Chuyển ngữ: Trầm Yên
...................................................!
Lục Ngôn ôm chiếc đuôi của Đường Tầm An, hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Vốn dĩ anh đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng do lòng đề phòng quá mạnh nên thà đâm dao vào đùi mình chứ nhất quyết không chịu ngủ, bây giờ Đường Tầm An ở ngay bên cạnh, Lục Ngôn bỗng cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu không có.
Hệ thống rất đau lòng vì điều này: [ Tôi hiểu rồi nhé, tôi nói toét miệng vẫn thiếu tin cậy bằng con rồng này tới bên cạnh cậu, cuối cùng thì tôi cũng chẳng đáng để gửi gắm mà.
]
Lục Ngôn cảm thấy đây không phải chuyện có thể vơ đũa cả nắm.
Dẫu sao lỡ xảy ra chuyện thật thì hệ thống cũng đâu có cách nào bật từ trong não anh ra cứu người được.
Nhịp thở của anh chậm dần, tay siết chặt dao cũng buông lỏng, dao chìm dần xuống đáy nước.
Đường Tầm An đang làm chỗ dựa cho một người nên không dám cử động, chỉ lặng lẽ sử dụng chiếc đuôi nhọn câu một lát, vớt lấy dao găm đặt lên bờ biển.
Trong khi Lục Ngôn hôn mê, quá trình tiến hóa vẫn diễn ra một cách thong thả vững vàng.
Vảy của Lục Ngôn biến dần từ mềm thành cứng, vây cá và vây lưng bắt đầu dài ra tại nơi tiếp giáp giữa eo và đuôi, phần góc cạnh lóe ánh sáng lạnh thuộc về kim loại.
Ngay cả tóc Lục Ngôn cũng dài ra một đoạn kha khá.
Ánh mắt của Đường Tầm An dừng trên cổ Lục Ngôn, ở chỗ đó có một vòng vết thương màu nâu nhô lên, trông như bị người ta cắt qua cổ.
Giữa mày hắn khó ngăn thêm phần lệ khí, song nét mặt rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Ban mai mùa hè luôn tới rất sớm.
Nhìn từ hang núi ra, chân trời bên ngoài đã hửng lên một vầng sáng.
Tiếng gọi của liên lạc viên phát ra từ tai nghe: "Thưa đội trưởng Đường, thuyền trưởng 981 nói sắp phải quay về địa điểm xuất phát rồi, nhưng bọn họ không tìm thấy ngài.
Hiện tại ngài đang ở đâu vậy ạ? Căn cứ theo dự đoán của nghiên cứu viên, đây là không gian do thành chủ Thành Phố Ngầm chế tạo.
Không gian sẽ đóng cửa trước 12 giờ đêm nay, lần mở cửa tiếp theo chính là nửa tháng sau."
Đường Tầm An nhỏ giọng trả lời: "Tôi biết rồi."
Nói xong, hắn ngắt phụt thông tin một cách rất buông thả.
Thời Gian mà Đường Tầm An sở hữu không phải Thời Gian hoàn chỉnh.
Không hoàn chỉnh ở đây nghĩa là Thời Gian hắn có tựa như sông đổ về biển, chỉ đi về phía trước được chứ không cách nào quay lại.
Vì vậy hắn hiểu cực kỳ rõ sự quý giá của thời gian.
Thế nhưng vào giờ phút này, Đường Tầm An bỗng không muốn làm gì cả, cứ mặc cho thời gian trôi qua uổng phí như vậy.
Đêm nay, hắn không quan tâm đến loài người, chỉ muốn bảo vệ Lục Ngôn thôi.
(*)
*
Lục Ngôn cũng không hôn mê quá lâu.
Theo giá trị ngưỡng linh lực tăng lên, thời gian anh dung hợp với vật ô nhiễm đã dần dần rút ngắn.
Anh mở mắt ra, ánh sáng rọi tới bất ngờ hơi chói đôi mắt.
Thứ đầu tiên Lục Ngôn nhìn thấy chính là chiếc đuôi rồng mình đang ôm trong lòng.
Đen, mềm.
Nửa thân dưới của Lục Ngôn vẫn là đuôi cá, hơi dài quá cỡ, quấn một vòng trên đùi Đường Tầm An một cách cực kỳ phi khoa học.
Hệ thống giận vì không tranh*: [ Cậu quấn lấy cơ thể hắn, cậu hèn hạ! ]
*Bút tích của Lỗ Tấn, nguyên gốc "Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh": Cảm thấy đau xót buồn thương cho người nào đó gặp phải bất hạnh; cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối khi người nào đó không biết đấu tranh cố gắng vì hoàn cảnh của mình.
"......"
Đầu óc Lục Ngôn đã tỉnh táo lại từ trạng thái hơi phấn khởi một cách quái dị.
Hai bên mặt đối mặt, Lục Ngôn chậm rãi buông tay khỏi chiếc đuôi, đuôi cá cũng thế.
Đuôi cá màu vàng kim khá dài, Lục Ngôn còn hơi lạ lẫm với nó, thử nhẹ nhàng lắc lư, đuôi cá lập tức quật mạnh lên mặt nước, làm nước văng tung tóe bắn ướt đầy người cả hai.
Hệ thống nói bằng giọng không cảm xúc: [ CHỐN DÃ NGOẠI - KHÔNG NGƯỜI - ƯỚT THÂN PLAY.AVI ]
Lục Ngôn lại muốn bóp chết nó.
"Qua bao lâu rồi?"
[ 12 tiếng đồng hồ, bây giờ là 3 giờ chiều, vẫn kịp chuyến cuối về nhà.
]
"Tỉnh rồi?" Đường Tầm An hỏi: "Em có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Từ đầu đến cuối, Đường Tầm An chưa từng hỏi tại sao anh lại mọc đuôi cá.
Trên người Thiên Khải Giả có bộ phận nhiễu sóng đặc trưng là chuyện thường như cân đường hộp sữa.
Chỉ khác ở chỗ bình thường đều xảy ra chậm rãi, trường hợp mọc đuôi trong một đêm như Lục Ngôn rất hiếm.
Lục Ngôn bình tĩnh đáp lời: "Tôi thấy khá ổn."
Theo thói quen, anh định lấy hai viên kẹo bạc hà trong túi, bỗng phát hiện quần của mình đã bị căng rách do mọc đuôi cá.
Mấy thứ bên trong hiển nhiên cũng không còn tăm hơi.
Đường Tầm An nhận ra ý định của anh, lấy một hộp thuốc từ túi áo ra, mở nắp đưa cho Lục Ngôn.
Lục Ngôn rút một điếu thuốc: "Cám ơn anh."
Là một người đàn ông trưởng thành trong xã hội vị cha*, thật sự khó mà nói rằng bản thân chưa bao giờ hút thuốc.
*Vị cha (爹味): chỉ việc người nào đó luôn thích chỉ trỏ xoi mói người khác, tự cho mình là cha của người ta.
Lục Ngôn chỉ không thích hút, không phải sẽ không hút.
Đường Tầm An tìm tòi một lúc lâu vẫn không thấy bật lửa, đành phải tự mình lấy thêm một điếu thuốc nữa, nhẹ nhàng thổi vào tàn thuốc.
Là hơi thở rồng.
Vài đốm lửa toát ra từ chỗ tàn thuốc.
Một điếu thuốc lập tức bị mất hơn nửa đoạn.
Nếu liên lạc viên biết Đường Tầm An thế mà lại lấy hơi thở rồng quý giá đi châm thuốc thì kiểu gì cũng sẽ gào lên "Hôn quân", sau đó không tiếc đập đầu xuống đất chết gián cho xem.
Hắn cúi người, chấm lên điếu thuốc Lục Ngôn đang ngậm trong miệng kia.
Ánh mắt Đường Tầm An hết sức chăm chú, có thể được coi là tập trung.
