Editor: Rùa An.
Beta: Arist.
Hơi cúi đầu xuống, đúng lúc đối diện với cặp mắt phượng đỏ bừng vì tức giận.
Sở Vân Thanh mặt không đổi sắc, đem Ân Tranh thả vào trong bồn tắm vừa cho nước, xoay người rời đi.
Nhưng vừa mới quay người lại, còn chưa đi đến cửa phòng tắm, phía sau liền rầm một tiếng vang thật lớn, Sở Vân Thanh nghiêng đầu giơ tay lên, chặn lấy một nắm đấm đánh tới.
Bọt nước văng lên, một cái chân trắng nõn khác không chút lưu tình đạp tới, mạnh mẽ đá vào eo và bụng của Sở Vân Thanh.
Ân Tranh mặc dù dáng người gầy, nhưng nói thế nào cũng là một người đàn ông, một đạp này hạ xuống, trên lưng Sở Vân Thanh lập tức xanh một mảng.
Nhưng hắn không trốn, mà là thuận theo nắm lấy chân, đi về phía trước một bước, trực tiếp đem Ân Tranh ấn lên trên tường.
Ân Tranh liều mạng giãy dụa.
Bởi vì phẩn nộ mà gương mặt của người kia gần trong gang tấc càng có vẻ trở lên diễm lệ kinh người, đôi môi mị cắn đến sưng đỏ và bị thương đang run lên vì tức giận: "Fuck your mother Sở Vân Thanh! Lão tử thiến ngươi!"
Nghe thấy lời đe dọa làm người khác lạnh sống lưng này, Sở Vân Thanh cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Hắn cũng không muốn phải giải thích qua cái gì.
Người đúng là hắn ngủ, mặc dù đau đầu đến mê man, có phần cổ quái, nhưng đó không phải là cái cớ để trốn tránh trách nhiệm.
Hơn nữa hắn cũng không muốn tìm cớ để lừa gạt Ân Tranh.
"Cậu muốn thiến tôi?"
Sở Vân Thanh hỏi.
Ân Tranh nhìn chằm chằm hắn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, vô cùng tức giận ép ra một nụ cười lạnh: "Anh không phải là lần đầu tiên làm như vậy chứ? Loại người biến thái cặn bã như anh này, nên thiến..."
Sở Vân Thanh: "Được.
Tôi đồng ý."
Bầu không khí giương cung bạt kiếm hơi ngưng lại.
Nụ cười lạnh của Ân Tranh không hiểu sao cứng lại: "Đồng ý? Anh đồng ý cái gì?"
Trên mặt y đột nhiên vô hồn, ngẩn ra, "Anh đồng ý để cho tôi thiến anh?"
"Ừ."
Sở Vân Thanh thừa dịp y sửng sốt, vặn vòi hoa sen trên tường, rửa sạch dịch thể và dấu vết trên người của y, thanh âm khàn khàn bình tĩnh: "Cậu có thể thiến tôi, cũng có thể đánh tôi hận tôi, nhưng cậu muốn tất cả những điều này thì phải học xong diễn kịch, cũng không cần quá quan tâm chuyện của ngoại giới."
Ánh mắt Ân Tranh khiếp sợ lại phức tạp, còn mang theo đầy nghi ngờ.
Một người đàn ông hời hợt nói đồng ý bị thiến, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Ân Tranh trong chốc lát hoài nghi mình căn bản chưa tỉnh ngủ, rất có thể là đang nằm mơ.
Y nhìn thẳng Sở Vân Thanh một cách chắm chú, như muốn phân biệt Sở Vân Thanh đến cùng có tính toán gì.
"Đừng suy nghĩ nhiều."
Sở Vân Thanh cúi đầu tắm rửa cho y, "Tôi phạm lỗi, tôi cần phải trả giá."
Ân Tranh cảm thấy mình mạc danh kỳ diệu bị chấn động thái độ thản nhiên và biến thái của Sở Vân Thanh, y trong chốc lát không biết nên nói gì, cũng quên ngăn cản Sở Vân Thanh ở trên người mình xoa đến xoa đi.
Trên thực tế, động tác Sở Vân Thanh tắm cho Ân Tranh không khác gì tắm cho chó mèo, căn bản không thể khơi dậy chút đen tối và phản cảm nào cho Ân Tranh.
Hơn nữa Ân Tranh cho là bản thân một đại nam nhân, cũng không có chuyện bị chiếm tiện nghi.
Sở Vân Thanh thượng mình, y chỉ có hận ý cùng trả thù, cũng không cần cảnh giác nhiều.
Ở trạng thái bình thường không hôn mê, y học qua tán thủ quật ngã một đàn ông ba mươi năm tuổi, đó là điều vô cùng đơn giản, cho nên cũng không cần đề cao cảnh giác.
"Bên trong tự cậu rửa."
Sở Vân Thanh buông Ân Tranh ra, rời khỏi phạm vi của vòi hoa sen.
Sự thật chứng minh Sở Vân Thanh rất có khả năng dự đoán, một đá bay của Ân Tranh đồng thời đạp tới Sở Vân Thanh đang nói ở cửa, tránh chậm hơn một chút, thì lại bị một đạp nữa.
"Cút!"
Ân Tranh nhặt chai sữa tắm ném tới.
Sở Vân Thanh tay mắt lanh lẹ, kéo cửa phòng tắm qua chặn lại, rầm một tiếng, hắn thuận thế đi ra ngoài, thành công lui thân.
Trong phòng tắm tiếng động đùng đùng vang lên một lúc lâu, ước chừng mọi thứ đều bị đập.
Đợi một hồi, bên trong an tĩnh, chỉ còn lại có tiếng nước ào ào, Sở Vân Thanh mới rời khỏi cửa phòng tắm, thu dọn phòng ngủ.
Quần áo ngổn ngang đầy đất, ga trải giường bẩn thành một đống.
Sở Vân Thanh khi còn sống độc thân nhiều năm, việc nhà điểm tối đa, trong chốc lát đã đem phòng ngủ bừa bộn không chịu nổi thu dọn sạch sẽ.
Lúc này là mùa xuân, vạn vật sống lại, khí hậu ấm áp, hắn mở cửa sổ ra để thông gió, chú ý tới bên ngoài biệt thự có một vài bóng người lén lút, chắc là paparazzi.
Nguyên thân gần đây vướng vào trong scandal giả, bên trong scandal bị gọi là nam tiểu tam.
Mặc dù dựa theo ký ức thân, hắn và vị diễn viên kia chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng giới truyền thông sao ngăn được tin đồn bịa đặt vô căn cứ.
Vị diễn viên kia cũng không biết vô tình hay là cố ý, không thừa nhận, cũng không lên tiếng công khai phủ nhận.
Cảm xúc nguyên thân gần như sụp đổ, lại thấy sóng to gió lớn, cũng chăng quan tâm đến, mặc cho bọn họ ở nơi đó nhay nhót.
"Rầm!"
Cửa phòng tắm bị đạp ra mạnh mẽ
Sở Vân Thanh đóng cửa sổ lại, giơ tay lên đem rèm cửa sổ kéo kín, vừa quay đầu lại, Ân Tranh đang quấn trong khăn tắm, ngửa cổ như gà chọi đứng trên sàn, gắt gao mím môi, vẻ mặt tức giận, bộ dáng vênh váo hung hăng.
Đương nhiên, nếu những dấu vết trên cơ thể y không quá chói mắt, có lẽ khí thế sẽ mạnh hơn một cút.
"Coi như tôi bị chó cắn, Sở ảnh đế."
Ân Tranh lạnh như băng nói, "Sau này tôi không muốn nhìn thấy anh.
Anh cũng đừng nghĩ lấy chuyện này uy hiếp tôi.
Anh tốt nhất cẩn thận một chút, đừng ra tay với người khác nữa.
Đừng nghĩ rằng tôi không dám đem chuyện này nói ra ngoài, hiện tại tình huống tôi anh cũng biết, vua cũng thua thằng liều, cùng lắm thì chúng ta cùng chết.
Sau khi tắm y đã lấy lại sự bình tĩnh từ trong sự giận dữ và khiếp sợ.
Ấn tượng đầu tiên của y đối với Sở Vân Thanh cùng người bên ngoài giống nhau, ôn nhu như ngọc, quân tử chi phong*, là vị tiền bối rất quan tâm người khác.
Nhưng bây giờ, y chỉ thấy được Sở Vân Thanh giả dối, bỉ ổi, biến thái.
