Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế

Cả trường quay trong nháy mắt rơi vào im lặng.

Có thí sinh nghe thấy Thôi Âu Ninh kêu tên Cố Chiết Phong, nhịn không được hít ngược một ngụm khí lạnh, hít được một nửa thì phát hiện cả trường quay chỉ có thể nghe thấy tiếng chính mình hít khí, dừng ngay tại chỗ, thiếu chút nữa làm sặc chết chính mình.

Cố Chiết Phong ngồi tại chỗ không nói gì, MC cũng không dám nói gì, anh ta chỉ muốn quay về hai phút trước, bóp chết chính mình. Đúng là thích tự tìm đường chết, đang yên đang lành lại nói thay Thôi Âu Ninh, muốn người ta học vũ đạo, trực tiếp chỉ Mao Giai Giai, không được sao. KHÔNG ĐƯỢC SAO!!!!!!!!!

Cố Chiết Phong ngồi dưới không nói chuyện, đạo diễn liều chết nháy mắt cho MC, kêu anh ta nói tiếp. MC hoảng loạn một phút, đạo đức nghề nghiệp trỗi dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười giả dối chuẩn bị nói chuyện, thì nghe thấy Cố Chiết Phong hỏi "Cậu làm sao biết tôi nhảy được?"

Lần ngày trường quay cùng nhau hít ngược khí lạnh

Có ý gì? Cố ảnh đế thật sự biết nhảy sao?

Câu hỏi này làm Thôi Âu Ninh ngẩn cả người, hắn đúng là không có đầu óc. Cố Chiết Phong thật sự hỏi hắn, hắn cũng không biết trả lời thế nào

Bởi vì trên đời này, số người biết Cố Chiết Phong biết nhảy không nhiều

Cũng may Thôi Âu Ninh chỉ đổi thân xác, da mặt vẫn dày như cũ, trấn định tự nhiên nói "Mọi người đều biết Cố ảnh đế là toàn tài, cầm kỳ thi họa không gì không biết, tôi vẫn luôn là fans của ngài, lần này có cơ hội nhìn thấy người thật, thật sự vô cùng vui sướng, cho nên muốn nhân cơ hội này để ngài chỉ giáo ta, hy vọng tương lai có thể ưu tú giống như ngài vậy"

Hắn mặt mày vô cảm nói "Ta là fans của Cố ảnh đế" đúng là siêu cấp giả dối, mấy lời nịnh hót vô nghĩa này Cố Chiết Phong đương nhiên không tin.

Nhưng mà cùng một thí sinh trong show tuyển tú tranh luận về vấn đề cũng hết sức vô nghĩa, ánh mắt Cố Chiết Phong dừng trên người Thôi Âu Ninh một chút rồi nói "Kiến thức cơ bản của cậu thiếu hụt rất nhiều, nên nỗ lực luyện tập nhiều hơn"

MC cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình, nhanh chóng tiếp lời "Đúng vậy, mọi người đều biết Thầy Mao của chúng ta kiến thức cơ bản vô cùng vững, không bằng để Thầy Mao chỉ điểm một chút, mọi người cùng nhau học tập"

Các thí sinh phía dưới cùng Thôi Âu Ninh không giống nhau, hết sức nhiệt tình hô to tên Mao Giai Giai, Mao Giai Giai có chút ngượng ngùng rồi đi lên sân khấu, nhảy một đoạn, đem Thôi Âu Ninh đẩy lùi vào trong góc.

Vài phút kinh hoàng trôi qua, đạo diễn cũng mặc kệ mới ghi hình được vài phút liền thông báo tạm dừng, cho mình thời gian bình tĩnh lại.

Có mấy thí sinh muốn nhân cơ hội này đến chỗ Cố ảnh đế kiếm điểm tồn tại, nhưng Cố Chiết Phong lại không cho bất cứ cơ hội này, trực tiếp đứng lên rời đi.

Bạch Chấn vẫn luôn chờ ở phía ngoài trường quay, nhanh chóng cúp điện thoại, đi đến chào hỏi "Thế nào Cố ảnh đế, anh thấy các tiết mục như nào?"