Nhưng động tác của hắn lại tự nhiên lạ thường, như thể hoàn toàn không phát hiện ra không khí kiều diễm lúc này.
Lục Ngôn muốn hút thuốc, hắn châm lửa.
Chỉ vậy mà thôi.
Mặc dù đây là hình dạng điếu thuốc, song lại không có mùi hắc ín và nicotin, vị bạc hà lập tức xộc vào xoang mũi.
Mùi vị giống y xì đúc thuốc an thần vị bạc hà Lục Ngôn dùng thường ngày.
Lục Ngôn khẽ nhay nhay điếu thuốc bằng răng cá mập nhọn.
Ngứa răng, muốn cắn.
Đặc biệt khi trông thấy hàng mi dài của Đường Tầm An, dưới ánh lửa, bóng tối phủ xuống nơi mi mắt, sống mũi cao thẳng, căn thành một góc vừa đẹp.
Lục Ngôn nhìn đến trái tim cũng ngứa ngáy.
Thái độ của Đường Tầm An cắt về trạng thái công tác, hắn nói: "Chắc là điều khiển được chiếc đuôi đấy, em thử thu về xem.
Cứ nghĩ rằng nó có thể thu lại là được."
Nói xong, hắn làm mẫu bằng chính chiếc đuôi của mình.
Đuôi rồng rút dần về sau lưng, cuối cùng chỉ còn một đoạn ngắn ngủi dán sau eo.
Lục Ngôn không nhịn được lặng lẽ liếc qua vài lần, chủ yếu tò mò không biết liệu quần Đường Tầm An có bị thủng mất một lỗ hay không, sau đó rất thất vọng khi phát hiện ra quần hắn thế mà lại có một chiếc khóa kéo, thiết kế cực kỳ khoa học.
Lục Ngôn cũng làm theo, đôi chân người quay về một lần nữa.
Đường Tầm An sửng sốt, vội vã quay mặt đi, cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên mình Lục Ngôn.
Hệ thống hô thẳng một câu trong nghề: [ CHỐN DÃ NGOẠI LỘ CHÂN TRẦN.
avi.
Vẫn Là Con Trai Các Anh Biết Chơi! ]
Lục Ngôn hít sâu một hơi: "Mi câm miệng."
*
Thành phố S.
Không khí bên trong trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm trầm lắng khác thường.
Vụ án Hội Sở Người Cá lớn như vậy xảy ra ngay tại vùng lân cận thành phố S, hơn nữa còn kéo dài tận vài chục năm.
Những thứ dây dưa tới đằng sau đều khiến người ta khiếp sợ, giờ chỉ xem xem có đồng ý tra tiếp hay không thôi.
Vì vụ việc này mà tổng bộ đã điều tổ điều tra chuyên môn, điều tra viên là văn thư, nhưng chấp sự đi theo lại là Đường Tầm An.
Nói cách khác, toàn bộ những nhân viên liên quan tới chuyện này về cơ bản đều chỉ còn con đường chết.
Trừ khi bọn họ đánh thắng được Bạo Quân.
Lần thay máu gần đây khá là mạnh bạo, nhóm nhân viên cũng không dám nói chuyện quá lớn tiếng.
Lục Ngôn ra khỏi Đảo Người Cá, trở về thành phố S, điện thoại cuối cùng cũng có tín hiệu.
Chu Khải Minh đã nhắn vào WeChat vô số tin, giọng điệu dần trở nên buồn bã tủi hờn.
Tin nhắn mới nhất là: "Nếu cậu không muốn gặp tôi thì người ta có thể tự lăn đi mà.
Suy cho cùng đều do tôi không xứng.
Đúng không? Ngôn-chan*?"
*Chan: từ tiếng Nhật "ちゃん", là một hậu tố nhẹ, thể hiện người nói đang gọi một người mà mình quý mến.
Thông thường, chan được sử dụng cho trẻ sơ sinh, nhi đồng, ông bà và thanh thiếu niên.
Nó cũng có thể được sử dụng với động vật dễ thương, người yêu, bạn thân, bất kỳ bé gái nào, hoặc giữa những người bạn.
