứa Thư Minh cũng hiểu hắn vẫn chưa nói hết, cậu cười: "Tôi nghĩ anh nghĩ nhiều rồi, tôi cũng cần cô Chung giúp đỡ, chúng tôi là đôi bên cùng có lợi."
Nếu là hợp tác, thì cần quan tâm đến tình cảm nhiều làm gì?
Thời đại này, tình yêu đều không phải thật lòng.

Mục đích của cô Chung khôn cần phải nói, từ lúc ở bãi đỗ xe gặp Viên Sở Xuyên và Chung Văn Thiên thì cũng đã cảm thấy hơi khác thường.

Sao có sự trùng hợp như vậy?
Cứ một mực muốn đến một sân golf xa xôi uống trà chiều.

Rõ ràng cô Chung không hứng thú đối với sân golf.


Trùng hợp một lần thì không nói, nhưng nhiều lần, Hứa Thư Minh dù là đầu gỗ, cũng hiểu được một chút.

Là muốn để cậu bị Viên Sở Xuyên trông thấy, sau đó dấy lên sự đề phòng sao?
Đáng tiếc, làm một quân cờ, cậu cũng không muốn nghe theo tất cả sự an bài của người khác.

Cậu biết Chung Văn Thiên không thích dáng vẻ nào, cũng biết làm thế nào để Chung Văn Thiên không cảm thấy hứng với cậu.

Chỉ muốn thoát khỏi P.TGĐ Lý mà thôi, còn chưa tới mức lại phải bán thân một lần nữa.

Viên Sở Xuyên bằng lòng đấu với cô Chung, nhưng cậu không muốn.

Hứa Thư Minh đi xuống lầu, lúc cậu xuống lầu quả nhiên không nhìn thấy cô Chung, cũng không biết cô đi đâu.

Có lẽ đã cùng Nhiếp Hâm đi chơi bóng, cũng có thể đổi chỗ uống trà, lại có khi cô như tình cờ gặp Chung Văn Thiên, muốn đi cùng chồng.

Làm cho Viên Sở Xuyên một bụng tức giận, chắc hắn lần gặp mặt hôm nay với cậu cũng có giá trị.

Không biết cô có hài lòng với biểu hiện của mình? Hứa Thư Minh đi đến cửa xe mình, đang chuẩn bị mở cửa, đột nhiên một cái tay từ phía sau đưa đến, đóng cánh cửa cậu mới mở ra.

"Không nhận một nghìn vạn? Có phải chê Sở Xuyên cho ít không?" Người sau lưng nói.

Toàn thân Hứa Thư Minh cứng đờ, giọng nói này ——
19/07/2021.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui