Lục Ngôn nắm lấy dao phẫu thuật kia, vẻ mặt mờ mịt xen lẫn sợ hãi, hoàn toàn không biết phải đi về đâu.
Phía sau cậu, không gian yên ắng tĩnh lặng.
Một cụm sương đen đang không ngừng khuếch tán tới gần.
Bản năng nói cho Lục Ngôn biết: Mình không thể để cụm sương đen kia nuốt chửng.
Khát vọng sống là bản năng khắc sâu vào trong gen của mọi loài động vật.
Cậu không muốn chết.
Vùng sương đen này khuếch tán tới khắp nơi trên thế giới, trong giây lát, Lục Ngôn nghe được tiếng vô số sinh linh than khóc.
Xác chết đầy rẫy khắp nơi, trăm họ lầm than.
Sau khi mặt trời xuống núi, thế giới như mất đi nguồn sáng, tầm nhìn thu hẹp về phạm vi cực nhỏ.
Toàn bộ hơi ấm đều biến mất theo vầng thái dương.
Nhiệt độ không khí xung quanh ngày một lạnh hơn, Lục Ngôn lao đi trên đường lớn như đang di chuyển giữa sông băng.
Cơn rét lạnh kéo tốc độ của cậu chậm dần.
Vùng sương đen ngưng tụ ra một bàn tay, túm lấy cổ chân Lục Ngôn.
Lục Ngôn vung dao phẫu thuật muốn chém đứt bàn tay này, nhưng nó không có thực thể, thốt ra một tiếng cười dữ tợn tựa đang mỉa mai chế giễu.
Ngày càng nhiều bàn tay thò ra, muốn kéo Lục Ngôn vào vực sâu.
Tiếng ngâm xướng kỳ lạ vang lên từ sương mù: “Về nhà, về nhà, về nhà,…”
Làn da bị sương đen chạm tới lập tức đông cứng, da thịt như biến thành lớp băng mỏng yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ thôi sẽ vỡ tan ngay.
Lục Ngôn run rẩy không ngừng, sự tuyệt vọng dâng đầy trong lòng.
Lúc này một chùm lửa bỗng lao vụt lên trời, tỏa ánh sáng giữa bóng đêm, đốt sạch sương đen quấn quanh người Lục Ngôn.
Sương đen hét thảm một tiếng.
Những mảnh vụn tựa tro tàn của trang giấy sau khi đốt rơi xuống ào ào.
Ngọn lửa đan chéo thành một người đang bốc cháy.
Người này không có mặt mũi, trông như ảo ảnh do lửa tạo ra, vừa ấm áp vừa lóa mắt.
Một con chim nhỏ màu đỏ đang đậu trên vai y.
Giữa khoảng không tăm tối này, y chính là nguồn sáng duy nhất.
Chim nhỏ hót lên một tiếng du dương, cất cánh từ trên vai y, kéo theo chiếc đuôi lửa dài bay về phía trước.
Người bốc cháy nói: “Hãy đi theo nó, đừng quay đầu lại.”
Lục Ngôn không quen biết y, song giọng điệu của người này lại chứa đựng sức mạnh khiến người ta hết lòng tin tưởng.
Cậu đi theo chim nhỏ rực cháy kia, mờ mịt chạy vội về phía trước, trái tim bắt đầu co rút từng cơn đau đớn.
Người bốc cháy rơi rụng thành ánh lửa đầy trời, hào quang vạn trượng.
Ngọn lửa cấu thành một bức tường cao, ngăn cản sương đen đang thôn tính.
Tường lửa trải dài không biết bao xa, tựa như một bức tường thành khói lửa trông gác cố hương.
Ngọn lửa bốc lên rất cao, thế nhưng sương đen càng ngày càng dày, khí lạnh càng ngày càng nặng trĩu.
Ngọn lửa đang cháy không chịu khuất phục, bị sương mù đông lạnh thành một ngọn lửa chết rực rỡ, tựa như từng nhánh san hô màu đỏ kết băng.
Ngay cả khi đối diện với cái chết vẫn chưa từng lụi tắt.
Sương đen cười lạnh lùng một tiếng, tiếp tục quay cuồng về phía trước.
Chim nhỏ rực cháy dẫn Lục Ngôn tới tận bên bờ vực.
Nó bắt đầu khô héo giữa không trung tựa một đóa hoa đã nở rộ tới cực điểm, hóa thành từng đốm lửa rơi xuống mặt đất, biến mất không còn dấu vết.
Một con rồng đen tuyền đang dừng chân bên bờ vực, đôi mắt nó màu vàng kim lộng lẫy, vẻ ngoài hết sức hung ác.
Rồng đen gầm nhẹ một tiếng, khuỵu người xuống, cúi đầu.
Lục Ngôn vẫn đang trong trạng thái nghi ngờ tột độ, cậu cảm thấy linh hồn mình như một khối pha lê nứt sắp vỡ vụn tới nơi.
Cậu quay đầu, sương đen sau lưng đang dần tới gần, khí thế còn mãnh liệt hơn trước.
Lục Ngôn có thể ngửi được mùi máu nồng cách đó vài trăm mét.
Cậu không còn sự lựa chọn nào khác, bèn leo lên lưng rồng đen, nắm chặt vảy rồng trên cổ nó.
Rồng đen bay thẳng lên tận trời.
Sương đen tụm lại bên bờ vực, rít gào từng tiếng không cam tựa thú dữ.
Lục Ngôn cảm giác được gì đó, quay đầu lại.
Cậu thấy một người đi ra từ trong sương mù.
Y có gương mặt giống hệt mình, thái độ hờ hững.
Người kia ngẩng đầu lên.
Rõ ràng đã cách rất xa, vậy mà Lục Ngôn vẫn cảm thấy bản thân đang bị nhìn, giống như đôi mắt của đối phương vốn chẳng phải ở hốc mắt mà sinh ra ngay trên bầu trời.
Người nọ vươn tay ra, ngón trỏ nhẹ nhàng chọt chọt huyệt Thái Dương mình.
Trên mặt y lộ ra nụ cười bệnh hoạn.
Giây tiếp theo, sương đen bao phủ cậu.
Lục Ngôn vẫn chưa rõ ý nghĩa sâu xa của hành động đối phương vừa làm ra.
Tay chân cậu lạnh cóng, nội tâm tràn ngập sự mờ mịt và sợ hãi, nhưng cậu lại bỗng cảm giác bản thân đã thoát khỏi hiểm cảnh.
Cậu ngồi trên lưng rồng đen, gió cuốn theo mùi máu xộc tới trước mặt.
Lục Ngôn ở giữa trời cao, nhìn thấy thế giới dưới chân.
Từng khu vực đổ nát rộng lớn, đất đai bị tàn phá, như một thi thể đã trải qua đau khổ, thủng lỗ chỗ.
Trong đêm đen, thỉnh thoảng lại có ánh đèn sáng lên, tập trung tại từng vùng rất nhỏ.
Đó là căn cứ của những người sống sót.
Não bộ Lục Ngôn lại bắt đầu trở nên đau đớn.
Anh siết lấy dao phẫu thuật, bỗng nhiên hiểu được chút ý nghĩa sâu xa của hành động cuối cùng người kia đã làm.
“Mình là Lục Ngôn.”
Con ngươi trong mắt Lục Ngôn đã biến thành màu bạc tự bao giờ, phần lòng trắng giăng đầy tơ máu.
Anh nhấc dao lên, nhắm thẳng mũi nhọn vào giữa hai đầu lông mày mình.
“Tìm đúng… bộ não? Sao cứ luôn cảm thấy mình đã thất bại quá nhiều lần.”
“Phụt!”
Máu bắn ra từ thân dao, Lục Ngôn xoay tròn chuôi dao, nghe thấy bộ não của mình kêu rên đau đớn khổ sở.
Là bộ não của anh, nhưng lại không phải.
Lục Ngôn không nhịn được cười thành tiếng: “Quả nhiên mày nằm ở đây.”
……
……
Thần Quốc.
Rất nhiều bộ não rơi xuống đất, kêu rên đầy đau đớn.
Chúng nó hệt như ổ cứng máy tính bị quá tải, bên ngoài đỏ rực nóng rát, nhanh chóng tan thành một đống óc trăng trắng.
Rắc hành thái lên chắc vị sẽ ngon lắm.
Các linh hồn làm việc tại Thần Quốc cảm giác được mặt đất chấn động mạnh, vỡ ra từng khe nứt.
Rất nhiều linh hồn màu trắng bị khe nứt nuốt trọn, trở thành nguồn năng lượng giàu dinh dưỡng bổ sung cho Thánh Thần.
Khi não phụ số 23 bị móc ra, Thánh Thần thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ban đầu Thánh Thần còn thấy được chút hình ảnh, nhưng về sau cảnh tượng não 23 gửi về lại như một loại tra tấn với nó.
