Chuyển ngữ: Trầm Yên
....................................................!
Anh trai đi rồi.
Giá trị ô nhiễm trên đồng hồ kiểm tra đo lường dần giảm xuống, miễn cưỡng cho Lục Ngôn có khoảng cách thở dốc.
Chiều dài xích sắt vừa đủ để Lục Ngôn đi từ đầu giường đến WC.
Con mắt trong góc tường thay đổi hướng nhìn theo động tác của Lục Ngôn.
Cảm giác từng phút từng giây đều có người nhìn chằm chằm này thật không thoải mái.
Ngoại trừ giường thì trong phòng ngủ còn có TV, bàn học, giá sách, bàn trang điểm,...vv
Trên bàn chất đầy đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da, Lục Ngôn lấy đại một loại lên xem, nhãn hiệu kem dưỡng da là La Mer.
Bình thường Lục Ngôn chỉ dưỡng da bằng Longliqi và Vaseline, nhưng anh cũng từng nghe qua về giá cả của La Mer.
Bởi vậy có thể thấy điều kiện sinh hoạt hàng ngày của em gái khá là sung túc.
Trong phòng không có đồng hồ, Lục Ngôn lấy điện thoại ra xem thời gian.
Bây giờ đang là 9 giờ sáng.
Anh thấy thông báo có tin nhắn mới.
Lục Ngôn mở ra, người nhắn tin thế mà lại là Lâm Tư Nam.
"Cậu ở đâu? Sao tôi không thấy cậu?"
Ánh nắng bên ngoài rạng rỡ, bên trong lại hơi lạnh lẽo.
Lục Ngôn khẽ thở ra một hơi hờn dỗi, nhìn thấy tin nhắn này, anh yên tâm hơn hẳn.
Nếu "Lâm Tư Nam" đã chết còn có thể nhắn tin, vậy chứng tỏ Lâm Tư Nam anh thấy cũng không phải Lâm Tư Nam thật.
Anh hơi muốn gọi lại, nhưng chỉ đành nhịn xuống.
Trong phim kinh dị, những kẻ làm trò tìm đường chết này ngoại trừ diễn viên chính ra thì chẳng một ai sống sót qua nổi mười phút.
Khiến anh thấy hơi bất ngờ chính là trên mục tin nhắn ở điện thoại mình lại nhiều thêm một liên hệ lạ.
Ghi chú: Lục Gia Hòa.
Tin nhắn cuối là vào tháng 12 năm 2111.
Lục Ngôn click mở.
Bên trong hầu như đều là tin đối phương nhắn tới.
Anh lướt lên trên, quyết định xem hết từ đầu.
Tin nhắn đầu tiên gửi vào năm 2109.
[ Em nói với anh kỳ sau có lớp học bổ túc, anh không cần tới đón em.
Nhưng đây là chuyện gì? ]
[ Hình ảnh ]
Nhìn qua giống như bị chụp lén.
Trên ảnh có hai người.
Nhìn ra là một nam một nữ.
Khoảng cách cũng bình thường, chưa tính là quá thân thiết.
【 Chết tiệt, anh lại tìm người giám sát tôi? 】
[ Anh chỉ lo lắng cho em.
]
【 Anh đúng là đồ điên.
Cút đi.
】
[ Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ, muốn đi tảo mộ với anh không? ]
【 Anh còn mặt mũi đi gặp cha mẹ? 】
【 Nếu không phải vì anh thì cha mẹ cũng sẽ không chết! 】
[ Ở trường học ổn không? ]
[ Giáo viên nói em đánh nhau với bạn học nữ cùng lớp.
Sao lại như thế? ]
[ Em như vậy làm anh rất không yên tâm.
Hay là anh về thành phố M nhé? Tuy rằng điều kiện ở thành phố M kém hơn thủ đô, nhưng tiện chăm sóc em.
]
【 Không cần.
】
Cách sống chung của hai anh em này thật đúng là kỳ quái.
Tin nhắn hầu như đều là chuyện hàng ngày.
Nhưng có thời gian khoảng một năm không thấy bất kỳ tin nào.
Lục Ngôn khẽ nhíu mày, lướt tới cuối cùng.
[ Lục Nhan! ]
[ Em ở đâu? Trả lời anh! ]
[ Nghe điện thoại đi em! ]
[ Đừng vứt bỏ anh trai mà...!Cầu xin em! ]
Điện thoại vẫn không có sóng như cũ.
Lục Ngôn mở WeChat, bên trong vẫn là những liên hệ của anh.
Vẫn chưa biến thành WeChat của Lục Nhan.
Nghĩ một lát, anh mở TV trong phòng ngủ, chuyển tới kênh tin tức.
Quả nhiên dưới góc trái màn hình TV hiển thị thời gian hiện tại.
Ngày 21 tháng 7 năm 2111.
Trong TV, MC đang đọc tin tức khu vực.
"Gần đây thành phố của chúng ta xảy ra một vụ kiện hình sự vô cùng ác liệt..."
Lục Ngôn đi tới bàn học, bên trên bày đầy tạp chí thời trang.
Bên cạnh đèn bàn còn có một loạt các lọ sơn móng tay.
Tạp chí đè nặng lên một phiếu điểm.
Lục Nhan xếp thứ hai từ dưới đếm lên.
Bởi vậy có thể thấy thành tích của em gái cũng không tốt, khó trách Lục Gia Hòa lại nhọc lòng như thế.
Kết hợp với giọng điệu của cô bé, hình tượng một tiểu thái muội* lập tức hiện lên trong đầu Lục Ngôn.
*Tiểu thái muội (tương tự như nữ lưu manh): chỉ những nữ sinh khá xinh đẹp nhưng tuổi nhỏ đã trang điểm lòe loẹt, ngày ngày quậy tưng bừng với nhóm nam lưu manh, thành tích học tập kém, thường xuyên ra vào quán bar tiệm net.
Bàn học có ba ngăn tủ, toàn bộ đều bị khóa.
Lục Ngôn không tìm được chìa khóa, vì vậy chỉ có thể chắp tay trước ngực, nói với không khí: "Đắc tội."
Sau đó, anh tặng mỗi ngăn tủ một quyền.
Cửa tủ bị đập nát vụn.
Lục Ngôn mặt không đổi sắc lấy đồ vật mình muốn từ bên trong ra.
Ngăn tủ thứ nhất đựng một tấm ảnh chụp chung.
Chỉ có ba người, một đôi vợ chồng và một đứa trẻ.
Vẻ mặt của đứa bé trai hơi dè dặt, nhưng nhìn mặt vẫn có thể nhận ra bóng dáng của Lục Gia Hòa.
Bối cảnh ở "Cô nhi viện Thu Sơn".
Phía dưới là một phần giấy tờ đăng ký nhận nuôi.
Cha mẹ Lục Gia Hòa bất hạnh qua đời trong một trận động đất, hắn may mắn sống sót, được cha mẹ Lục Nhan không có con trai nhận nuôi.
Ngăn tủ thứ hai đựng một tờ giấy báo tử.
Khi Lục Gia Hòa học Đại học năm nhất, không kịp mua vé xe về quê dịp tết Âm Lịch.
Cha mẹ Lục Nhan khăng khăng muốn đi đón hắn, kết quả trên đường lại chết vì tai nạn giao thông.
Trong ngăn tủ thứ ba là một quyển nhật ký.
Lục Ngôn mở trang đầu tiên ra.
Không có thời gian, xem bút tích cực kỳ non nớt.
Càng lật về sau, chữ viết và giọng điệu càng dần có dáng vẻ người lớn hơn.
"Rõ ràng mình mới là con ruột! Rõ ràng mình mới là con ruột!"
"Mình còn lâu mới là em gái của Lục Gia Hòa."
"Hôm nay nói trước mặt người khác rằng cha mẹ Lục Gia Hòa đã chết, anh ta được nhà mình nhận nuôi.
Nhìn anh ta có vẻ rất buồn.
Mình thấy hơi áy náy...!Phiền chết đi được, phiền chết đi được!"
"Tết Âm Lịch năm nay mình bảo Lục Gia Hòa đừng về.
Mình muốn ở cùng cha mẹ, không muốn ở cùng anh ta."
"F**K, cha mẹ mình đi đón Tang Môn tinh kia."
......!
......!
Lật tới tờ cuối cùng quyển nhật ký.
Lục Ngôn đã hiểu được đại khái bối cảnh của giấc mộng này.
Lục Nhan được sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ.
Cha mẹ bởi vì nguyên nhân nào đó mà không sinh tiếp được nên đã nhận nuôi Lục Gia Hòa.
Không giống nhận nuôi bình thường, khi vợ chồng họ Lục nhận nuôi, đứa trẻ đã không còn nhỏ.
Theo lý thì đứa bé trai khỏe mạnh lại còn đẹp thế này thì chưa bao giờ thiếu người nhận nuôi.
Nhưng kỳ quái chính là hễ gia đình nào nhận nuôi Lục Gia Hòa thì đều sẽ gặp phải bất hạnh lớn lớn nhỏ nhỏ.
Có nhà phá sản, có nhà đổ bệnh...!Thế nên Lục Gia Hòa đã bị trả về cô nhi viện tận 3 lần.
Năm nhận nuôi ấy, Lục Nhan 6 tuổi, Lục Gia Hòa 17 tuổi.
Cô bé không hề yêu thích gì người anh trai từ trên trời rơi xuống này, hằm hè chực chờ tấn công như thú hoang bị chiếm địa bàn.
Nhưng Lục Gia Hòa rất quý trọng tất cả những gì mình có hiện tại.
Nỗ lực học tập, hiếu kính cha mẹ, đồng thời học cách làm một người anh trai.
Hắn chịu đựng mỗi lần em gái khóc lóc náo loạn, chịu đựng cơn giận của em.
Thế nhưng bất hạnh vẫn bao phủ xuống gia đình này.
Cha mẹ Lục Nhan qua đời vì tai nạn giao thông trên đường đi đón Lục Gia Hòa.
May mắn Lục Gia Hòa đã thành niên, có thể gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng dạy dỗ em gái —— kể cả khi việc này với hắn vẫn hơi sớm quá.
Sau khi mất đi cha mẹ, ý muốn bảo vệ em gái của Lục Gia Hòa mạnh đến mức sắp thành bệnh.
Kiểm soát bạn bè, kiểm soát yêu đương, kiểm soát toàn bộ mọi thứ của Lục Nhan, muốn để cô bé sống trong một thế giới chân không vô khuẩn an toàn.
Hắn hận không thể mổ trái tim mình ra cho cô xem bên trong có bao nhiêu mạch máu, nhưng em gái chưa bao giờ mở lòng với hắn.
Khi tiến vào thời kỳ nổi loạn, hành vi cử chỉ của em gái càng quái đản hơn, nhưng dù sao Lục Gia Hòa cũng không phải anh trai ruột nên quản giáo luôn thành vẻ có lòng mà không đủ sức.
"Đây là giấc mộng của Lục Nhan...hay là giấc mộng của Lục Gia Hòa đây?" Lục Ngôn đóng quyển sổ nhật ký lại, rơi vào trầm tư.
Lục Ngôn nghiêng về cảnh trong mơ của em gái hơn.
Ở chỗ này, thiết bị theo dõi đều là từng đôi mắt khiến người ta căm ghét, sự bảo vệ của anh trai là xích sắt trói buộc trên người.
Điều duy nhất không quá rõ ràng chỉ có: Nếu anh là em gái, vậy cô em gái thật kia đang ở đâu?
Tin tức trong TV đã phát đến hồi kết.
"Đây là một vụ đột nhập vào nhà cướp bóc ác độc...!Mẹ của nghi phạm Trương là giúp việc nhà họ Lý, gã biết được từ mẹ rằng họ Lý thường xuyên đi công tác, trong nhà chỉ có mình người bị hại, vì thế liền nảy sinh ý đồ vào nhà ăn cắp.
Bình thường người bị hại ở trong ký túc xá của trường, nhưng ngày hôm đó lại trốn học nghỉ ngơi tại nhà."
"Sau khi người giúp việc phát hiện đã hỗ trợ nghi phạm Trương phi tang xác, đồng thời cắt bỏ đoạn video trên camera theo dõi.
Nói dối rằng người bị hại rời nhà trốn đi."
MC đọc xong tin tức này, TV phát ra tiếng ồn ào, sau đó biến thành từng bông tuyết trắng xóa.
Có câu giấc mơ thể hiện cho tiềm thức.
Lục Ngôn không cảm thấy đây chỉ là một tin tức tẻ ngắt được gài vào một cách tùy tiện.
Anh nhìn màn hình TV đã mất tín hiệu, thái độ trở nên quái lạ: "......Đã chết?"
*
Lục Ngôn nghiên cứu một lúc lâu, xác định bản thân không cách nào gỡ được xích sắt buộc trên chân.
Trên đồng hồ, độ bệnh biến của anh đã tăng lên 33.7.
Ngoại trừ cánh tay, trên lưng Lục Ngôn cũng mọc ra vảy cá.
Có lẽ vì thiếu nước nên vảy cá vểnh lên, cắt cho toàn thân đau đớn.
Ảnh hưởng khi độ bệnh biến cao đến một mức nhất định cũng không phải xấu hoàn toàn.
Ít nhất Lục Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng tố chất thân thể mình lại mạnh hơn chút.
Trạng thái tinh thần của anh cực tốt, thậm chí còn nhổ một chiếc vảy cá xuống nghiên cứu.
Xem từ màu sắc và hình dạng thì có vẻ sau khi mình bệnh biến hoàn toàn sẽ thành một con cẩm lý*(Cá chép Nishikigoi).
Cẩm lý bám vào người, khó trách vận may của anh vẫn luôn không tồi.
Buổi chiều, bên ngoài cửa lớn vang tiếng.
"Em gái." Lục Gia Hòa gọi vọng lên từ dưới tầng.
Số liệu trên đồng hồ của Lục Ngôn bắt đầu tăng vọt, Lục Gia Hòa mở cửa phòng.
Máu dính trên người hắn đã nhiều hơn, âu phục màu đen cũng ướt sũng, mỗi bước chân đều in xuống một dấu máu.
Cơ thể Lục Gia Hòa xuất hiện ít biểu hiện nhiễu sóng.
Ngoài những vết thương do bỏng ra thì còn mấy chiếc gai xương mọc ra từ mu bàn tay đầm đìa máu tươi, tựa mũi dao sắc nhọn.
"Trong thành phố xuất hiện rất nhiều người kỳ quái, anh cảm giác bọn họ đều muốn hại em.
Nhưng đừng lo lắng, anh trai sẽ giết hết bọn họ." Hắn dùng vẻ dịu dàng mềm mỏng nhất để nói ra những lời khủng bố nhất, hệt như đang thảo luận thời tiết hôm nay rất đẹp.
Lục Ngôn nói: "Tôi muốn tự đi ra ngoài."
Lục Gia Hòa kiên quyết lắc đầu: "Không được, em chắc chắn sẽ lại rời nhà trốn đi.
Anh không để em đi đâu, bên ngoài rất nguy hiểm."
Người anh em, anh thật sự không biết tự mình hiểu lấy mà.
Mấy thứ bên ngoài cộng dồn vào cũng chẳng nguy hiểm bằng anh đâu.
Chỉ đến gần Lục Gia Hòa một lát, giá trị bệnh biến của Lục Ngôn đã lên tới 49.2.
Không biết giá trị bệnh biến ở trong mộng vượt qua 100 sẽ thế nào.
Nhưng Lục Ngôn có thể linh cảm được rằng kết cục sẽ không quá tốt.
"Chờ anh xử lý xong những nguy hiểm ngoài kia, em có thể tiếp tục về đi học..."
"Lục Gia Hòa." Lục Ngôn bỗng nói: "Tôi không phải em gái của anh."
Theo lý anh không nên xúc động như vậy.
Vốn dĩ anh cho rằng em gái chính là chủ nhân cảnh trong mơ, nhưng em gái đã chết rồi.
Như vậy đáp án còn sót lại chỉ có Lục Gia Hòa.
Anh thật sự cũng không còn cách nào đánh thức hắn.
Cứ tiếp tục như vậy, độ bệnh biến vượt quá 100 cũng là chết.
Những lời này giống như đụng phải chốt mở gì đó.
Ngoài cửa sổ, sắc trời vừa rồi còn thoáng đãng, hiện giờ đã theo câu này mà chuyển thành âm u.
Lục Gia Hòa ngẩng đầu, đôi mắt khẽ nheo lại.
Trong đôi mắt đen nhánh của hắn hiện lên một tia máu đỏ.
Lục Gia Hòa đứng lên, đi tới trước mặt Lục Ngôn, vươn tay bóp chặt cổ Lục Ngôn.
Lục Ngôn bị bóp cổ đến không thở nổi.
Mùi lưu huỳnh do bỏng chui vào xoang mũi anh, hun cho đôi mắt anh đau rát.
Trái tim anh không kiểm soát được mà đập nhanh hơn.
Không liên quan tới sợ hãi, đây là bản năng của con mồi trước người săn thú.
Tay Lục Gia Hòa đặt sau gáy Lục Ngôn vuốt ve, moi ra một tầng vảy cá.
Máu tràn ra, thấm ướt cổ áo anh.
Không thể không nói, thật sự rất đau.
Chẳng khác gì bị nhổ răng dưới trạng thái chưa gây tê.
"Đừng nói lời tức giận." Lục Gia Hòa rũ mắt, bàn tay còn nhuốm máu lau đi nước mắt trên mặt Lục Ngôn.
"Em gái.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...