Anh thay quần áo, ra mở cửa.
Bé Rồng Gâu Gâu tiến tới cắn ống quần Lục Ngôn.
“Gâu gâu ~”
Lục Ngôn quay đầu lại liếc nhìn nó.
Rồng Gâu Gâu vẫy đuôi rất vui vẻ.
Lục Ngôn nghe ra ý nghĩa tiếng kêu của nó: Bên ngoài nguy hiểm lắm, ra ngoài hãy dẫn theo tôi đi!
Chẳng qua anh kinh doanh phòng khám thú y, phần đông thú nhân đều có ý thức lãnh địa rất mạnh nên hẳn sẽ không thích thấy động vật nhỏ khác.
Vì vậy, Lục Ngôn đóng cửa một cách lạnh lùng dứt khoát.
Rồng Gâu Gâu tựa mặt lên cửa sổ nhìn Lục Ngôn đi xa, vẻ mặt có vẻ rất đỗi tủi thân.
Mặc dù thời gian làm việc tại phòng khám không dài nhưng Lục Ngôn lại là một bác sĩ hết sức chuyên nghiệp.
Anh tới sớm chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật xong xuôi rồi ngồi trong phòng chờ lật xem tấm chụp CT.
Đang xem thì trợ lý Tiểu Giáp đi tới: “Bác sĩ Lục ơi, thú nhân tộc Rồng vốn định tới kia nói rằng có việc bận nên đề cử bạn mình tới.”
“Bạn vị khách đó cũng là thú nhân tộc Rồng, đã tới cửa phòng khám.”
Lục Ngôn hỏi: “Hắn khám bệnh gì?”
Tiểu Giáp gãi đầu: “Hắn nói là bệnh ngoài da.
Có nên cho vào không ạ?”
Lục Ngôn cân nhắc một lát, nói: “Cho vào đi.”
Anh chưa gặp thú nhân tộc Rồng bị bệnh ngoài da bao giờ.
Đã đến lúc làm sáng tỏ câu đố y học mới.
Đúng lúc nhặt được Rồng Gâu Gâu đang rụng vảy ở nhà, không chừng cũng mắc bệnh ngoài da.
Tiểu Giáp mở khóa điện tử.
Lục Ngôn ngước mắt, thấy người tới, anh khẽ mím môi.
Người tới đây có gương mặt giống anh như khắc ra từ cùng một khuôn mẫu.
Lục Du mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp, anh trai.”
Ít ai biết Lục Ngôn có một cậu em trai.
Anh là Người thông minh, em trai lại chuẩn là thú nhân tộc Rồng.
Chuyện này phải bắt đầu kể từ 27 năm trước.
Cha ruột Lục Thành của Lục Ngôn đóng giả nhân viên kho gen thú nhân, lẻn vào đó trộm mất tế bào sinh sản của Rồng Lớn Hoàng Kim khổng lồ quý báu, đem về tiêm vào tử cung nhân tạo, tiến hành thực nghiệm cải tạo.
Tế bào này thành công ấp ủ ra sinh mạng, phát triển thành một quả trứng rất lớn trong tử cung nhân tạo.
Ba tháng sau, trứng rồng vỡ vỏ, bên trong có hai thai nhi.
Một là Lục Ngôn dưới hình dáng con người, mọc vảy vàng kim nhạt màu trên khuôn mặt nhỏ; một là Lục Du dưới hình thái thú nhân.
Lục Thành thiên vị thấy rõ.
Ông ta coi Lục Du như bảo bối.
Về phần Lục Ngôn… Nếu Lục Du không nỡ xa anh, không thấy anh trai là bắt đầu khóc thì chỉ sợ Lục Ngôn đã bị Lục Thành đã ném vào bãi rác Tinh Tế từ lâu rồi.
Sang đến năm bỏ trốn thứ ba, cuối cùng Lục Thành cũng bị bắt.
Lục Ngôn và Lục Du được đưa về hành tinh do tộc Rồng cai quản.
Theo lý thì Lục Ngôn cũng phải là thú nhân tộc Rồng, thế nhưng kiểm đo gen lại cho thấy dòng máu tộc Rồng chảy trong người Lục Ngôn nhạt đến không đáng kể.
Vì vậy vào năm tám tuổi, Lục Ngôn lại lần nữa bị bỏ rơi về xã hội loài người, mãi tới tận bây giờ.
Khi Lục Ngôn rời khỏi Lục Du, đối phương vẫn còn là một bé rồng nhỏ.
Tuy nhiên anh chỉ cần nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra em trai của mình.
Anh cảm thấy bản thân vốn nên vui mừng, vậy mà đáy lòng lại bình lặng đến lạ.
Giờ đây bọn họ chỉ là hai người lạ thuộc hai chủng tộc khác nhau mà thôi.
“Lâu rồi không gặp, nói qua về bệnh đi.”
Đôi mắt đỏ sẫm của Lục Du nhìn chằm chằm anh: “… Anh trai đang trách em sao?”
Lục Ngôn không nghĩ ra lý do gì để trách Lục Ngôn.
Suy cho cùng đều do mình không biết cố gắng lúc còn là phôi thai, thành ra không dung hợp được gen tộc Rồng.
Lục Thành định bỏ rơi anh hết lần này tới lần khác.
Mỗi lần như vậy, Lục Du luôn tìm anh về.
Những lúc Lục Thành định bỏ đói anh đến chết, Lục Du lại chia đồ ăn của mình cho anh.
Sau này đến lãnh địa của tộc Rồng, anh bị bỏ rơi cũng đúng, bởi anh không phải thú non thú nhân tộc Rồng.
Huống hồ trước khi những thú nhân đó đuổi anh đi còn tìm con người làm thủ tục nhận nuôi.
Bọn họ chào đời từ cùng một phôi thai nhưng lại không có quan hệ máu mủ.
Lục Ngôn: “Không đâu.”
Lục Du cúi đầu, lặng lẽ vươn cánh tay ra.
Hắn đang rụng vảy.
Lớp vảy rồng ngoài da Lục Du hơi vênh lên, có vài chiếc vảy đã bắt đầu tróc ra.
Lục Ngôn hơi ngạc nhiên: “Tại sao vảy lại không màu vàng kim?”
Lục Du hẳn phải là Rồng Lớn Hoàng Kim mới đúng.
Lục Du cười trả lời: “Dòng máu không thuần chủng.”
Lục Ngôn không hỏi nhiều.
Anh rút ít máu từ cánh tay Lục Du, gửi cho phòng phân tích đo lượng hormone.
Chỉ một lát sau, báo cáo đã được gửi tới.
Lục Ngôn xem các chỉ tiêu bên trên, tóm tắt ngắn gọn đáp án: “Kỳ động dục.”
Lẽ ra ngoại trừ thú nhân cần được xoa dịu tinh thần thì bác sĩ bên tộc thú nhân kia phải chuyên nghiệp hơn Lục Ngôn mới đúng.
Nào tới nỗi không khám ra Lục Du đang trong kỳ động dục.
Lục Du vẫn giữ nụ cười hờ hững: “Vâng, em biết.”
Hắn khẽ ngẩng đầu, bỗng đưa tay lên cổ giật mạnh một mảnh vảy ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi đẩy tới trước mặt Lục Ngôn.
Có một số cá thể rồng sẽ nhổ mảnh vảy xinh đẹp nhất trên cơ thể mình tặng đối tượng bạn đời mình theo đuổi.
Động tác rút vảy hơi thô bạo khiến cổ Lục Du chảy máu.
Máu đỏ sẫm chảy ra thành dòng, uốn lượn tựa con sông.
Lục Ngôn khiếp sợ ngẩng đầu lên.
Lục Du nhìn thẳng vào anh không rời, trong mắt đầy ngập sự chờ mong.
Lục Ngôn nhíu mày, đứng dậy, nói với vẻ mặt vô cảm: “Tiểu Giáp, tiễn khách.”
……
(Tác giả: Ừm ừm, Lục Du chính là tên của con trai cả.
Đúng vậy, trong thế giới khác biệt (AU) ở phiên ngoại, cuối cùng em trai cũng có tên họ…)
……
Hôm nay tan làm sớm, lúc Lục Ngôn rời khỏi phòng khám mới ba giờ chiều.
Anh đến siêu thị mua sườn dê để tối làm thịt dê hầm.
