Lời của Lăng Thiên Thiên vừa dứt, Tống Thanh Giao lập tức nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ quặc, nhưng mà rất nhanh ngay sau đó cô liền thu liễm lại, tránh để Lăng Thiên Thiên phát hiện ra.
“Chính Nam, cậu thấy mình nói có đúng không?”
Lăng Thiên Thiên ngọt giọng.
“Đúng, cậu nói đúng lắm. Kẻ thứ ba hay con của kẻ thứ ba đều đáng chết!”
Bạch Chính Nam nghiến răng căm hận.
Thái độ của hắn khiến Lăng Thiên Thiên rất hài lòng cuối cùng thì cô ta cũng tìm ra được điểm chung để có thể nói chuyện với Bạch Chính Nam nhiều hơn.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải đẩy Tống Thanh Giao đi nơi khác, có cô ấy ở đây, ả chướng mắt vô cùng. Suốt ngày quấn lấy Bạch Chính Nam, mang cơm hộp, làm bài tập, hành vi đeo bám này chẳng khác gì Bạch Ngưng Yên lúc trước cả.
“Chính Nam, thật ra mình có chuyện riêng muốn nói với cậu, cậu đi theo mình được không?”
Lăng Thiên Thiên dịu giọng hỏi.
“Được. Mình đi theo cậu. Giao Giao, cậu quay về trước đi, mình cùng Thiên Thiên có chuyện phải nói.”
Bạch Chính Nam dứt khoác chấp nhận, đồng thời cũng lên tiếng đuổi Tống Thanh Giao đi, đúng như ý muốn của Lăng Thiên Thiên.
Khóe miệng của ả lúc này đã cong đến tận mang tai vì vui sướng.
“Nhưng… nhưng mà…”
Tống Thanh Giao muốn nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên quyết của Bạch Chính Nam, cô đành nuốt lời nói vào trong, sau đó, lặng lẽ quay người bỏ đi về hướng ngược lại.
Lúc này, giữa khu rừng tĩnh lặng chỉ còn lại Lăng Thiên Thiên và Bạch Chính Nam.
“Cậu muốn nói gì với tôi?”
Bạch Chính Nam hạ giọng hỏi.
“Chúng ta đi qua bên kia nói đi, nơi này mình sợ có người quấy rầy lắm.”
Lăng Thiên Thiên vui vẻ đáp.
Cô ta nói xong liền mặc kệ Bạch Chính Nam đồng ý hay không, vội nắm tay hắn đi vào sâu trong rừng, Bạch Chính Nam cũng mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm, ngoan ngoãn đi theo không chút phản kháng.
Lăng Thiên Thiên yêu Bạch Chính Nam từ lâu, có thể nói chuyện, nắm tay, cùng hắn đi xem kẻ thù đã chết, cảm giác vô cùng sảng khoái.
Tâm trạng của Lăng Thiên Thiên cực kỳ tốt, đến nỗi cô ta không hề để ý đến thái độ kỳ lạ của Bạch Chính Nam, suốt đoạn đường, một dãy hạt đậu rơi ra làm dấu, theo hướng đi của hai người họ.
(…)
Rừng sâu thăm thẵm, mặt trời bây giờ đã lặng về tây, những con đom đóm là ánh sáng duy nhất soi đường dẫn lối, Lăng Thiên Thiên bật đèn pin điện thoại, cô ta đưa cho Bạch Chính Nam soi đường, còn mình tiếp tục đi về phía trước, tiếng lá cây xào xạt, cùng tiếng tru của sói tạo nên bầu không khí vô cùng rùng rợn, Bạch Chính Nam không biết Lăng Thiên Thiên muốn đưa mình đi đâu, số đậu hắn mang theo làm dấu cũng sắp hết.
Khu rừng về đêm âm u quỷ dị, Bạch Chính Nam luôn tự nhận bản thân mình gan dạ, nhưng lúc này cũng bắt đầu lo lắng sợ sệt. Với tính cách điên khùng của Lăng Thiên Thiên, hắn không biết ả đang muốn làm gì, liệu rằng ả có giết luôn hắn hay không?
Mặc dù có phỏng đoán rằng à có tình cảm với hắn, những gì ả làm chẳng qua là do gjen tuông với Bạch Ngưng Yên, nhưng hành vi tàn nhẫn đó, càng nghĩ càng làm Bạch Chính Nam kinh tởm.
“Thiên Thiên, rốt cuộc cậu muốn đưa tôi đi đâu vậy? Chúng ta đi xa lắm rồi, lẽ nào vẫn chưa đến lúc để tôi nghe chuyện của cậu sao?”
Bạch Chính Nam không kiềm chế được lên tiếng dò hỏi.
“Sắp đến rồi, mình phải đưa cậu đến đúng nơi thì mới nói được. Cậu yên tâm đi, mình nhớ đường ra, chúng ta sẽ không đi lạc đâu mà sợ.”
Lăng Thiên Thiên bình tĩnh đáp.
“Cậu sẽ không lừa mình chứ?”
Bạch Chính Nam nghi hoặc hỏi.
“Không đâu mà, mình rất thích cậu, mình không lừa cậu đâu.”
Lăng Thiên Thiên cười đáp.
“Mình tin cậu đó!”
Sau đó, Bạch Chính Nam bấm bụng tiếp tục đi cùng Lăng Thiên Thiên. Những hạt đậu đang vơi dần, vơi dần, và trước mắt bỗng xuất hiện ánh sáng lập lòe, huyền ảo.
Lăng Thiên Thiên chạy về phía trước, đậu trong túi của Bạch Chính Nam cũng hết, khi cô ta bỗng dưng dừng lại.
“Đến rồi, Chính Nam, cậu xem, đây là món quà mình tặng cậu đó!”
Lăng Thiên Thiên tươi cười, chỉ tay vào mấy ngọn nến xếp thành hình trái tim đang thấp sáng.
Bạch Chinh Nam buông tay của Lăng Thiên Thiên đi tới, hắn trợn mắt kinh ngạc khi thấy ngoài mấy ngọn nến kia thì bên trong hình trái tim đó là Bạch Thanh Anh đang nằm bất động, trên người cô ấy toàn là máu, gương mặt tuy rằng không bị hủy hoại, nhưng giờ phút này cũng không còn xinh đẹp nữa, khi mà Lăng Thiên Thiên đã bôi đen gương mặt của Bạch Thanh An.
Sở dĩ Bạch Chính Nam vẫn nhận ra vì hắn căm ghét cô ấy, có hóa thành tro hắn cũng biết đó là Bạch Thanh An.
“Thiên Thiên, chuyện này…?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...