Sử dụng chan với tên của một người được kính trọng được xem là sự hạ cố và thô lỗ.
Anh nhướng mày, lướt lên trên một lúc lâu, mới biết thì ra qua 2 ngày tập trung tính toán, cuối cùng tích phân của tài khoản "Đế Thính" mới thăng cấp này cũng đã được tính xong, bay thẳng lên bảng 1 bảng xếp hạng Thiên Khải Giả chức danh trung cấp.
Tích phân cống hiến: 108,7.
Sự tích chính: Đã tham gia 2 sự kiện cấp A, 1 sự kiện cấp B và 1 sự kiện cấp C.
Đồng thời đóng vai trò quan trọng.
Một số người vốn đang không phục, sau khi nhìn thấy sự tích chính lập tức lựa chọn câm miệng luôn.
Xuất phát từ nguyên nhân bảo mật thông tin thật, diễn đàn phía chính phủ sẽ không đưa ra sự kiện cụ thể, nhưng tại một dãy đánh giá "Sự kiện cấp B", "Sự kiện cấp C", 2 "Sự kiện cấp A" của Lục Ngôn có vẻ hơi bị khác biệt với người thường.
Cấp A: Tường Oán Niệm/Thực Mộng Giả.
Vườn Lạc Xuyên.
Cấp B: Hồ Long Nữ.
Cấp C: Cá Ký Sinh.
Bây giờ ra khỏi Hội Sở Người Cá, dựa theo độ mạnh của vật ô nhiễm bên trong thì đại khái cũng thêm được một đánh giá "Sự kiện cấp C" nữa.
Huống hồ anh còn là người giải quyết chính của sự kiện cấp C lần này nên điểm được cộng thêm ắt sẽ không thấp lắm.
"Con mẹ nó chứ, đây là người thuộc bảng xếp hạng chức danh trung cấp thật đấy à?! Người mới bây giờ đều nội cuốn* thành như vậy cơ á?"
*Nội cuốn: thể hiện một vòng lặp vô tận tiêu tốn năng lượng.
Chỉ xã hội loài người phát triển giai đoạn tới một hình thái nhất định thì trì trệ hoặc không thể chuyển sang một phương thức khác tiên tiến hơn.
Xuất xứ sớm nhất của "Nội cuốn" là từ một số tấm ảnh của các học sinh giỏi Thanh Hoa Bắc Đại: Có người ngồi trên xe đạp đọc sách, có người sách vở chất kín giường ký túc xá, có người thậm chí còn vừa lái xe vừa ôm máy tính viết luận văn.
"Thời thế đã khác thưa ngài.
Trước đây chúng ta mới có bao nhiêu vụ án bệnh ô nhiễm chứ, bây giờ là bao nhiêu..."
"So với vấn đề này, tôi càng quan tâm hơn là cậu ta sống sót kiểu gì???"
Do Lục Ngôn không kịp bật chế độ ẩn danh nên hiện tại hộp thư của anh đã sắp nổ tung.
Lục Ngôn xem hai hàng liền chẳng mấy hứng thú tắt hòm thư đi, đồng thời mở diễn đàn lên, chọn bật chế độ ẩn danh.
Mặc dù đã hơi chậm.
Cùng ngày hôm đó, Lục Ngôn đặt vé tàu hỏa về thành phố K.
Hệ thống: [ Không chào tạm biệt rồng gâu gâu sao? Rõ ràng hắn nhớ cậu lắm đó.
]
Lục Ngôn nhíu mày, nghĩ thầm 'Rồng gâu gâu là cách gọi quái gì vậy', nhưng không hiểu sao lại thấy rất phù hợp.
Anh kéo va li hành lý, nghĩ một lát rồi đáp: "Không được."
[ Vì sao? ]
Lục Ngôn trả về một câu như thật mà là giả: "Bởi vì tôi vẫn chưa đủ mạnh."
Chưa đủ mạnh.