Dê non trên kệ hàng siêu thị lần này rất chất lượng.
Đây là một chú dê béo được vận chuyển bằng đường hàng không từ thảo nguyên tới đây, không có vị tanh.
Lúc hầm bỏ thêm hành, gừng, rượu và gia vị khác sẽ rất thơm.
Lục Ngôn nhớ tới rồng nhỏ mới nhặt được ở nhà, mua một lượt tận 5 kg.
Anh xách túi chậm rãi cất bước về nhà.
Đi được nửa đường thì trời đổ mưa, chỉ chốc lát sau đã chuyển sang mưa tầm tã.
Lục Ngôn đến cửa tàu điện ngầm mua ô, tiếc là đi chậm một chút nên bị nước mưa lạnh thấu tim xối khắp người.
Khi đi ngang qua cổng tiểu khu, Lục Ngôn nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt.
Anh lại gần, phát hiện đó là một bé mèo hoang nép mình tại khe hở giữa hai bồn hoa.
Lục Ngôn luôn rất được lòng các động vật nhỏ.
Anh ngồi xổm xuống định lừa mèo con ra, nhưng hôm nay mèo con này lại cuộn tròn co mình mãi sâu trong, trừng lớn đôi mắt đầy hoảng sợ, lông toàn thân cũng dựng đứng lên.
Lục Ngôn đoán có lẽ trước kia nó từng bị con người làm tổn thương.
Anh để lại chiếc ô cho mèo nhỏ, ỷ bản thân khỏe mạnh, đội mưa chạy về nhà.
Lục Ngôn mở cửa phòng cao bảy mét ra.
Ngồi trên ghế ở bậc cửa thay giày.
Rồng Gầu Gâu đang nằm ngủ trên sô pha lập tức bừng tỉnh, nhảy phịch xuống, vui mừng hớn hở chạy ra cửa.
— Nếu không ngửi được mùi lạ thì chắc Đường Tầm An sẽ vui lắm.
Động tác chạy nhanh của hắn hơi chùn lại, đi đến bên cạnh Lục Ngôn nghiêm túc ngửi ngửi.
Trên người Lục Ngôn có mùi của con rồng khác! Còn là rồng đang trong kỳ động dục giống hắn nữa!
Qua mùi này có thể thấy đây chắc chắn là một con rồng siêu to khỏe, các động vật nhỏ ngửi được mùi này đều sẽ đi đường vòng.
Khắp người Lục Ngôn bị cái mùi này vây quanh!
Rồng Gâu Gâu ác long rít gào với khoảng không phía sau Lục Ngôn: “Ẳng! Gâu Gâu! Ẳng ẳng áuuu!!!”
Thực ra rồng bình thường không kêu tiếng chó, nhưng Đường Tầm An bị người xấu nhốt chung chuồng với chó từ nhỏ, dần dà chỉ biết kêu tiếng chó.
Rồng Gâu Gâu đi tới đi lui trên sàn nhà, thở hồng hộc, gai trên cái đuôi mềm cũng dựng hết cả lên.
Hắn cũng phải để lại mùi trên người Lục Ngôn.
Bây giờ bao phủ toàn bộ luôn!
Lục Ngôn không rõ tại sao bé rồng này tự dưng nổi cáu, nâng tay xoa đầu và cằm nó: “Đói bụng sao?”
Rồng Gâu Gâu ngậm ống quần anh, giận đến mắt rưng rưng.
Hắn quyết tâm ngày mai phải theo Lục Ngôn đi làm cho bằng được, dù phải trốn dưới gầm xe nhập cư trái phép cũng không tiếc!
Lục Ngôn cắt ít thịt dê đặt vào chậu cơm thú cưng.
Anh hơi váng đầu, không biết có phải do mắc mưa hay không; lấy nhiệt kế đo thử, quả nhiên nhiệt độ cơ thể hơi cao.
Từ nhỏ Lục Ngôn đã rất khỏe mạnh, về cơ bản thì hiếm khi ốm bệnh.
Do đó một khi bị cảm là tình trạng sẽ rất nghiêm trọng.
Chỉ vài phút sau, anh đã nhũn tay đến mức không cầm nổi ly nước.
