Ăn xong bánh bao, Lục Ngôn nghiêm túc cân nhắc một lát, xem rốt cuộc mình nên quay lại đập nước Thanh Long hay về nhà.
[ Về nhà ngủ đi.
Chỗ đập nước không thiếu một người giải quyết tốt hậu quả như cậu đâu.
]
Lục Ngôn ngẫm thấy cũng đúng.
Anh quẹt thẻ, lên phương tiện giao thông công cộng, hỏi: “Đường Tầm An đâu?”
Hệ thống nói chậm rì: [ Ở viện nghiên cứu số 3.
Hắn đánh xong một trận, độ bệnh biến cao quá nên đã bị tóm gấp tới viện nghiên cứu rồi.
]
“Nghiêm trọng không?”
Hệ thống đắn đo một lát, cho ra một câu nói giàu hàm nghĩa: [ Không chết được.
]
Lục Ngôn ngồi trên phương tiện giao thông công cộng, hỏi: “Ta có thể làm người nhà đi thăm bệnh nhân không?”
[ Dù bây giờ cậu tới viện nghiên cứu số 3 cũng chưa chắc đã gặp được người.
Lý trí của rồng gâu gâu hãy còn trong thời kỳ khôi phục.
Trong mắt các nhà nghiên cứu, gặp hắn lúc này hết sức nguy hiểm.
]
Vì vậy Lục Ngôn đành phải về nhà ngủ.
Chu Khải Minh gọi cho anh, nói rằng khu B2 đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồng thời dặn dò Lục Ngôn nghỉ ngơi cho tốt.
Tổng bộ đã thông báo tin tức Lục Ngôn bị 01 bắt cóc cho đồng đội của anh.
Khi Lục Ngôn về nhà, Khiếu Thiên lập tức duỗi dài chân chạy vội tới: “Bác sĩ Lục về rồi!”
Nó cũng là thành viên trong nhà Đường Tầm An nên đã nhận được tin từ phía Bạch Trạch, biết hướng đi của Đường Tầm An.
Khiếu Thiên ngậm dép lê tới đặt trước mặt Lục Ngôn, vẫy vẫy đuôi, hít mạnh người Lục Ngôn, sau đó dựng lông: “Sao trên người ngài lại có mùi của con chó khác? Ngài bị chó hoang ở đâu cọ vào sao!?”
Cách mấy trăm km, 01 ôm khoang sự sống chứa 04 bỗng hắt xì một phát.
Lục Ngôn treo lại cung lên tường, hỏi: “Bao giờ Đường Tầm An về?”
Khiếu Thiên lo lắng giẫm chân trước trên mặt đất: “Lão Đường ấy ư, ngài ấy phải đi viết báo cáo tổng kết.
Còn chút chuyện cần xử lý nữa…”
“Ây dà, làm nhiệm vụ mà khiến người bẩn hết cả rồi! Đau lòng chết tôi mất thôi.” Chú chó dùng đầu đẩy eo Lục Ngôn: “Tôi xả nước ấm cho ngài rồi, bác sĩ Lục tắm rửa rồi ngủ một giấc đi.”
Hệ thống cười nhạo: [ Cậu xem, chó còn biết nói chuyện hơn Đường Tầm An.
]
Thường thì giọng điệu của Lục Ngôn luôn rất bình thản, hệt như điện tâm đồ của thi thể, chẳng hề nhấp nhô chút nào.
Thế nhưng lần này hệ thống vừa nói xong, Lục Ngôn lập tức nhỏ giọng khiển trách: “Câm miệng.”
Mãi lâu sau hệ thống cũng không nói gì nữa.
Lục Ngôn tắm rửa xong, tìm một lúc lâu không thấy áo ngủ, đành tìm một bộ đồ ở nhà mặc vào, bắt đầu ngủ.
Khi sắp chìm vào giấc ngủ, một tiếng khóc nức nở khe khẽ bỗng vang lên trong đầu anh.
Hệ thống: [ Hức hức… Cậu hung dữ, cậu hung dữ với tôi… Cậu đừng quên ai cùng cậu đánh hạ giang sơn.
]
[ Bây giờ tuổi tôi cao, cậu bắt đầu chê tôi vừa già vừa xấu, không có đuôi cũng không có bò đực cyber*! Cậu nói xem, tôi kém Đường Tầm An ở chỗ nào chứ! Cậu nói đi! ]
*Chỉ loại đạo cụ hình con ciu trong game Cyberpunk 2077 =)))).
Nhà thiết kế của game từng nói “Chúng tôi muốn Night City (map của game) cởi mở hơn về tình dục.
Mặc dù một số điều có thể vẫn là cấm kỵ theo tiêu chuẩn ngày nay, nhưng đến năm 2077 chúng sẽ trở nên phổ biến.” Tuy nhiên vì tình trạng đạo cụ này bị ném khắp mọi nơi, lẳng lặng đứng tại nơi đáng lẽ nó không nên đứng (do có thể tháo rời và tạo ngẫu nhiên), gây khó chịu cho nhiều người chơi, NSX đã thử nghiệm giảm bớt tần suất xuất hiện của nó lại.
Lục Ngôn: “……”
Anh hận không thể thọc cái gáo vào đầu mình, múc hệ thống từ bên trong ra.
Lục Ngôn ngủ một giấc tới chiều.
Khi tỉnh dậy trời vẫn còn rất sáng, điện thoại không nhận được tin tức mới gì, chỉ có một bản câu hỏi do tổng bộ gửi tới, hy vọng anh có thể nghiêm túc điền những gì đã trải qua trong nhiệm vụ dọn sạch chấp hành ở viện nghiên cứu số 1.
Ngoại trừ anh, những công nhân viên cùng vào viện nghiên cứu lúc đó cũng nhận được bản câu hỏi tương tự.
Bởi trường hợp của Lục Ngôn đặc biệt nên họ còn bổ sung mấy vấn đề riêng lẻ.
Ví dụ như gặp 01 thế nào; anh có quen biết 01 và Thẩm Khinh Dương không; và anh cho rằng tại sao 07 và Thẩm Khinh Dương lại ra tay cứu mình.
Lục Ngôn nằm trên giường, ôm điện thoại viết bảng báo cáo chậm rì rì.
[ Gần đây thành phố A không yên bình cho lắm.
Khi cậu ngủ, có quản lý cấp cao đã nuốt súng tự sát trong phòng ngủ.
]
[ Qua thẩm vấn riêng rẽ, phần đông các nghiên cứu viên đều thừa nhận bản thân vi phạm quy định thực nghiệm, tuy nhiên số ít nghiên cứu viên vẫn khăng khăng cho rằng mình bị hãm hại.
]
[ Từ nay về sau, ngoại trừ Thiên Khải Giả, những nhà nghiên cứu cũng phải kiểm tra trạng thái tinh thần định kỳ.
]
Lục Ngôn hỏi: “Những thể thực nghiệm kia thì sao?”
[ Vẫn chưa có kết luận.
Giá trị ngưỡng linh lực của thể thực nghiệm nhìn chung đều được xây đắp từ thuốc và nguồn ô nhiễm, trạng thái của bản thân không ổn định lắm… Huống hồ còn bị đối xử thế này.
Cơ mà sau này chắc chắn sẽ không tiếp tục thực nghiệm nữa.
]
[ Vốn dĩ kế hoạch Tạo Thần đã là một trò cười rõ ràng.
Tôi thừa nhận rằng sợ hãi chính là lực đẩy mạnh nhất thôi thúc con người tiến về phía trước một cách bị động.
Kế hoạch Mồi Lửa sang đến kế hoạch Tạo Thần chẳng qua chỉ là nhân loại thay đổi thái độ giải quyết vấn đề mà thôi… Ô nhiễm, nhiễu sóng, tiến hóa, Thiên Khải.