Cố Chiết Phong nói "Thật ngại quá, hình như tôi không thích hợp tham gia mấy chương trình như này, làm phiền Bạch tổng rồi"

Bạch Chấn sao có thể để Cố Chiết Phong xin lỗi, vội vàng nói "Không phiền chút nào, đây cũng là việc nhỏ thôi, không hợp cũng không sao"


Cố Chiết Phong nói "Vậy để Lưu trợ lý cùng anh trao đổi đi, tôi đi trước"

- Được được được, đúng rồi Cố ảnh đế lúc trước chính là nói cái dự án phim điện ảnh kia...

- Anh có kịch bản thì liên hệ với Lưu trợ lý, tôi sẽ nghiêm túc xem xét

- Tốt quá, Cố ảnh đế vậy để tôi tiễn anh

- Không cần

Cố Chiết Phong đi trước, Lưu Khoa Tân đi lên nói với Bạch Chấn "Đến lúc đó, phiền ngài báo với đạo diễn cắt toàn bộ hình ảnh của Cố tổng, các chi phí phát sinh chúng tôi sẽ bồi thường gấp ba lần"

Bạch Chấn nói " Lưu trợ lý quá khách sáo rồi, được Cố ảnh đế ghé thăm là phúc khí của toàn bộ chương trình, chúng tôi sao có thể nhận tiền"

- Đây là Cố tổng chỉ đạo, ngài nhất định phải nhận

- Cố ảnh đế đúng là quá khách sáo rồi

Lưu Khoa Tân trao đổi với Bạch Chấn xong, chạy đến bãi đỗ xe, Cố Chiết Phong đã ngồi trong xe rồi. Y đang kẹp điếu thuốc trong tay, nhưng không có đốt.

Lưu Khoa Tân liếc mắt, rõ ràng chỗ đầu lọc thấy được một dòng chữ tiếng anh

White crane (bạch hạc)

Lại là cái hiệu này

Lưu Khoa Tân ngồi vào ghế lái, nhìn kính chiếu hậu hỏi "Sếp, giờ chúng ta đi đâu?"

- Tùy tiện đi

Lưu Khoa Tân khởi động xe, Cố Chiết Phong ngồi ghế sau hỏi "Hôm nay, cái người ở trên sân khấu, cậu có biết hắn không?"

Cố Chiết Phong chưa nói tên, nhưng Lưu Khoa Tân lại biết hắn nói đến ai. Ngày thường Cố Chiết Phong cực ít để ý đến cái gì, số người có thể khiến hắn chú ý không nhiều lắm, chỉ có một người.

Mà y lại cứ không thừa nhận.


Lưu Khoa Tân nói "Người kia tôi cũng không quen, có đọc qua tư liệu thì hắn làm idol quá flop, sau đấy lại chuyển sang làm diễn viên"

- Kỹ thuật diễn như nào?

- Tôi trở về tìm tư liệu cho ngài, trước 10h tối nay sẽ gửi lại vào email cho ngài

- Tốt

Cố Chiết Phong thích ý ngồi trong xe thể thao trở về, bên này Thôi Âu Ninh lại không quá tốt.

Hắn đi WC, kết quả vừa mới bước chân vào cửa, đằng sau lại có người bước vào

Người này nhuộm tóc tím, tai đeo một cái khuyên bạc hình chữ thập, ngực đeo một cái dây chuyền không rõ ký hiệu gì, nam sinh khoác vai hai người khác cùng nhau đi vào

Ba người này đều không cao, tầm 1m72, quần áo thì lỏng lẻo không ra hình dạng gì

Thôi Âu Ninh là lão cán bộ, không quen nhìn bọn trẻ ăn mặc kiểu này, liền nhíu mày.

Mấy người kia vừa vào cửa liền đuổi người " Đi ra ngoài, đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài cho tôi"

Thái độ cực kiêu ngạo, như thể nhà vệ sinh này do bọn họ mở.

Thôi Âu Ninh liếc mắt nhìn khẩu hiệu dán trên tường: "Coi nhà vệ sinh như của nhà mình, mọi người đều phải có ý thức". Nói có lý, có lẽ mấy đứa trẻ này ngại ngùng, không muốn người khác thấy.

Mấy người kia cũng có chút bối cảnh, có mấy người nhanh chóng kéo quần chạy ra ngoài, có mấy người không rõ tình huống định phản kháng liền bị bạn kéo đi.