Lục Ngôn uống thuốc cảm, không còn sức nấu cơm nữa, thay xong đồ ngủ thì bọc mình trong tấm chăn dày.
Anh đã đóng kỹ cửa.
Kết quả là Rồng Gâu Gâu vỗ cánh bay vào từ cửa sổ.
Rồng Gâu Gâu trèo lên giường, dụi đầu chui vào ổ chăn của Lục Ngôn.
Lục Ngôn nhớ tới lần rụng vảy hôm trước của nó, muốn cho xuống.
Có điều lúc này anh chẳng còn chút sức nào nên đành phải cam chịu.
Trước khi ngủ, Lục Ngôn gượng mình lấy điện thoại nhắn cho Tiểu Giáp, nói rằng nếu hôm sau anh không tỉnh thì nhớ đến nhà tìm anh.
Lục Ngôn không cha không mẹ, cũng ít bạn bè.
Y tá Tiểu Giáp là người liên hệ khẩn cấp của anh.
Nóng quá.
Không chỉ nóng, hơn hết còn có một số thứ bắt đầu xao động.
Vảy rồng vàng kim hiện lên trên da Lục Ngôn, lớp mồ hôi mỏng thấm ướt quần áo.
Anh vô thức túm lấy cổ áo mình, thở gấp vài tiếng trong mơ.
Đường Tầm An dựng tai lên.
Hắn chui thẳng từ cuối giường lên đầu giường, dựa vào gối quan sát Lục Ngôn, cái đuôi nhỏ ngóc lên.
Một lát sau, Đường Tầm An lặng lẽ cúi đầu, liếm vệt nước trên góc mặt Lục Ngôn.
Ngọt ngào.
Hắn ngửi được… mùi quyến rũ tìm yêu trên người Lục Ngôn.
……
(Tác giả: Rồng Gâu Gâu chính nhân quân tử! Sẽ không lợi dụng lúc Ngôn Ngôn không có ý thức mà làm gì người ta!)
……
8 giờ sáng, y tá Tiểu Giáp sốt sắng mở cổng nhà Lục Ngôn bằng thẻ dự phòng.
Lục Ngôn là một ông chủ rất có chừng mực, sau giờ tan làm chưa bao giờ quấy rầy nhân viên của mình.
Vậy mà đêm qua cậu ấy lại nhắn tin xin giúp đỡ.
Lục Ngôn nói rằng mình bị sốt nhẹ, nếu sáng nay không liên lạc được thì tới xem giúp.
Do đó cả đêm Tiểu Giáp ngủ không ngon, lục tục tỉnh hai, ba lần xem đồng hồ.
Vất vả lắm mới nhịn được tới 7 giờ sáng, vội vã nhắn tin cho Lục Ngôn.
Bác sĩ Lục luôn dậy lúc 6 giờ sáng, vậy mà lần này lại không trả lời.
Tiểu Giáp lo lắng như vậy cũng có lý.
Anh ta làm việc ở phòng khám, một tuần làm năm ngày nghỉ hai ngày, thời gian đi làm mỗi ngày không tới 5 giờ, tiền lương còn cao, ông chủ cũng tốt tính dễ nói chuyện.
Kiếm được công việc như vậy thực sự rất khó.
Tiểu Giáp đi vào nhà Lục Ngôn, băng qua con đường lớn như thủy cung, vào thang máy đi tới tầng ba nơi có phòng ngủ của Lục Ngôn.
Tiểu Giáp hít sâu một hơi, gõ cửa: “Bác sĩ Lục ơi, cậu dậy chưa? Tôi vào được chứ?”
Không ai đáp lại.
Tiểu Giáp đặt tay lên then cửa, bắt đầu nhập mật mã phòng.
Nào ngờ vừa nhập được một nửa, cửa đột ngột mở.
Tiểu Giáp ngẩng đầu, vẻ mặt rất đỗi khiếp sợ.
Sao trong phòng bác sĩ Lục lại có thú nhân trưởng thành giống đực?!
Người đàn ông lạ mặt này có một đôi mắt vàng kim tuyệt đẹp, vóc người cao ráo, chỉ đứng đó thôi cũng tạo cảm giác áp lực.
Hắn mặc quần áo của Lục Ngôn.