Dễ bị coi thành người được bảo vệ, hoặc bị những người khác coi thành lệ thuộc.
Anh sẽ trở thành "Người yêu của Đường Tầm An", mà không phải Lục Ngôn.
*
Công Duy Bân ở Yến Kinh xa xôi đang ngồi bên bàn làm việc, cân nhắc viết đơn từ chức.
Ông ta cảm thấy gần đây chắc mình đúng kiểu "Sao Thủy đi ngược chiều"*(xui xẻo).
Trước giờ ông ta không tin tà thuật, nhưng đầu tiên là Vườn Lạc Xuyên bị diệt sạch, sau đó là Hội Sở Người Cá cung cấp thể thực nghiệm đều đặn bị thanh trừng một cách tàn bạo.
Hai việc xảy ra nối tiếp nhau trong chưa tới 2 tháng, khiến cho 20 năm kinh doanh của ông ta suýt thì bị hủy vào phút chốc.
Mặc dù ông chủ đã chết nhưng vẫn còn quản lý sảnh lớn, Dương Thiên Tín và các công nhân viên phụ trách phẫu thuật trên du thuyền, những người này ít nhiều đều biết về một số giao dịch.
Chưa kể đến các cá người phẫn nộ.
Dĩ nhiên Công Duy Bân sẽ không ngu tới mức tự mình tham gia trực tiếp vào.
Trung gian từ Hội Sở Người Cá đến chỗ ông ta còn tối thiểu 3 đến 4 đường dây nữa, hơn nữa tất cả đều không rõ tuyến trên của mình là ai cho lắm.
Chẳng qua trên thế giới sẽ không có bức tường nào không lọt gió.
Công Duy Bân suy đoán rằng mình đã khiến cho người nào đó cảnh giác rồi.
Thay vì ăn đòn một cách bị động, chẳng bằng chủ động xin từ chức.
Ông ta tháo kính lão ra, thở dài: "Lần trước bị đuổi khỏi viện nghiên cứu là khi chủ nhiệm Kiều còn sống."
Từ sau lần đó, Công Duy Bân đã phải nén cơn giận một thời gian, chịu đựng tới tận lúc Kiều Ngự qua đời mới quay về viện nghiên cứu lần nữa, bắt đầu từ thân phận nghiên cứu viên ở tầng chót.
Nhưng dù gì ông ta cũng là nhân tài có thiên phú 104 cao cấp, sau khi những nhà nghiên cứu thế hệ trước lần lượt qua đời, cuối cùng Công Duy Bân cũng lên nắm quyền.
"Chẳng qua giá trị lợi dụng của viện nghiên cứu số 1 đã chẳng còn là bao." Ánh mắt Công Duy Bân bình thản: "Mình đã hoàn thành thực nghiệm mình mong muốn nhất tại nơi này rồi."
Mấy ngày trước, Công Duy Bân hoàn thành lần cải tạo cuối cùng cho 01.
Lần cải tạo này liên quan tới một chuyện cũ nên hết sức mạo hiểm.
Nếu thất bại thì kể cả ông ta có là viện trưởng viện nghiên cứu số 1 - một trong số 13 người phát biểu tại bàn tròn hội nghị thì khả năng cũng không gánh nổi cơn giận của toàn bộ viện nghiên cứu.
Chuyện Đường Tầm An cắn chết đội phó của mình năm đó cực kỳ phi lý.
Bởi thiên phú của đội phó là "Loài Chim Bất Tử" xếp hạng 29 trong danh sách.
Thế nhưng khi được đưa tới viện nghiên cứu số 1 tiến hành cứu chữa, phó đội quả thực đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Viện nghiên cứu số 1 đưa ra phán định rằng: Đội phó bị hơi thở rồng làm bỏng cháy nên toàn bộ tế bào trong cơ thể đã mất hết đặc tính.
Đánh mất cả đặc tính thiên phú "Loài Chim Bất Tử".
......!
......!
Có lẽ do sinh ra vào cuối thế kỷ 20 nên rất nhiều thói quen của Công Duy Bân đều cực kỳ lạc hậu.