* Quân tử chi phong: Phong thái của một quý ông, dùng để chỉ người ngay thẳng, đoan trang; người có thể giao tiếp sâu rộng trong cuộc sống; người có thể yên tâm trong công việc; đàng hoàng trong ngôn ngữ và công việc.
Y một chút cũng không muốn sẽ cùng tên biến thái này dính dáng nửa xu quan hệ.
Ân Tranh khom lưng tìm quần áo.
Sở Vân Thanh nhìn y: "Bên ngoài có phóng viên, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên rời đi."
Động tác mặc quần áo của Ân Tranh dừng lại.
Dáng vẻ y vừa làm xong rõ ràng như thế, từ nhà Sở Vân Thanh đi ra ngoài, có thể nghĩ sẽ dẫn đến hậu quả gì.
"Không có cửa sau sao?"
Ân Tranh nhìn chằm chằm hắn, "Anh không có bãi đỗ xe mà phóng viên không canh chừng sao?"
"Không có."
Sở Vân Thanh mở cửa phòng giữ quần áo ra, từ trong một cái tủ lấy ra một bộ quần áo thường ném cho Ân Tranh, "Trước tiên mặc vào.
Nghe nói cậu đang quay bộ 《Vương Triều Đại Yến 》thì bị đổi vai nam chính? Yến vũ đế, cậu không thích hợp với nhân vật này, đổi cũng tốt."
Ân Tranh cầm lấy bộ quần áo thường, quả thực hận không thể nhào tới Sở Vân Thanh: "Anh có thể nói tiếng người không! Tôi không thích hợp ai thích hợp? Đào An thích hợp?"
Chân y có chút mềm, tức giận đến run cả người, ngồi ở trên giường thay quần áo: "Tiểu nhân kia vong ân phụ nghĩa, đâm dao sau lưng, mẹ kiếp...!Lão tử thực sự là xui tám kiếp, mới gặp một Vương bát đản như thế!"
Đang mắng, y đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như dao đâm vào trên người Sở Vân Thanh.
"Tôi không phải đồng tính luyến ai."
Y nói, "Anh thượng tôi...!Liền cho là tôi rất tùy tiện? Tôi không thích đàn ông...Cho dù tôi thích đàn ông, đồng tính luyến ái cũng không phải là người tùy tiện.
Nhưng ngài mẹ nó đúng thật là tên cặn bã.
Sở Vân Thanh, giả bộ chính nhân quân tử hạ thuốc tôi, có buồn nôn hay không?"
Như là đột nhiên mở ra một cái công tắc, Ân Tranh châm chọc khiêu khích mà mắng chửi, đem mười tám đời tổ tông Sở Vân Thanh từ trên xuống dưới hỏi thăm một lần.
Sở Vân Thanh mở tủ lạnh nhỏ trong phòng ngủ, lấy ra tấm dán làm mát, xé ra đi qua dán lên trán Ân Tranh một cái.
Ân Tranh tự mình mắng vô cùng tập trung, căn bản không chú ý tới Sở Vân Thanh tới gần, cho đến khi y bị ấn một cái ngã trên giường, trên trán mát lạnh, mới phản ứng được: "Anh muốn làm gi!"
"Cậu phát sốt."
Sở Vân Thanh kéo chăn đắp lên người y.
Tiếng chửi của Ân Tranh vừa đứt, giơ tay lên sờ mặt mình một cái, tay run lên vì bị nóng.
"Tôi đi nấu chút cháo, câu ăn rồi uống thuốc hạ sốt."
Sở Vân Thanh đứng dậy, đi ra ngoài hai bước, lại nghĩ tới gì đó, từ trong phòng khách đưa qua một cái chìa khóa, để trên tủ đầu giường: "Chìa khóa dự phòng của phòng ngủ chính, câu có thể đem cửa khóa trái, ở chỗ này ngủ một giấc, cậu không mở cửa tôi không vào được."
Ân Tranh quay đầu nhìn cái chìa khóa, cười lạnh: "Ai biết thật hay giả.
Anh còn có chữ tín sao?
Sở Vân Thanh không để ý tới lời nói y mang ý châm biếm, đi ra ngoài cài cửa lại, ra phòng bếp nấu cháo.
Nguyên thân đã đóng cửa không ra ngoài hơn một tuần, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không còn bao nhiêu, trong thùng rác cũng chất đầy rác.
Sở Vân Thanh cắt nhỏ thịt gà, nấu một bát cháo, lại lấy ra thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm, bưng lên lầu.
Cửa phòng không khóa trái, Ân Tranh đang tựa vào đầu giường, cúi đầu lật xem một quyển kịch bản.
Thấy thế, Sở Vân Thanh khóe miệng xẹt qua một tia đạt được âm mưu...Không, một nụ cười khó nhận ra.
Kịch bản Ân Tranh đang xem là hắn lúc thu dọn phòng ngủ cố ý tìm ra, để trên tủ đầu giường.
Đối với diễn xuất, Sở Vân Thanh mặc dù là dung hợp với ký ức nguyên thân, cũng không thể một sớm một chiều làm được, đạt tới trình độ ảnh đế, cho nên hắn dự định không dạy diễn xuất cho Ân Tranh.
Phương diện diễn xuất của Ân Tranh rất có thiên phú, có linh tính, tiếp thu nhanh.
Vì vậy lúc nguyên thân vừa mới tiếp xúc cùng Ân Tranh, liền sinh lòng ghen ghét, nên muốn ra tay phá hủy vãn bối có khả năng bắt kịp và vượt qua mình này.
Mà lý do Ân Tranh một mực bị gọi là bình hoa lưu lượng, giống như Sở Vân Thanh nói trước đó, một là xuất thân không phải là chính quy, chưa từng chân chính học qua lớp diễn xuất, không được đào tạo bài bản, còn trẻ xuất đạo liền được đánh bóng tất cả tài năng của mình, đi lên con đường sai lầm.
Hai dù cho Ân Tranh làm một tiểu thịt tươi lưu lượng, dựa vào thực lực và nhân khí lớn, cho nên y quá mức chú trọng đánh giá bên ngoài, đối với tất cả biến động nhỏ đều vô cùng mẫn cảm, suy nghĩ quá hỗn tạp, không cách nào chuyên tâm nghiên cứu diễn xuất.
Nhưng mà Ân Tranh cũng không phải thực sự ngốc.
Lúc này y đã ý thức được chỗ thiếu hụt và khốn cảnh của mình, cho nên mới phải tìm đến nguyên thân, tìm cách đột phá và trưởng thành.
Chỉ là không nghĩ tới, nguyên triệt để đưa y đẩy tới vực sâu tan xương nát thịt.
Sở Vân Thanh mặc dù đối với diễn xuất của mình ra trận dạy học không quá tự tin, nhưng hắn cũng không có ý định để mặc cho Ân Tranh rời đi.
Nếu bản thân dạy không được, vậy thì có thể ủy thác người khác dạy.
Ở trong trí nhớ nguyên thân, thời kì chán chường này thật ra cũng không phải không có hợp đồng đóng phim.
Có rất nhiều đạo diễn lớn đều bị diễn xuất nhân vật trước đó của thân hấp dẫn, mời hắn tham gia vào các bộ phim mới của họ.
Mà ở trong rất nhiều đạo diễn lớn này, xuất hiện một đạo diễn nhỏ ít tên tuổi.
Đạo diễn nhỏ này chuyên quay các bộ phim loại văn học nghệ thuật, chúng bán rất chạy, nhiều lần đạt được giải thưởng, nếu bỏ lỡ dịp tốt này sẽ rất tiếc.
Kịch bản hiên tại Ân Tranh đang nhìn, chính là cái đạo diễn nhỏ kia đưa tới.
Sở Vân Thanh sở dĩ chọn nó, một là bởi vì trong cốt truyện nhắc tới bộ phim này ở cuối năm đoạt giải, hai cũng là bởi vì đạo diễn nhỏ này tuy rằng địa vị nhỏ, nhưng lại lịch một chút cũng không nhỏ, hơn nữa so với đa số tân đạo diễn, tính cách nóng nảy, vị đạo diễn nhỏ này đúng vừa có kinh nghiêm phong phú lại chăm sóc dạy bảo diễn viên, tính tình cũng ôn hòa chỉ bảo kiên nhẫn tận tâm, là một người có trách nhiệm và rất tập trung.
Anh ta có đầy đủ kinh nghiệm và tài năng, cũng đối xử tử tế với người mới, vui với việc phát hiện ngọc thô chưa mài dũa.
Sở Vân Thanh vừa xem lại ký ức, liền chọn anh lớn này, làm thấy giáo mới của Ân Tranh.
Hơn nữa bộ phim này giai đoạn trước tài chính không đủ, không có bất kỳ tuyên truyền nào, cũng không mời nổi diễn viên tai to mặt lớn, cho nên quay xong toàn bộ đóng kín, tất cả diễn viên toàn dựa vào đạo diễn lôi kéo, cực kỳ thích hợp với Ân Tranh bây giờ.
"Cảm thấy rất hứng thú?"
Sở Vân Thanh đi vào, đem cháo và thuốc để xuống.
Ân Tranh ngẩng đầu, hình như lúc này mới lúc này mới chú ý tới Sở Vân Thanh đi vào, có chút không được tự nhiên lúng túng buông kịch bản: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý chạm vào đồ của anh...Cái kịch bản này viết rất tốt."
Sở Vân Thanh nhìn Ân Tranh ánh mắt dao động, bộ dạng luống cuống tay chân, đột nhiên có chút muốn cười.
"Không giương nanh múa vuốt mắng tôi nữa?"
Sở Vân Thanh cười cười, "Ăn cháo trước đi.
Chuyện ngày hôm nay rất xin lỗi, tôi đáp ứng cho cậu thiến không phải là nói đùa, miễn cậu vui vẻ.
Làm sai chính là làm sai, tôi nên trả giá thật lớn.
Chỉ là hiện tại pháp luật không có phán xét với đàn ông bị cưỡng bách, cậu cũng là nhân vật công chúng, ồn ào ra cũng không tốt lắm."
Hắn kéo qua cái ghế ngồi xuống: "Tôi chấp nhận hình phạt riêng của cậu.
Ngoài ra, cái kịch bản này cậu thích không? Tôi sẽ đề cử cậu đống vai nam hai."
Ân Tranh thực sự ngạc nhiên.
Y nghĩ Sở Vân Thanh có thể mắc một chứng bệnh tâm thần nào đó.
Tuy rằng việc bị trừng phạt, bồi thường, từ phương diện nào đó nhìn ra mấy thứ này rất bình thường, nhưng từ trong miệng Sở Vân Thanh nói ra, liền không hiểu sao toát ra một tia bệnh tật.
Ân Tranh đối mặt với phạm tội cưỡng gian có thể cứng rắn, nhưng đối mặt bệnh tâm thần, y có phần lúng túng.
Nhưng y hắn vẫn bắt được điểm mấu chốt nửa câu sau của Sở Vân Thanh: "Anh đề cử tôi đi diễn."
Khóe miệng y dâng lên một tia cay đắng cùng lãnh ý: "Sở ảnh đế cửa chính không ra nửa bước, sợ rằng không biết đi, danh tiếng tôi đã thối nát rồi, đồng tính luyến ái đáng chết, quy tắc ngầm, súc sinh, đồ rác rưởi vòng giải trí...Đây đều là nhãn hiệu mới của tôi.
Tôi đã bị tuyết tàng* rồi.
*Tuyết tàng: nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như "đóng băng" hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.
"Hơn nữa, anh cũng nói...Tôi diễn xuất quá kém."
Ân Tranh rũ xuống, một chút cũng không phát hiện mình một mực bị dắt mũi.
Sở Vân Thanh bình thản ngồi ở trên ghế, thản nhiên nói: "A, đừng hiểu lầm.
Tôi là báo cho cậu biết, chứ không phải trưng cầu ý kiến của cậu.
Một tuần lễ sau tôi và cậu cùng nhau tiến tổ, không có thù lao, mạng bị ngắt kết nối, chỉ có thể đánh điện tín, chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Được rồi, ăn cháo đi."
Ân Tranh: "..."
Ăn ăn cái rắm!
Lão tử mẹ nó hiện tại liền thiến ngươi!
Sở Vân Thanh không nhìn Ân Tranh tức giận, thong dong xuống lầu, làm hai tô mì lớn cho mình, sau đó ăn không còn một mảnh.
Lên giường cùng bị đánh, thực sự đều là việc cần thể lực..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...