Sự đàn áp huyết mạch giữa thú nhân thể hiện rất rõ ràng.
Tiểu Giáp cảm nhận được đây là một thú nhân cực kỳ lớn mạnh.
Tay anh ta thoáng run lên: “Chào ngài ạ, xin hỏi Lục… Lục Ngôn đang ở đâu vậy?”
“Vẫn đang ngủ.”
Lúc này, một tiếng hừ khẽ vang ra từ trong phòng, nghe có vẻ rất khó chịu.
Đường Tầm An quay đầu lại, nét mặt trở nên dịu dàng.
Nhưng khi nhìn về phía Tiểu Giáp, vẻ mặt hắn lại khôi phục như ban đầu.
“Còn việc gì nữa không?”
Tiểu Giáp mắt chữ O miệng chữ A: “Ngại quá, quấy rầy rồi.”
–
Đường Tầm An đi về trước giường Lục Ngôn, bưng một ly nước lên.
Uống xong ly nước, cổ họng khô khốc của Lục Ngôn đã ổn hơn nhiều.
Tuy nhiên cảm giác khô nóng kỳ lạ kia vẫn khiến anh rất bức bối.
Hơn nữa anh cũng chưa khỏe lên, tay chân yếu mệt chẳng có chút sức lực.
Kỳ động dục của các thú nhân thuộc những giống loài khác nhau có sự chênh lệch rất lớn.
Một số phản ứng rõ rệt, một số phản ứng chậm.
Hiển nhiên Lục Ngôn chính là loại đầu tiên.
Thực ra khi là con người anh rất lãnh cảm.
Đương lúc mơ màng, anh cảm giác như có người ngồi lên giường mình.
Tiếp đó, một chiếc đuôi rồng đáp xuống eo anh.
Lục Ngôn gượng mở mắt nhìn người trước mặt, khoảng cách gần trong gang tấc khiến anh hơi giật mình: “… Rồng Gâu Gâu?”
“Là Đường Tầm An.” Đường Tầm An sửa đúng: “Vẫn khó chịu sao?”
Khi Đường Tầm An còn là bé rồng đen, Lục Ngôn đã cảm thấy rồng nhỏ này có vẻ ngoài không tồi, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của mình, và giống với “Bạo Quân” có duyên gặp một lần trên thông báo nhất trong số những khách quý rồng động lòng với anh.
Biến thành người rồi cũng vậy.
Tuy nhiên Lục Ngôn không ngốc.
Nếu xóa đi toàn bộ khả năng không thể xảy ra thì còn lại đều là có thể.
Rồng Gâu Gâu chắc hẳn chính là Bạo Quân trốn khỏi Trung tâm Ấp nở.
Lục Ngôn ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, rất giống mùi Long Diên Hương ngửi thấy ở phòng đấu giá lúc trước.
Một lát sau, anh mới phát hiện ra đây là mùi trên người Đường Tầm An, cũng có thể trên cả chính anh.
Đường Tầm An đặt tay lên vị trí dưới bụng anh, hỏi khẽ: “Cần giúp đỡ không?”
Lục Ngôn không trả lời, coi như cam chịu.
Lần đầu tiên Lục Ngôn phát hiện sự hiện hữu của bộ phận này mãnh liệt tới vậy.
Mặt anh đỏ ửng theo phản ứng sinh lý, một bàn tay túm lấy cánh tay Đường Tầm An, môi răng cắn lên đốt ngón tay tay còn lại, muốn nuốt hết mọi thanh âm về.
“Thả lỏng nào… Đừng kẹp chặt như vậy.”
Đường Tầm An đang chỉ đôi chân của Lục Ngôn.
Khi sắp kết thúc, Lục Ngôn cong lưng lên.
Đường Tầm An gỡ cái tay đang bị Lục Ngôn cắn ra, đè lên gối rồi hôn lên môi anh.
Đầu óc Lục Ngôn bỗng trống rỗng.
Anh mất một phút để bình tĩnh, tiến vào hình thức hiền nhân.
Đường Tầm An vẫn đè trên người anh, một lớp mồ hôi mỏng toát ra trên chóp mũi.
“Biến hình về đi.” Lục Ngôn bình tĩnh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...