Thôi Âu Ninh từ trước đến nay vẫn là một người thức thời, vì thế hắn định cùng mọi người ra ngoài, dù sao cũng không cùng đẳng cấp với người ta.

- Này, Thôi Âu Ninh là ai?

Thôi Âu Ninh vừa mới ra đến cửa thì nghe thấy tên cầm đầu kêu tên hắn

Một tên gần hắn nhất giữ chặt hắn "Con mẹ nó, mày đi đâu?"


Thôi Âu Ninh nói "Cậu không phải muốn chúng tôi đi nhanh ra ngoài sao"

Người kia hung dữ nói "Bọn tao là đến tìm mày"

- Đến tìm tôi sao không nói sớm, mấy người mà nói sớm tôi cũng không đi ra ngoài.

Người kia cũng không biết tiếp lời như nào.

Thôi Âu Ninh nói tiếp "Ba mẹ mấy cậu không dạy cho mấy cậu sao, muốn tìm ai thì phải nói cho rõ ràng, nếu không sẽ bị hiểu lầm đó"

Vì cái gì không nói sớm, cái này không phải là hiển nhiên sao, hiểu lầm cái rắm, bọn họ không đến tìm hắn còn có thể tìm ai.

Sau khi nghĩ thông, người kia liền tức giận, nhưng Thôi Âu Ninh tròn mắt vô tội nhìn lại, không hiểu vì sao lại có chút mất tự tin.

Mấy người kia đi ra người, một người còn cực kỳ tinh tế đóng cửa lại, bên trong bốn người quây chặt Thôi Âu Ninh, ép hắn vào trong góc.

Tên cầm đầu chọc tay chỉ vào trán Thôi Âu Ninh nói "Thôi Âu Ninh, mày muốn nhiệt đến phát điên rồi à"

Thôi Âu Ninh cũng không đáp trả chỉ hỏi "Dùng cái gì thấy được"

- "Người kế nghiệp chủ nghĩa cộng sản?" Tên kia cười khểnh nói "Đi hát thể loại này mà còn không biết xấu hổ mở mồm ra hỏi"

Thôi Âu Ninh nhíu nhíu mày nói "Bài này thì có vấn đề gì?"

- Con mẹ nó, mày hát không được, nhảy cũng không xong cho rằng chỉ dựa vào mấy chiêu này mà có thể lừa thiên hạ một bước lên mây, tao nhổ vào.

Cậu ta chửi người cũng lên xuống theo nhịp, tràn đầy cảm xúc, trông thật sự phẫn nộ

Thôi Âu Ninh nói "Tôi cảm thấy mình phải giải thích một chút, tôi biểu diễn là ca hát cùng vũ đạo, còn nữa, tôi yêu cầu phải sửa lại một chút, bài này gọi là "Chúng ta là người kế nghiệp chủ nghĩa cộng sản" chứ không phải là "Người kế nghiệp chủ nghĩa cộng sản"

- Phi, tao quản cái gì mà kế nghiệp hay không kế nghiệp. Thôi Âu Ninh mày cho rằng tiết mục của mày gọi là trình diễn ca hát vũ đạo sao. Đều là mấy thứ linh tinh rác rưởi, mày cho rằng dựa vào mấy cái này liền nổi tiếng, không có cửa đâu. Tao cũng không nghĩ tới, hiện tại mày lại thông minh như thế, còn biết tìm..."

Thành ngữ này hắn cũng không nhớ rõ lắm, đang nghĩ tìm từ khác thì Thôi Âu Ninh tốt bụng nhắc nhở "Tìm đường ngang ngõ tắt".

Cậu ta thẹn quá hóa giận "Đệch mợ mày, tao biết nói thế nào, không cần mày dạy"

Thôi Âu Ninh thở dài

Cậu ta nghi hoặc nhìn hắn "Mày thở dài cái gì?"

- Thật ra tôi cảm thấy, mấy người trẻ tuổi như các cậu nên nghe nhiều "Chúng ta là người kế nghiệp chủ nghĩa cộng sản". Thôi Âu Ninh nghiêm mặt nói "Bây giờ tôi có thể hát lại cho các cậu nghe, hát chậm một chút"


- Thôi Âu Ninh mày nói cái chó gì thế.

