"Làm sao thế, Cố Chiết..."
Thôi Âu Ninh theo bản năng muốn đứng lên, nhưng vừa mới đứng được một nửa đã thấy Cố Chiết Phong không biết từ chỗ nào lấy ra một cái khăn bông đặt trên cánh tay Thôi Âu Ninh
Khăn bông rất lạnh, chạm lên da thịt ấm áp khiến cho Thôi Âu Ninh không khỏi rùng mình.
Mà Cố Chiết Phong cầm lấy cánh tay hắn, hơi dùng lực một chút, nhẹ nhàng đẩy Thôi Âu Ninh ngồi lại nắp bồn cầu.
Nhà vệ sinh vốn dĩ đã nhỏ, Cố Chiết Phong còn nhích tới nhích lui, cả người tựa như đều đem Thôi Âu Ninh bao phủ bên dưới
Cố Chiết Phong trầm giọng nói "Đừng nhúc nhích"
Thân thể Thôi Âu Ninh trong nháy mắt đông cứng.
Cố Chiết Phong cầm khăn bông, từ chính giữa nhà vệ sinh hơi dịch sang bên phải, Thôi Âu Ninh há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó.
Nhưng hắn lại không biết nên nói gì, trong tình huống này nói gì cũng đều kỳ lạ. Mà không nói gì lại càng kỳ là hơn.. Vì thế Thôi Âu Ninh đành căng da đầu nghĩ ra chuyện để nói "Cái này,... Cố ảnh đế đừng làm tôi sợ mà, tôi tự mình làm là được rồi, cần gì phải khóa cửa chứ, ha ha ha, tôi còn tưởng anh ghét tôi quá định xông vào đánh tôi cơ"
Cố Chiết Phong cũng không buông tay, chỉ lạnh lùng nói " Cậu không nói thì cũng không ai nghĩ cậu bị câm đâu"
Thế nên Thôi Âu Ninh đành thành thành thật thật im lặng.
Hắn không nói lời nào, Cố Chiết Phong cũng không nói, chỉ hơi khom lưng, một tay nắm lấy cánh tay Thôi Âu Ninh cố định tay hắn, tay kia cầm khăn lạnh nhẹ nhàng xoa nhẹ những chỗ bị sưng đỏ.
Lực đạo của Cố Chiết Phong cũng không nặng, lúc xoa thì ôn nhu, mềm mại giống như bông.
Mà chỗ bị sưng đỏ sau một hồi chườm lạnh cũng dần có hiệu quả, cũng bớt sưng hơn một chút.
Cố Chiết Phong cúi đầu, trên thái dương một sợi tóc không nghe lời rơi xuống dưới, chạm vào sống mũi cao ngất của anh. Gương mặt này của Cố Chiết Phong, được truyền thông đánh giá vô cùng cao. Lúc này Thôi Âu Ninh chỉ cách anh tầm 10 cm, ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống làm hắn có thể thấy được từng sợi lông tơ trên mặt người trước mặt,
Gần quá.
Gần đến mức Thôi Âu Ninh cảm giác mình chỉ cần ngẩng đầu lên một chút, là có thể hôn được người đó.
Hơi thở của Cố Chiết Phong rất nhẹ, ở bên tai Thôi Âu Ninh tựa như lông chim lướt qua. Hơi thở quá nhẹ, làm Thôi Âu Ninh cũng phải khó khăn kìm nén hơi thở chính mình, phải nỗ lực để không chú ý quá tới Cố Chiết Phong.
Trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, hai người đàn ông chen chúc có hơi kỳ quái. Thân thể Thôi Âu Ninh cứng đờ không dám động, sợ cử động một chút là chạm phải Cố Chiết Phong.
Cố Chiết Phong xoa cánh tay hắn, đột nhiên nhẹ gọng hỏi "Còn đau à?"
Thôi Âu Ninh nói "Không đau, không cần xoa nữa."
Cố Chiết Phong rũ mắt nói "Cậu gạt tôi."
Thôi Âu Ninh cạn lời "Nhìn xem đây là tay ai, tôi nói không đau thì không phải là không đau sao?"
Có lẽ người đang nói chuyện là Cố Chiết Phong hoặc là trong nhà vệ sinh quá yên tĩnh làm Thôi Âu Ninh không chú ý tới lời nói của chính mình, cho dù là cạn lời không biết nói nhưng vẫn theo vài phần dịu dàng.
"Không có khả năng." Cố Chiết Phong nói "Bởi vì tôi đánh cậu ở chỗ đó rất nhiều lần."
Thôi Âu Ninh càng hết nói nổi "Vậy anh lần sau....nhẹ tay chút được không?"
Cố Chiết Phong nói "Lúc này cậu phải nói lần sau đừng đánh cậu nữa chứ"
Thôi Âu Ninh nghe lời nói "Xin thầy Cố lần đừng đánh tôi nữa."
Cố Chiết Phong nói "Không được."
Thôi Âu Ninh:....
Hắn tức lên nói "Được được được, cậu muốn đánh thì đánh, không muốn đánh thì không đánh."
Cố Chiết Phong lại nói "Lớn như vậy rồi mà một chút cốt khí cũng không có? Dựa vào cái gì người khác nói đánh là đánh, người khác nói không đánh là không đánh."
"Tôi xin anh đừng đánh anh cũng không nghe."
"Tôi chưa nói không nghe."
"Cậu rõ ràng nói như thế."
"Tôi nói không cần chứ không chưa nói không nghe."
Thôi Âu Ninh vui vẻ, xém chút nữa quên chính mình là "Thôi Âu Ninh", giống như quá khứ cùng Cố Chiết Phong đấu võ mồm, nâng tay trái lên gãi giã cái cằm hoàn mỹ của Cố Chiết Phong "Cậu là làm sao vậy? Chỉ nghe những lời muốn nghe, đến chết cũng không thay đổi."
Hắn vừa làm xong động tác này liền hối hận
Cái động tác này không phải là động tác Thôi Âu Ninh có thể làm.
Cố Chiết Phong ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hơi đỏ. Thôi Âu Ninh như ý thức được cái gì, hắn không nhịn được mà dịch sang bên cạnh, vừa dịch vừa giải thích "Cái này...tôi không cố ý đâu Cố ảnh đế...tôi chính là.... tóm lại rất xin lỗi anh! Trở về tôi sẽ chặt cánh tay này đi!"
Bồn cầu trong nhà vệ sinh quá nhỏ, hắn cứ dịch mãi như thế xém nữa đem mông mình tiếp đất rồi, may mắn có vách tường đỡ lấy mới miễn cưỡng không bị mông chạm đất. Người hắn một nửa thì ngồi trên nắp bồn cầu, một nửa thì treo bên ngoài, tư thế rất là khó chịu nhưng Thôi Âu Ninh cũng không dám động. Hắn cúi đầu, trên người toát ra mồ hôi lạnh.
Cố Chiết Phong cầm khăn lạnh, nhìn Thôi Âu Ninh nửa ngày mà không nói gì. Thôi Âu Ninh cứ cho rằng Cố Chiết Phong sẽ giống như ngày hôm qua đối mặt chất vấn hắn chứ. Nhưng Cố Chiết Phong lại không nói gì, cậu ấy cái gì cũng không nói, chỉ là kéo người Thôi Âu Ninh thẳng lại làm hắn không ngã, sau đó lại cúi đầu, nhẹ nhàng, dịu dàng xoa cánh tay hắn. Không biết vì sao, Cố Chiết Phong càng yên lặng dịu dàng thì càng làm Thôi Âu Ninh sinh ra vài phần áy náy.
"Tôi...."
"Ngày mai lại tiếp tục chườm khăn lạnh, nếu qua hai ngày không hết đỏ thì phải chườm khăn nóng, nhưng sưng đỏ này nhìn qua không quá nghiêm trọng hẳn là sẽ nhanh chóng hết thôi."
Cố Chiết Phong nói một hơi rồi đem khăn lạnh ném cho Thôi Âu Ninh, nhấp miệng, cúi người nói "Còn có, xin lỗi cậu, đáng lẽ ra tôi không nên xuống tay nghiêm trọng như thế.". Nói xong câu đấy liền mở cửa đi ra ngoài.
Anh đi rất chậm, dáng người trước sau như một đĩnh đạc, nhưng bước đi làm vạt áo lay động lại sinh ra vài phần cô đơn.
Đột nhiên Thôi Âu Ninh rất muốn gọi Cố Chiết Phong lại. Nhưng hắn lại nhịn xuống.
Nghe tiếng bước chân Cố Chiết Phong dần xa dần, Thôi Âu Ninh ngồi trên nắp bồn cầu, tay chống đầu gối. Cửa nhà vệ sinh vì theo lực quán tính, đong đưa qua lại, Thôi Âu Ninh một tay cầm khăn bông, nhìn cửa nhà vệ sinh đong đưa, nhất thời lại có chút hốt hoảng.
Cố Chiết Phong...cuối cùng là muốn làm gì?
Cậu ấy nhận ra mình là Thôi Âu Ninh đó sao?
Nhưng làm thế nào...mà nhận ra được?
Thôi Âu Ninh thở dài một tiếng. Haizz...Cố Chiết Phong...Cố Chiết Phong.
***
Cố Chiết Phong đến bãi đỗ xe bước đến chỗ mà chiếc Lexus quen thuộc đang đỗ. Anh mở cửa ghế sau ra rồi ngồi xuống, Lưu Khoa Tân ngồi trong ghế lái nhìn thấy liền chào hỏi "Sếp!"
Cố Chiết Phong rũ mắt nói "Có cái gì muốn báo cáo thì nói nhanh đi."
"Vâng." Lưu Khoa Tân cầm tài liệu, xoay người nhìn Cố Chiết Phong rồi nói " Doanh thu giải trí Sang Minh đã tăng lên 2%, giám đốc phụ trách kinh doanh muốn xin ngài..."
Cố Chiết Phong chưa nghe hết đã hiểu nói "Muốn xin thêm vốn phải không? Được, báo tài vụ bên kia đưa ra một con số hợp lý đi."
"Vâng, chuyện thứ hai là Bạch Chấn muốn cảm ơn ngài đầu tư cùng gia nhập, bên đó cũng tăng thêm vốn đầu tư cho chương trình "Tuổi trẻ của chúng ta", hơn nữa đã gửi kế hoạch đối với ratings trong tương lai qua."
"Cậu xem rồi xử lý đi."
"Vâng, Bạch Chấn còn nói, bên họ còn đang chuẩn bị một gameshow khác, hy vọng ngài đến làm khách quý."
"Không nhận."
'Được, thế em sẽ từ chối." Lưu Khoa Tân lấy di động, mở một file âm thanh nhưng không ấn nút phát rồi nói "Đây là ca khúc chủ đề của phim điện ảnh "Mãnh liệt" do ngài thể hiện, chế tác đã hoàn thành, bên đó muốn ngài nghe qua một chút."
"Mở đi."
Lưu Khoa Tân ấn nút phát, âm nhạc chậm rãi vang lên
"Ngài nghe xong bài này hay là...."
"Báo cáo tiếp đi."
"Tiếp theo là phim điện ảnh mới nhất của ngài "Mãnh liệt" đã được tổng cục Quảng điện thông qua, đạo diễn muốn hỏi khi nào có thời gian để ông ta quyết định thời gian mở họp báo, cùng với, ngài có đồng ý tham gia mấy buổi họp báo cùng tuyên truyền phim hay không?"
Cố Chiết Phong nói "Tuyên truyền phim thì không tham gia còn thời gian họp báo thì...."
Cố Chiết Phong nghiêng đầu về phía âm thanh, hơi ngẩng lên nhìn cửa sổ bên dưới mái nhà màu xanh. Hắn không có tiếp tục đề tài kia nữa mà chọn một chuyện khác "Chuyện kia đã có kết quả chưa?"
Lưu Khoa Tân nhấp miệng rồi nói "Có rồi ạ. Cha của Thôi tiên sinh đã quyết định, đem thi thể Thôi tiên sinh hỏa tang."
Hỏa tang
Cố Chiết Phong nhẹ nhàng nhắm mắt.
Lưu Khoa Tân nhẹ giọng nói "Em đã liên hệ với cha của Thôi tiên sinh, ông ta nói có thể đem tro cốt của Thôi tiên sinh cho ngài."
Ngay sau đó Lưu Khoa Tân lại giải thích "Em không để lộ thân phận của ngài, chỉ nói là fan trung thành của Thôi tiên sinh thôi."
Cố Chiết Phong nhắm mắt lại nói "Lấy về làm gì, người cũng đã chết, lấy tro cốt về trộn cơm ăn sao?"
Câu này giống như đang kể chuyện cười, nhưng Lưu Khoa Tân lại không cười nổi.
Cái này không phải phong cách nói chuyện của Cố Chiết Phong, mà là phong cách nói chuyện của Thôi Âu Ninh.
Thân thể Thôi Âu Ninh đã chết. Nhưng không biết người kia sẽ lưu lại trong trí nhớ Cố Chiết Phong bao lâu. Lưu Khoa Tân theo Cố Chiết Phong được năm năm, thâm tình của anh chỉ nhìn thấy một góc nhỏ trong tảng băng chìm đã làm cậu ta ngạc nhiên không thôi rồi.
Cố Chiết Phong nói "Thời gian mở họp báo phim điện ảnh, là ngày cậu ấy hỏa táng đi."
Lưu Khoa Tân sửng sốt "Chuyện này...hình như không được tốt lắm? Vốn dĩ mọi người trong giới đều cảm thấy quan hệ giữa hai ngài không được tốt, hiện giờ toàn giới giải trí đang thương tiếc cho Thôi tiên sinh, ngài lại ngay ngày đó mở hợp báo phim điện ảnh, chỉ sợ...ảnh hưởng tới thanh danh của ngài."
Cố Chiết Phong hờ hửng nói "Tôi quan tâm đến mấy cái danh tiếng hão huyền đấy à?"
Lưu Khoa Tân im lặng.
Cố Chiết Phong cong khóe miệng, nhưng không hề có ý cười " Mở họp báo điện ảnh ngay ngày cậu ấy hỏa táng, mới có ý nghĩa."
Bài hát trong di động cứ chậm rãi ngân lên, tựa như nhân tình thế thái bên ngoài như nào, đều không ảnh hưởng đến nó.
Tiếng ca của Cố Chiết Phong cứ như thế quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, lưu luyến mà ôn nhu cất lên.
"Tôi yêu người như biển sâu thăm thẳm, phút giây tưởng niệm như liệt hỏa thiêu đốt...."
Cố Chiết Phong mở to mắt, đáy mắt ảm đạm "Bởi vì bộ phim này, tôi vốn định cho cậu ấy xem để...."
"Tỏ tình...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...