Con người luôn đặt bản thân tại vị trí của riêng họ, định nghĩa những gì mình không biết.
Thế nhưng từ đầu tới cuối, nhân loại luôn trong trạng thái sợ hãi.
]
[ Người có tinh thần càng yếu đuối sẽ càng dễ bị nỗi sợ phá hủy.
Kết cấu nền văn minh hiện nay cũng không ngoại lệ.
]
[ Nếu không tìm ra hướng giải quyết, nói cách khác là biện pháp cân bằng, thì chuyện tương tự vẫn sẽ tái diễn… Đó không phải vi phạm quy định thực nghiệm gì đó, mà là không từ thủ đoạn để giải quyết ô nhiễm.
Chẳng qua chỉ chuyển sang hình thức bi tráng và chính nghĩa hơn thôi.
]
[ Rồng gâu gâu cũng biết sợ hãi.
Tuy nhiên hắn không sợ vật ô nhiễm, mà sợ những thứ biến thành vật ô nhiễm xong sẽ đánh mất lý trí của bản thân kia.
]
Trên trường bắn vẫn còn vài viên đạn Đường Tầm An chưa cất đi.
Cá vua muốn ăn vụng, nhưng lại bị Lục Ngôn bóp đầu lưỡi.
Khiếu Thiên hết sạch tâm trạng xem nữ streamer xinh đẹp livestream, gượng cười vui vẻ theo bên cạnh Lục Ngôn, cả ngày chẳng làm gì cả.
May mà nó là một con chó nên mặt mày khổ sở cũng không bị ai phát hiện ra.
Chiều hôm sau, điều tra viên tổng bộ cắt cử đã tới nơi, người này giới thiệu mình là đồng đội của Đường Tầm An, danh hiệu Bạch Trạch.
Khí chất của Bạch Trạch rất giống một giáo viên trẻ nho nhã hiền hòa nào đó, rất dễ khiến người ta buông lòng đề phòng.
Thiên phú của anh ta là Thôi Miên và Cảm Ứng Manh Mối, đăng ký cấp B trong hồ sơ Thiên Khải Giả.
Bạch Trạch là một Thiên Khải Giả hệ Phụ Trợ, sở hữu giá trị ngưỡng linh lực khá cao và trị số bệnh biến tương đối thấp.
Ở tổng bộ, anh ta luôn nằm trong top 3 Thiên Khải Giả đáng tin cậy nhất.
Bạch Trạch nói: “Mặc dù là điều tra qua lại nhưng thật ra tôi không muốn tới lắm.
Tuy nhiên theo thủ tục thì tôi vẫn phải tới.
Tiếp theo đây cuộc đối thoại của chúng ta sẽ bị ghi âm… Aiz, liên lạc viên của tôi đang mắng tôi qua tai nghe, bảo tôi đừng thật thà như vậy, đỡ khiến cho cậu đề phòng.”
“Bởi vì nói ra một số đoạn lịch sử liên quan đến vật ô nhiễm sẽ khiến tổng bộ nâng cao cảnh giác…” Bạch Trạch nói: “… Nên tôi tới hỏi chút.
Cậu có quan hệ gì với 07 và Thẩm Khinh Dương vậy? Quen biết thế nào? Về phần những mặt khác, tổng bộ cũng đang tự mình điều tra rồi.”
Cuối cùng, danh hiệu của Thẩm Khinh Dương ở tổng bộ không còn là “Bạch Tuộc Mắt Lam” gì nữa, chính thức biến thành “Bạch Tuộc Đen”.
Nhân viên công tác đã chụp ảnh y lúc y tạm thời bị bắt vào nhà giam.
Thân phận khi y còn là con người cũng đã bị điều tra ra cốt lõi.
Không thể tính là vô cùng thân thiết với Lục Ngôn, song cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan.
Lục Ngôn nói: “Anh quả thực rất thật thà.”
Anh thẳng thắn kể về cách mình quen biết Thẩm Khinh Dương, đồng thời cho biết từ khi đối phương trốn khỏi trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố K thì cả hai đã không gặp lại nhau nữa.