Đến giờ ông ta vẫn kiên trì viết văn kiện quan trọng bằng bút máy.
Ông ta nhẹ nhàng thổi một hơi lên đơn từ chức, lẳng lặng chờ mực nước khô.
Công Duy Bân đứng dậy, khoanh tay đi tới trước một mặt tường trống.
Ông ta ấn vân tay lên khóa mật mã.
Bức tường từ từ chìm xuống, lộ ra phòng thí nghiệm bên trong.
Không khí vẫn còn vương mùi máu tươi và formalin.
Tận cùng phòng thí nghiệm là một khoang sinh mệnh trong suốt.
Các ống truyền dịch được nối với cơ thể của người đàn ông trong khoang sinh mệnh.
Thân hình gã đã trải qua một số quá trình cải tạo, không chỉ mạnh hơn về xác thịt mà còn có bộ phận cơ giới hóa đặc trưng.
Trông Công Duy Bân già nua hơn lần gặp mặt trước nhiều, ngay cả lưng cũng không duỗi thẳng nổi nữa.
"Chiến sĩ mạnh mẽ nhất không chỉ là tác phẩm của sự tiến hóa mà còn là tác phẩm của khoa học kỹ thuật."
"Nhân loại bình thường là giống loài bị đào thải.
Thiên Khải Giả cũng chỉ là đám tiến hóa quá độ.
Chỉ có vật ô nhiễm cấp cao mới là hình thái tiến hóa hoàn mỹ! Đối với loài người mà nói, đây là 'ô nhiễm', nhưng đối với thiên nhiên mà nói, đây chính là một đợt tiến hóa, là ơn huệ thần ban cho, không gì sánh bằng!"
Ánh mắt Công Duy Bân tỏa sáng: "Tôi sẽ chứng minh rằng con đường của tôi mới là đúng.
Tiếc rằng không có thiên phú của số 18, chứ không tôi hẳn còn có thể đi xa hơn nữa."
Thể thực nghiệm số 18 - Lục Thành.
Hiện giờ là vật ô nhiễm cấp A.
Thiên phú: Biết Trước, Thôi Miên.
Chó Săn - Thể thực nghiệm số 1.
Thiên Khải Giả cấp S.
Độ bệnh biến: 98,6.
Giá trị ngưỡng linh lực: 17.300.
Thiên phú mới thêm: 29 - Loài Chim Bất Tử.
...................................................!
Tác giả có lời muốn nói:
(*) Câu này bắt nguồn từ bài thơ《 姐姐, 今夜我在德令哈 》của nhà thơ 海子的诗
- Delingha (德令哈): thành phố nơi đặt trụ sở của khu tự trị Mông Cổ - Tây Tạng thuộc tỉnh Thanh Hải, tên thành phố mang nghĩa "thế giới sắc vàng kim" theo tiếng Mông Cổ.
Dịch thơ:
《 Chị ơi, đêm nay em ở Delingha 》- Hải Tử Đích Thi
Chị ơi, đêm nay em ở Delingha, bóng đêm bao phủ
Chị ơi, đêm nay em chỉ có sa mạc thôi
Cuối thảo nguyên, hai tay em trống rỗng
Đau xót khi không thể cầm một giọt nước mắt
Chị ơi, đêm nay em ở Delingha
Đây là một thành phố hoang vắng trong màn mưa
Ngoại trừ những người ngang qua và ngụ lại
Delingha...!Đêm nay
Đây là trữ tình, cuối cùng, duy nhất.
Đây là thảo nguyên, cuối cùng, duy nhất.
Em trả lại hòn đá cho hòn đá
Để cho thắng lợi được thắng lợi
Đêm nay lúa mỳ Thanh Khoa chỉ thuộc về chính nó
Tất cả đều đang lớn lên
Đêm nay em chỉ có sa mạc mỹ lệ...!trống vắng
Chị ơi, đêm nay em không quan tâm đến loài người, em chỉ nhớ chị thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...