Lâm Nhĩ Gia trợn tròn mắt, "Ửm? Tặng em vẫn không cho em xem?"
"Hay là em cảm thụ thuyết tương đối trước xem sao.
" Thiệu Giang Tự không gợn sóng nói, "Bộ truyện tranh này là thanh xuân anh muốn nhớ lại, không phải của em."
"Thuyết tương đối này em không rõ.
" Lâm Nhĩ Gia tức giận bất bình, lập tức tự tin lật ra trang thứ nhất.
Nhưng 20 phút sau, y muốn hấp hối đến nơi rồi.
"Bạn học Thiệu Giang Tự, sách này em vừa nhìn đã buồn ngủ, anh vẫn sẽ yêu em sao? " Y gục xuống bàn nhỏ giọng lầu bầu nói.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ, "Em không biết chữ anh cũng yêu em."
Lúc này, chuông gió treo ở cửa nhà sách vang lên, là bóng dáng hai thiếu niên lưng đeo cặp sách tiến vào, một người còn mặc đồng phục trường cấp ba Ninh Thị.
Hai người cao thấp sóng vai nhau, cười cười nói nói đi tới giá sách.
Người cao đè thấp giọng nói cười với người thấp, "Làm sao hôm nay vẫn mặc đồng phục học sinh, cậu ngốc à."
Người thấp thẹn quá hóa giận, nện hắn một chút, "Quán Oden đối diện trường học giảm giá 80% cho học sinh!"
Lâm Nhĩ Gia vẫn gục xuống bàn, thu hồi ánh mắt lén lút nhìn bọn họ và lỗ tai trộm nghe lén, duỗi tay qua nhẹ nhàng chọt chọt cánh tay Thiệu Giang Tự phía đối diện, giương mặt hắn và ánh mắt y đụng nhau, "Xuất phát đi trạm kế tiếp?"
Mấy phút đồng hồ sau, bọn họ từ cửa sau trường Ninh Thị trộm tiến vào khuôn viên trường.
Hôm nay là chủ nhật, trong sân trường không có một bóng người, chỉ có ông cụ bảo an lim dim canh gác.
Tay Lâm Nhĩ Gia lôi Thiệu Giang Tự cực kỳ nhanh chạy vào lầu dạy học, thăm dò, rất có điệu bộ như đang đánh du kích, chọc cho Thiệu Giang Tự quả muốn đem y đè lên tường hôn một trận, nhưng lại cảm thấy ở thánh địa giáo dục này có phần không đúng lúc.
Rốt cuộc men theo trí nhớ tìm được phòng học trước kia của Thiệu Giang Tự, cửa sau lại vừa hay không khóa, Lâm Nhĩ Gia vui thích lôi kéo Thiệu Giang Tự đi vào, đè hắn vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ mà trước kia hắn từng ngồi, sau đó bản thân ngồi xuống bên cạnh.
Lâm Nhĩ Gia cảm khái sờ sờ bàn học trước mặt, đây chính là lúc ấy y dùng bộ máy chơi game thượng hạng mới, mua chuộc được vị trí tốt, khiến cho y có thể ở trong giờ tự học lợi dụng thời cơ quấn bên cạnh Thiệu Giang Tự tạo cảm giác tồn tại.
Nhìn đi, không cảm thấy rung động sao, chắc lúc đó chưa nhận ra thôi, lão cây vạn tuế kia sớm đã chống đỡ không nổi trái tim rồi.
"Kế tiếp làm gì? " Thiệu Giang Tự xoay đầu lại hỏi y.
Lâm Nhĩ Gia nháy mắt mấy cái, "Cho anh xem cái này trước."
Y mở túi, lục lấy ra ví tiền nhỏ bản thân đã dùng nhiều năm, trong ví tiền lại lục lục tìm tìm, cuối cùng cẩn thận lấy ra một mảnh giấy nhỏ, lên giấy viết ba chữ —— "Lâm Nhĩ Gia ".
"Em cũng rất thâm tình mà, đã giữ rất nhiều năm.
" Y đưa tờ giấy tới tay Thiệu Giang Tự như hiến báu vật.
"Đây là anh viết? " Thiệu Giang Tự mím môi thận trọng, "Viết hồi nào."
"Lúc lần đầu tiên anh nhận thư tình của em, chỉ có điều em đã cắt bỏ mấy phần tổn thương, chỉ chừa lại tên thôi.
" Lâm Nhĩ Gia cười, "Lúc đó anh nói vậy nè—— bạn học Lâm Nhĩ Gia, tôi không nói chuyện yêu đương, đừng lãng phí thời gian."
Thiệu Giang Tự nhìn y, qua một hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Lúc ấy hồ đồ."
"He he, huề nhau nhá.
" Lâm Nhĩ Gia lấy tờ giấy cất đi, "Em sớm đã phát hiện anh làm chuyện ngốc nghếch viết đầy tên trên giấy ở trong phòng làm việc...!Lưu loát viết vài tờ có tên Lâm Nhĩ Gia, anh còn viết nhiều hơn em."
Thiệu Giang Tự cười, ngầm đồng ý chuyện này, bình tĩnh đón nhận chuyện bản thân rung động năm đó, lơ đễnh.
Hắn nhìn dáng vẻ kéo khóa ví dễ thương của Lâm Nhĩ Gia, trầm trồ: "Bây giờ có rất ít người dùng ví tiền."
"Ừ chứ sao.
" Lâm Nhĩ Gia bỏ ví tiền vào túi, "Em cũng không dùng nữa, nhưng mà lại không bỏ được, giữ lại thẻ tín dụng và một chút tiền mặt, giữ luôn bút tích của anh."
Y ở dưới bàn kéo tay Thiệu Giang Tự, "Được rồi, vậy kế tiếp, em muốn làm em của năm đó ngồi ở chỗ này làm chuyện xấu hổ."
Y giơ năm ngón tay, sau đó bọn họ mười ngón tay đan xen.
Thiệu Giang Tự rũ mắt nhìn một chút, "Chỉ có nắm tay?"
"Đúng nha.
" Lâm Nhĩ Gia gật đầu, "Lưu manh chỉ là dáng vẻ tự vệ, năm đó em ngây thơ lắm.
Mỗi lần khi anh làm bài, em muốn nắm tay trái đang trống của anh, trong lòng mềm nhũn."
Thiệu Giang Tự chống cằm nhìn, lắc lư tay của y, hỏi: "Vậy em biết anh đã làm qua chuyện gì rồi không?"
"Làm gì? Đề toán? " Lâm Nhĩ Gia mờ mịt, "Ngày nào cũng tới, anh đều ở trước mặt em làm bài tập mà."
"Không phải.
" Thiệu Giang Tự lắc đầu, vẻ mặt vẫn ung dung, thong thả nói ra, "Thừa dịp em nằm úp sấp ngủ ở đây, anh..."
Lâm Nhĩ Gia không hiểu, bỗng nhiên bị kéo qua, gương mặt bị hôn một cái.
"Hả? " Lâm Nhĩ Gia kinh ngạc nói, "Anh hôm trộm em ở trường?"
Thiệu Giang Tự thẳng thắn nói: "Tại đáng yêu, quỷ thần xui khiến."
"Thì ra anh mới là lưu manh.
" Lâm Nhĩ Gia xấu hổ giận dữ không dứt, "Mặt thì lạnh như băng, nhưng vụng trộm thèm thuồng em."
"Quả thật em không đáng yêu, anh cũng thèm thuồng em."
"..."
Ánh sáng rực rỡ như sợi tơ xuyên thấu qua khe cửa sổ len lỏi vào, ánh sáng quen thuộc chiếu lên bàn, gió dịu dàng cuốn mùi lá cây đến.
Toàn bộ thế giới cũng lộ ra dáng vẻ đặc biệt im lặng.
Thế cho nên không ai phát hiện, hai người trưởng thành đang chen chúc trong góc phòng học lặng lẽ nói chuyện, nói đến cuối cùng bất giác động tình, tiến gần trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi.
Thời gian bất giác trôi đến lúc mặt trời lặn, bọn họ đi khắp dãy lầu, sân bóng rỗ, canteen, đường nhỏ trong rừng, quầy bán quà vặt...!Chỗ nào cũng đều chất chứa quá nhiều cảm xúc không thể nói thành lời của bọn họ trong thời điểm niên thiếu, nhưng hôm nay là lúc nên lần nữa từ biệt rồi.
Bọn họ đã xa nhau thời gian dài.
Chung quy cũng không mắc kẹt trong hồi ức nữa.
Lâm Nhĩ Gia đứng trước dãy phòng học lớp mười hai, mắt nhìn cầu thang năm đó Thiệu Giang Tự cuối cùng cũng không quay đầu lại đi mất, phía sau chính là lầu dạy học lớp mười một.
Thiệu Giang Tự lười biếng, mới vừa nói muốn đi về thì lại muốn đi vệ sinh, Lâm Nhĩ Gia liền đứng ở chỗ này biết điều một chút chờ hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...