Nó chỉ nhìn thấy một cụm sương mù vặn vẹo, nghe thấy những tiếng thì thầm tới từ vực sâu.
Thứ kia đang thức tỉnh… suýt chút nữa thì tỉnh.
Thánh Thần sống rất lâu rồi.
Từ khi trở thành vật ô nhiễm, nó chưa từng biết thế nào là sợ hãi.
Thế nhưng trong khoảnh khắc đó, nó lại cảm nhận được sự sợ hãi tựa ngã xuống hầm băng.
Ai mà không phải trả giá đắt khi nhìn trộm thần linh chứ?
Vật ô nhiễm Thánh Thần với giá trị ô nhiễm hơn mười nghìn cũng không ngoại lệ.
May mà số não của nó đủ nhiều, linh hồn trong Thần Quốc cũng đủ nhiều.
Thậm chí do Thần Quốc ngăn cách với thế giới loài người nên còn không phải lo tin tức nó chịu thương nặng bị phát tán ra ngoài, kéo con người tới treo cổ mình.
Thánh Thần nén chặt bản thân thành một chiếc bánh nhân thịt đặc ruột, cuộn tròn trong góc, lại lần nữa ngủ thiếp đi.
*
Tại viện nghiên cứu số 3, Yến Kinh.
Ba ngày trước, Lục Ngôn bị Thánh Thần tập kích ở sân bay, chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Sang giờ thứ 7 Lục Ngôn hôn mê, tổng bộ khu trung tâm hết cách, đành chuyển người tới viện nghiên cứu số 3.
Nhóm nghiên cứu viên mở cuộc họp ngắn.
Do bầu không khí hết sức căng thẳng nghiêm túc nên họ chỉ dám nhỏ giọng trao đổi:
“Vẫn chưa tỉnh sao?”
“Chưa.
Đã mời hết tất cả những Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần có thể mời rồi.” Nghiên cứu viên Giáp hút thuốc, thở dài một hơi trước bản báo cáo: “Thiên Khải Giả cấp B – Bạch Trạch, thiên phú Thôi Miên, thử sử dụng Thôi Miên gọi Đế Thính tỉnh lại nhưng bị phản phệ.
Hiện giờ vẫn đang ở phòng ICU.
Xin 20.000 điểm cống hiến phí bồi thường tai nạn lao động.”
“Thiên Khải Giả cấp A – Ảo Thuật Gia, là bạn bè với Bạo Quân nên gắng gượng nhận nhiệm vụ này.
Thể tinh thần của Ảo Thuật Gia tiến vào không gian ý thức của Đế Thính, vài phút trước đã bị ép buộc đánh thức, giờ vẫn đang trong kỳ thiểu năng trí tuệ do sử dụng thiên phú quá độ.”
Nghiên cứu viên Ất lẩm bẩm: “Đã 13 năm kể từ ‘Hành động Thần Quốc’, tôi cứ nghĩ tai họa ngầm năm đó đã được giải quyết.
Nào ngờ Thánh Thần đã tiến hóa tới trình độ này rồi cơ á? Một bộ não thôi cũng đủ khiến chúng ta hết cách.”
Tâm trạng nghiên cứu viên Bính hốt hoảng: “Với tốc độ khuếch tán ô nhiễm này, sớm muộn gì loài người cũng xong đời.
Tuyệt vọng quá đi mất.
Tôi không muốn làm nghiên cứu nữa đâu.
Nhân lúc còn sống, dành thời gian về với cha mẹ nhiều hơn đi…”
Giáp lắc lắc bờ vai Bính, hò hét: “Cậu tỉnh lại đi Tiểu Bính! Nghiên cứu của chúng ta là để người thường không đủ năng lực chiến đấu vẫn sống tiếp được! Đừng từ bỏ lý tưởng và những gì mình đang theo đuổi chứ!”
Ngoài phòng giám sát dcs cho ca bệnh nặng.
Kỷ Văn cầm bản ghi chép trong tay, nhìn người trước mặt: “Tình trạng của Lục Ngôn đã hết sức nguy hiểm.
Độ bệnh biến liên tục tăng cao, dấu hiệu sinh tồn ngày càng yếu đi.
Chúng tôi đã thử rất nhiều phương pháp, trước mắt xem ra hiệu quả đều không rõ mấy.”
Đường Tầm An không nói một lời, thậm chí còn hơi phân tâm, đầu óc trống rỗng.
Kỷ Văn tiếp tục nói: “Não phụ của Thánh Thần ẩn nấp trong cơ thể người bình thường mười năm rồi mà vẫn chưa bị kiểm tra đo lường ra.
Tôi thừa nhận, đây là do chúng tôi không làm tròn chức trách.”
Ngay từ hơn hai mươi năm trước, những khu vực kiểm tra an toàn tại các ga tàu điện ngầm, cổng hải quan,… trên khắp cả nước đã được lắp đặt cổng an ninh có thể kiểm đo ra giá trị ô nhiễm.
Đến đường phố cũng được bổ sung đồng hồ kiểm đo giá trị ô nhiễm trên thời gian thực.
Ngờ đâu não phụ này thế mà lại ký sinh vào một VUP* livestream kiếm tiền, 10 năm không ra khỏi cửa lấy một lần.
*Virtual Uploader: những nghệ sĩ giải trí trực tuyến sử dụng hình đại diện ảo được tạo bằng đồ họa máy tính và công nghệ ghi lại chuyển động, tương tự có VTuber – chỉ hoạt động ở Youtube.
Sau khi não phụ xông thẳng vào không gian ý thức của Lục Ngôn, người cấm cung tại nhà suốt này lập tức chết não.
“Do Thánh Thần có phương thức ô nhiễm đặc thù nên ngoại trừ Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần ra, những người khác đều không đủ năng lực tiến vào không gian ý thức.”
Đường Tầm An hỏi: “Ý của ông là tôi chỉ có thể chờ nhặt xác cho em ấy, đúng không?”
Lưng Kỷ Văn lập tức căng ra: “Ý thức tự cứu của Lục Ngôn rất mãnh liệt, tôi tin cậu ấy có thể tự mình thoát khỏi khốn cảnh.”
Đường Tầm An cầm lấy đao: “Tôi muốn tới Thần Quốc.”
Đây không phải lời thương lượng của hắn, mà là thông báo.
“Chúng ta đều biết Thần Quốc ở trên biển, nhưng cửa vào Thần Quốc đã đóng.” Kỷ Văn bình tĩnh phân tích cho hắn: “Thần Quốc là khu ô nhiễm có độ nguy hiểm cao.
Mặc dù cùng là cấp S, nhưng theo tôi ngài không thể giải quyết Thánh Thần được đâu.
Huống hồ trạng thái tâm lý của ngài còn bất ổn hơn đa số những người khác… Quan trọng nhất chính là giải quyết Thánh Thần chưa chắc bảo đảm rằng Lục Ngôn sẽ tỉnh lại.”
“Cuối cùng, dù ngài muốn đi, tổng bộ cũng sẽ không đồng ý.”
Đường Tầm An im lặng một lúc lâu.
“Nhiều năm nay, mọi người luôn yêu cầu tôi giữ lý trí và học cách đánh giá tình hình một cách chính xác.
Tôi không thể có quá nhiều cảm xúc, bởi vì tôi là niềm hy vọng đối kháng với ô nhiễm.”
“Tôi là máy móc để sử dụng.
Máy móc thì không nên có tình cảm dư thừa, vốn phải chọn phương án tối đa hóa lợi ích.”
“Những người tôi quen dần rời khỏi thế giới này, tuy nhiên tôi không thể quá đau lòng, do làm thế sẽ khiến độ bệnh biến tăng lên một cách mất kiểm soát.”
Kỷ Văn cảm thấy không gọi bác sĩ tâm lý cùng tới đúng là sách lược hết sức sai lầm.
“Không ai cho rằng ngài là máy móc…”
Đôi con ngươi màu vàng kim của Đường Tầm An nhìn về phía ông, bình thản tự thuật: “Tôi không quan tâm mình sẽ biến thành cái dạng gì, bây giờ tôi muốn cứu em ấy.
Nếu không làm gì cả, chỉ đợi ở đây thôi thì tôi sẽ điên mất.”
Trái tim Kỷ Văn run rẩy, đang định nói thêm gì, tiếng cảnh báo bỗng vang lên từ phòng giám sát dcs.
Trong phòng, Lục Ngôn với cơ thể bị cắm vô số ống dẫn từ từ mở mắt ra.
Anh nhìn trần nhà như quan tài sắt, trên mặt thoáng hiện sự mờ mịt.
Bên tai, hệ thống huýt sáo một tiếng như tên du côn nhỏ: [ Tỉnh rồi ư, người đẹp ngủ của tôi? ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...