Về phần 07, anh lược bớt chi tiết mình tìm đồ tể đầu heo đặt hàng, trong cuộc trò chuyện bày tỏ đồng cảm với những gì bọn họ gặp phải.
Bạch Trạch ghi chép một năm một mười xong xuôi, hơn nữa không kháng cự lại sự hấp dẫn nên đã ở lại nhà Đường Tầm An ăn cơm.
Cơm do Lục Ngôn nấu.
Cá quế chiên xù và thịt băm xào cà tím, rất hợp ăn với cơm.
Quá trình điều tra đã kết thúc, vậy nên lúc ăn cơm Bạch Trạch tắt bút ghi âm đi, đồng thời cắt đứt liên lạc với bên ngoài.
Tóc của anh ta hơi dài, khi vén lên thấy được cả lông chim màu trắng mọc bên mang tai.
Lục Ngôn không nhịn được hỏi: “Đường Tầm An đâu?”
Đôi đũa của Bạch Trạch chợt chững lại, anh ta đáp: “Ra nước ngoài làm nhiệm vụ, không nhanh như vậy…”
“Hắn mới chấp hành nhiệm vụ, đối đầu chính là thể thực nghiệm 01 đã bệnh biến.
Bây giờ lược bỏ thẳng thời kỳ khôi phục, lại đi nhận nhiệm vụ nữa ư?” Lục Ngôn chậm rãi hỏi thăm: “Tổng bộ thật sự coi hắn là người sao?”
Bạch Trạch cảm thấy lời này của anh có ẩn ý.
Do đó dù Lục Ngôn nấu ăn rất ngon, anh ta lại ăn không ngon miệng cho lắm.
Anh ta nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tôi làm việc 32 năm, tự nhận rằng được nhiều hơn mất, tuy nhiên đôi khi vẫn nghĩ đến chuyện bỏ công việc này.
Sau khi đạt được sức mạnh, rất nhiều Thiên Khải Giả đều vì tâm thái dần chuyển biến, cuộc đời dài dằng dặc và kiếm tiền dễ như trở bàn tay mà bỗng mất đi mục đích sống.
Tổng bộ luôn nỗ lực giúp Thiên Khải Giả dung nhập vào xã hội loài người lần nữa.”
“Khi cha tôi còn sống, nhà tôi là nhà giàu số một tỉnh Đông Châu.” Bạch Trạch chỉ vào bản thân: “Tôi trở thành Thiên Khải Giả vào lúc bệnh ô nhiễm bắt đầu lan rộng – 70 năm trước.
Cha tôi vốn chỉ là một doanh nhân nhỏ giàu có.
Nhờ tôi nên ông ấy ký được rất nhiều hợp đồng thương mại ưu đãi và hợp đồng chính phủ.
Sau đó công ty nhảy lên thành doanh nghiệp bất động sản lớn nhất cả nước.”
“Tôi vào sinh ra tử bên ngoài, đổi lấy vinh hoa phú quý cho người nhà của tôi.
Song tôi cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Mãi đến một ngày khi về nhà, tôi phát hiện mình có thêm một đứa em trai.
Tôi vẫn là con của cha mẹ, nhưng lại như không phải.
Địa vị của tôi trong nhà rất cao, nhưng tôi không có người nhà.”
“Có một khoảng thời gian tôi rất quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.
Tôi cảm thấy bọn họ chỉ đang lợi dụng tôi, bọn họ vốn chẳng hề yêu tôi.”
Nói xong, Bạch Trạch khẽ cười tự giễu: “Tôi rời khỏi bộ Hành Động Đặc Biệt, không về thăm nhà suốt một thời gian rất dài.
Khi về già mẹ tôi mắc chứng Alzheimer, ngày nào cũng ngồi ngoài cửa chờ tôi về.
Tên người thừa kế đầu tiên trong di chúc của cha tôi là tên tôi.
Trước khi qua đời vì bệnh tật, em trai tôi nói em ấy rất tự hào khi có một anh trai như tôi.”
“Việc bọn họ sử dụng tôi không mâu thuẫn với tình yêu của họ dành cho tôi.
Mối quan hệ giữa tổng bộ và Thiên Khải Giả cũng có thể hình dung như mối quan hệ người thân trong gia đình.
Khả năng không chuẩn xác lắm, nhưng đại loại là vậy.”
“Tổng bộ chưa bao giờ vứt bỏ Đường Tầm An, cũng chưa bao giờ coi ngài ấy là quái vật.
Tổng bộ có rất nhiều thành viên, khó tránh khỏi đôi lúc bất đồng ý kiến, sẽ khiến cậu thấy được một số chuyện không tốt lắm.
Tuy nhiên phần đông nhân lực công tác tại tổng bộ, bộ hành động đặc biệt, viện nghiên cứu và trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm đều là người thường.
Tôi cam đoan với cậu, bọn họ luôn kính trọng xuất phát từ đáy lòng với những người cứu hỏa này.”
“Thiên phú của tôi là Thôi Miên và Cảm Ứng Manh Mối, vô cùng nhạy bén với thái độ của người khác.
Nếu thái độ chung của tổng bộ với Thiên Khải Giả là lợi dụng thì tôi đã chạy trốn từ lâu rồi, thậm chí còn khuyên cả đội trưởng Đường chạy cùng nữa.
Sớm muộn gì nhân loại cũng xong đời.”
“Huống hồ bản thân tôi đã làm người từ nhỏ đến lớn.
Sao có thể mặc kệ hẳn nhân loại đây?”
Bạch Trạch nói một hơi rất nhiều lời.
Cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy đôi đũa.
“Tôi không biết cậu đã nhận ra điều gì, nhưng Đường Tầm An không đi chấp hành nhiệm vụ thật.
Độ bệnh biến của ngài ấy cao quá, đang tiếp nhận điều trị, tạm thời chưa thể gặp cậu.
Chờ sau khi bệnh tình ổn định, nếu cậu muốn thì sẽ có người tới đón cậu.”
“Đúng rồi, tôi đã tắt tai nghe và bút ghi âm, cậu không phải lo cuộc đối thoại của chúng ta sẽ bị lan truyền ra bên ngoài… Trên thực tế, tôi biết ngài Đế Thính đây cũng không nói thật toàn bộ với tôi, bởi trong tầm nhìn của tôi, dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu cậu vẫn đang sáng.
Cảm Ứng Manh Mối chính là kiểu đó.
Cơ mà không sao, tôi tin người được đội trưởng Đường tin cậy như cậu.”
Những lời này của anh ta khiến Lục Ngôn hơi bất ngờ: “Cảm ơn.”
Bạch Trạch cười tủm tỉm trả lời: “Không cần cảm ơn đâu.
À phải rồi, đội trưởng Đường không gạt tôi thật, cơm cậu nấu thật sự rất ngon.”
*
Ngày thứ 4 sau khi chấp hành xong nhiệm vụ, tổng bộ thông cáo trên app quyết định xử phạt một số nhân viên thuộc viện nghiên cứu số 1, hình phạt cao nhất là tử hình.
Chính nghĩa tới muộn không phải chính nghĩa, nhưng dù sao vẫn an ủi được vong hồn.
Ngày thứ 7, khi Lục Ngôn đang quét dọn nhà cửa của Đường Tầm An, cuối cùng viện nghiên cứu số 3 cũng cử người tới.
Ban đầu Lục Ngôn muốn làm việc nhà, Khiếu Thiên lập tức sủa một tiếng, buộc cây lau nhà trên eo chạy tới, nói thẳng ra là không được.
Về sau nó phát hiện làm việc nhà thế mà lại là cách giải tỏa áp lực của Lục Ngôn nên đã từ bỏ, tiếp tục xem livestream của nữ streamer xinh đẹp.
Nhân viên công tác nhìn thấy cây lau nhà trong tay Lục Ngôn cũng hết sức bất ngờ.
“Chào buổi chiều ngài Lục.
Giáo sư Kỷ Văn dặn tôi tới thông báo cho ngài rằng trạng thái của đội trưởng Đường đã ổn định lại…” Nhân viên công tác lấy túi đựng một xấp văn kiện dày ra: “Đây là ghi chép phẫu thuật và thuốc sử dụng của đội trưởng Đường trong khoảng thời gian này.
Đĩa CD là video giám sát 24 giờ.
Thủ tục và trình tự của chúng tôi đều rất chính quy.
Ngài yên tâm, đội trưởng Đường bình phục tốt lắm.”
Ổn định ở đây chỉ việc biến từ hình rồng thành hình người và trạng thái tinh thần khôi phục về bình thường.
[ Dạo này đang trong thời kỳ xem xét và chấn chỉnh, rất nhiều quy tắc đã được đặt lại cho loạt phẫu thuật đối với Thiên Khải Giả.
]
[ Dựa theo khuynh hướng trong cuộc đối thoại của cậu và một số tư liệu về 03, tổng bộ cho rằng hiện tại cậu đang cực kỳ không tín nhiệm viện nghiên cứu, do vậy đã dặn riêng nhân viên công tác mang những tài liệu này tới, bởi tên cậu được điền trên mục người thừa kế di sản của Đường Tầm An.
]
Lục Ngôn nhận lấy tài liệu đã được niêm phong kín, nói: “Cảm ơn.
Tôi muốn đến viện nghiên cứu số 3 thăm hắn.”
Nhân viên công tác trả lời: “Được ạ.
Tôi sẽ lái xe.”
Viện nghiên cứu số 3 nằm ở núi Huyền Vũ thuộc Yến Giao.
Vùng núi Huyền Vũ tiếp giáp với tỉnh Mạc Bắc, là một khu thắng cảnh cấp 5A*, đồng thời còn là một khu bảo tồn sinh thái tự nhiên.
*Khu thắng cảnh 5A: là các thắng cảnh, khu du lịch tại TQ được Cơ quan Du lịch Quốc gia TQ xếp hạng cao nhất AAAAA (5A).
Lái xe từ thành phố A đến viện nghiên cứu số 3 mất khoảng 4 tiếng đồng hồ.
Lần trước Lục Ngôn đã từng tới đây rồi.
Nhân viên công tác nói: “Thưa ngài Lục, tôi không đủ quyền hạn đi vào, chỉ đưa ngài tới cửa được thôi ạ.”
Người phụ trách dẫn anh đi gặp Đường Tầm An là nghiên cứu viên Bính.
Tiểu Bính còn đang dưỡng thương, cánh tay quấn băng vải dày cộp, được cố định bằng tấm thép.
Cậu ta đi trước Lục Ngôn nửa thân người, vừa đi vừa giới thiệu về công việc nghiên cứu của viện nghiên cứu số 3.
Ánh mắt của Lục Ngôn dừng trên chiếc đuôi của Tiểu Bính.
Trắng trắng, tròn tròn, lắc qua lắc lại.
Artist: wb 唐不一ya
Tiểu Bính ôm túi văn kiện, nói: “Trước kia ngài Lục đã tới viện nghiên cứu của chúng tôi một lần.
Khi ấy ngài lâm vào hôn mê, tôi là người phụ trách thay thuốc và vệ sinh cơ bản cho ngài.
Ngài bị rơi rất nhiều vảy cá, bình thường loại này đều vô dụng, bị ném vào thùng rác, nhưng tôi… tôi cảm thấy vảy của ngài khá đẹp nên đã giữ lại một mảnh làm bùa hộ mệnh… Thật sự xin lỗi ngài ạ.
Bây giờ vảy đã bị ngài Bạo Quân đoạt đi rồi.”
Lục Ngôn không quan tâm tới vấn đề này lắm, nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Tôi có thể sờ đuôi cậu không?”
Vẻ mặt Tiểu Bính mờ mịt: “Dạ? Có thể… chứ ạ?”
Lục Ngôn nhéo quả cầu tròn ngắn ngủi màu trắng kia, nhẹ nhàng vuốt về sau, chiếc đuôi lông xù bị kéo dài ra mười mấy centimet.
Khi anh buông tay, chiếc đuôi thỏ như lò xo trăng trắng đàn hồi trở về, bắn cái ‘tạch’ trên mông Tiểu Bính.
Nội tâm Lục Ngôn tràn ngập cảm giác mãn nguyện.
Hệ thống: [ … Mẹ nó, có biến thái kìa! ]
Artist: 啊茶本茶
Phòng bệnh của Đường Tầm An yêu cầu phải lắp đặt vài cửa an ninh.
May mà dù đóng chặt hết nhưng vẫn thấy được cảnh sắc bên ngoài, đối diện chính là một hồ nước trong veo.
Tới trước cánh cửa cuối cùng, Tiểu Bính rất thức thời, quẹt thẻ xong lập tức rời khỏi.
Phòng bệnh của Đường Tầm An vậy mà không khác gì phòng bệnh vài chục năm trước, vẫn theo bố cục phòng ngủ của hắn.
Thứ duy nhất hơi khác chính là trên bàn bây giờ không đặt một quyển《 3 năm thi Đại học – 5 năm thi thử 》nữa mà đổi thành một số hồ sơ công việc.
Giống như khi trước, Đường Tầm An vẫn thích trốn trong tủ quần áo.
Bởi vì sử dụng một lượng lớn thuốc an thần nên hiện giờ Đường Tầm An ngủ rất say.
Một tay hắn đeo vòng kim loại theo dõi số liệu, tay khác đeo một chiếc lắc tay xỏ vảy cá màu vàng kim.
Chiếc vảy cá này trông rất quen, thế nên Lục Ngôn chẳng cần phải so sánh.
Lục Ngôn đứng trước tủ quan sát, cảm thấy quần áo được lót dưới người Đường Tầm An cũng rất quen mắt.
[ Đúng vậy, khỏi phải nghi ngờ.
Đây chính là áo ngủ mất tích của cậu.
]
Lục Ngôn ngồi gập chân xuống trước người Đường Tầm An, ngắm gương mặt hắn.
Gương mặt này vùi sâu trong đống quần áo, vảy ở góc mặt vẫn chưa thể lui về, tuy nhiên nhìn chung đã khôi phục bình thường.
Artist: wb 苯子专卖店
Đường Tầm An thở từng nhịp rất chậm.
Lục Ngôn đếm thử, một phút chỉ khoảng 3 nhịp.
Rất nhiều khi Lục Ngôn biết rõ bản thân nên biểu đạt cảm xúc thế nào, nhưng anh lại không rõ lắm tại sao những người khác phải biểu đạt bằng cách thức đó.
Đa phần các hành vi của anh đều là sự lựa chọn đưa ra sau thời gian cân nhắc kết hợp tham chiếu sự vật ngắn ngủi.
Lục Ngôn chỉ về hướng trái tim mình, hỏi hệ thống: “Đây là cảm xúc gì?”
Quá lạ lẫm, khiến anh không thở nổi, muốn tìm một nơi trút hết toàn bộ ra ngoài.
Hệ thống nghĩ một lúc, trả lời: [ Là mến thương.
]
“Mến thương là yêu sao?”
[ Cậu cũng không biết thì sao tôi biết được.
Có lẽ đây là tình cảm đau xót, giống như khi thấy cún con mình nuôi bị thương vậy.
]
Lục Ngôn vẫn cảm thấy không giống lắm.
Bởi con người hẳn sẽ không muốn hôn cún con mình nuôi lúc nó bị thương.
Anh dựa sát thêm chút, đặt một nụ hôn tựa chuồn chuồn lướt nước lên vành tai Đường Tầm An.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...