Thôi Âu Ninh chính nghĩa nói "Mở mồm là đệch mợ, đóng mồm lại đệch cha, đây là biểu hiện của vô văn hóa, vô học, mấy người có hiểu không?"

Cậu ta định mở mồm ra chửi tiếp thì lại thấy Thôi Âu Ninh hỏi "Cậu có biết "Chúng ta là người kế nghiệp chủ nghĩa cộng sản" do ai viết không?"

- Tao đếch cần biết là ai

- Là Thầy Chu Úc Huy viết lời, sau đấy gửi cho Thầy Minh làm nhạc. Cậu có biết đây là ca khúc chủ đề của bộ phim điện ảnh nào không?

- Tao đéo quan tâm

- Bài hát này ra mắt vào năm 1961, là ca khúc chủ đề bộ phim điện ảnh "Tám vị anh hùng". Năm 1980 trong Cuộc thi sáng tác văn nghệ thiếu niên nhi đồng toàn quốc được bình chọn giải nhất. Ban giám khảo nhận xét đây là bài hát có giai điệu cao vút, tràn đầy tinh thần cách mạng, có ý nghĩa giáo dục sâu sắc. Một bài hát như thế mà cậu lại cho rằng để lòe thiên hạ?

- ....

- Tôi cảm thấy, các cậu thật sự quá nông cạn, là thành viên đội thiếu niên tiền phong thì nên giơ cao ngọn cờ cách mạng vĩ đại, vì công cuộc kiến thiết xây dựng chủ nghĩa xã hội mà phấn đấu tiến lên, ánh mắt các cậu lại thiển cận như vậy, tôi có thể không thở dài sao?

- ...

- Muốn nổi tiếng không sai, nhưng lúc nào cũng muốn nổi tiếng thì đó chính là sai mười phần. Thôi Âu Ninh thở dài một tiếng "Lúc các người nói bài hát này là thứ rác rưởi, thì tôi liền biết mắt các cậu bị bịt kín, cho nên mới không thấy thế giới chân thật"

- Chúng ta muốn nổi tiếng, chính là đưa Trung Quốc đi lên, chứ không phải là loại nổi tiếng giả tạo. Minh tinh không thể nào đưa Trung Quốc phát triển, chỉ có khoa học kĩ thuật mới có thể. Theo đuổi ngôi sao không thể thoát nghèo, cũng không thể làm cho mọi người sinh hoạt khá giả. Tương lai của Trung Quốc là dựa vào đôi tay, trí tuệ của chúng ta, dựa vào sức mạnh cùng sự cần cù của chúng ta. Mà các cậu, đúng lúc cần phải tiếp thu tri thức, không thể để bị mấy thứ phù phiếm che mắt, cho rằng mấy thứ này là tất cả. Đại dương tri thức cuồn cuộn như biển sâu, các cậu còn trẻ, nhất định phải học tập cho tốt, đi theo con đường chủ nghĩa cộng sản, đi đến tương lai huy hoàng.

- Bài hát tôi vừa hát lúc nãy chính là có ý nghĩa như thế.

Tuyệt đối không phải đây là bài mà hắn hay hát nhất trong danh sách số lượng ca khúc ít ỏi hắn biết.

Thôi Âu Ninh vỗ vai họ, thấm thía nói "Hy vọng các cậu có thể dùng tâm mà lắng nghe, cảm nhận được dụng tâm lương khổ của thế hệ trước"

- Hôm nay tôi nói đến đây thôi, còn lại các cậu tự mình lĩnh ngộ, cố lên.

Thôi Âu Ninh làm một cái động tác cố lên, sau đấy từ vòng vây bốn người rẽ ra, thản nhiên tự đắc mở cửa nhà vệ sinh, thản nhiên tự đắc nghênh ngang bước đi.

Mãi cho đến khi bóng hắn biến mất tại khúc ngoặt, bốn người kia mới phản ứng lại

- Con mẹ nó, Thôi Âu Ninh vừa nói cái gì thế

Không phải: Bọn họ đi tìm Thôi Âu Ninh làm gì nhỉ?

Thôi Âu Ninh làm thế nào rời đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui