Thẩm Nghiệp Thành thu ánh mắt của mình lại cầm lấy tách trà lên nhấp một ngụm.
Mạc lão gia gật đầu sai người lấy một cập tiền đưa cho Thẩm Nghiệp Thành.
- Đây là chút thành ý của tôi dành cho gia đình của người họ hàng kia, sau khi phẫu thuật thành công tôi sẽ đền đáp thêm, còn riêng cậu, xong việc tôi sẽ chuyển cho cậu thêm 5 phần trăm cổ phần nữa.
- Cảm ơn chủ tịch.
Thẩm Nghiệp Thành ra về, Từ Mộng Dao tiễn ông ra cổng.
Thẩm Nghiệp Thành nhìn xung quanh không có ai mới hỏi nhỏ.
- Hiện giờ anh không tiện vào bệnh viện, tình hình Cao Ân như thế nào rồi?
- Thẩm tổng cẩn thận mồm mép, để người khác nghe thấy thì không hay.
Cao Ân hiện giờ đã ăn được cháo, khoẻ hơn một chút là có thể tiếp nhận phẫu thuật rồi.
Thẩm Nghiệp Thành thở dài rồi bước ra cổng, Từ Mộng Dao bước lên một bước nhắc nhở.
- Thẩm tổng có ý muốn giúp Cao Ân nhà họ Mạc chúng tôi sẽ tạ ơn hậu hĩnh nhưng mong rằng Thẩm tổng đừng làm chuyện trái với lương tâm.
Nói rồi Từ Mộng Dao quay bước đi vào trong, Thẩm Nghiệp Thành nhìn theo chợt trái tim co rút, khuôn mặt đó, giọng nói đó so với 20 năm trước vẫn không có gì thay đổi.
**********
Hạ Cảnh Lan và Thẩm Quyên Ly sau khi nộp phạt thì trở về nhà, Mạc Thiên Nhật Dạ đã ngồi sẵn ở phòng khách chờ hai người họ.
Thẩm Quyên Ly nhìn thấy mấy vali dựng trước cửa thì phát hoảng, lẽ nào Mạc Thiên Nhật Dạ muốn đuổi cô đi sao?
Hạ Cảnh Lan cũng nhận thấy điều bất thường nhưng không hỏi, bà ngồi xuống sofa vô cùng ấm ức, bà phải ngủ ở đồn cảnh sát một đêm, muỗi cắn chết bà rồi mà con trai còn không hỏi han được một câu, còn không cho người đón bà về, có phải muốn bà chết muốn vừa lòng không?
- Mẹ vào trong nghỉ ngơi đi, sau này những chuyện chưa rõ ràng thì đừng vu oan cho người khác.
Mạc Thiên Nhật Dạ nói xong với mẹ mình thì quay qua nói với Chu quản gia.
- Đưa đi đi.
Chu quản gia cúi đầu cung kính rồi bước tới chỗ Thẩm Quyên Ly làm động tác mời.
- Mời Thẩm tiểu thư đi theo tôi.
Thẩm Quyên Ly ngẩn người bước nhanh tới chỗ Mạc Thiên Nhật Dạ.
- Anh định đưa em đi đâu, em biết lỗi sai của mình rồi, em xin lỗi Tôn Lịch Nhi là được chứ gì, sao anh có thể vô tình với em như vậy?
Hạ Cảnh Lan tuy rất giận Thẩm Quyên Ly nhưng bây giờ cô ta còn đang mang thai, làm vậy có hơi quá đáng, bà định lên tiếng thì Mạc Thiên Nhật Dạ đã ngắt lời.
- Tôi cho cô năm phút rời khỏi đây, Chu quản gia sẽ đưa cô tới một nơi yên tĩnh để dưỡng thai, tốt nhất là bình an sinh nó ra để nó gánh vác cơ đồ của nhà họ Mạc, nếu nó có sơ suất gì, thì cái mạng của cô cũng sẽ đi theo nó.
Mạc Thiên Nhật Dạ quay bước đi lên lầu không nghe thêm bất kì lời van nài nào của Thẩm Quyên Ly nữa, cô ta bất lực nhìn về phía Hạ Cảnh Lan, bà cũng không thể giúp gì đành ngoảnh mặt làm ngơ.
Thẩm Quyên Ly gần như tuyệt vọng, cô còn tưởng chỉ cần nói cái thai này là của Mạc Thiên Nhật Dạ, tìm thời cơ thích hợp giá hoạ cho Tôn Lịch Nhi vì ganh tỵ làm cô sảy thai thì lúc đó cô sẽ nghiểm nhiên được quan tâm, rồi làm thiếu phu nhân của ngôi nhà này.
Nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, bây giờ còn phải bảo dưỡng cái thai cho kỹ, bởi chú mà biết nó là đứa con hoang thì không cần Mạc Thiên Nhật Dạ, chính chú sẽ giết cô trước.
Thẩm Quyên Ly siết chặt nắm tay, ý hận đối với Tôn Lịch Nhi càng thêm sâu đậm, đợi đến khi cô thành công ngồi vào vị trí thiếu phu nhân rồi thì ngày tàn của cô ta sẽ đến.
Mạc Thiên Nhật Dạ tuy đã quay lại IT làm việc nhưng bữa có mặt bữa không, nội bộ IT rối ren hỗn tạp, người tranh nhau muốn bán cổ phần, người rút vốn đầu tư, còn có tin tức IT sắp sụp đổ.
Mạc Thiên Nhật Dạ không quan tâm nhiều tới những vấn đề đó vì đích thị đó là những gì hắn muốn, bọn họ càng tháo chạy hắn càng có lợi.
Tiêu Đằng theo lệnh Mạc Thiên Nhật Dạ đổi xe mới gắn biển số mới, hắn đi cửa sau rời khỏi nhà lái xe đến giao lộ, khi chắc chắn rằng không có ai bám theo hắn mới đi đường vòng rẽ vào Tôn gia.
Mạc Thiên Nhật Dạ trèo qua bờ tường thành công vào được bên trong, men theo đường ống nước hắn nhanh chóng leo được tới ban công phòng ngủ của Lịch Nhi.
Hắn không hiểu mình vì sao phải chịu khổ như vậy, ban đêm ban hôm hành động như ăn trộm.
Hắn vặn chốt cửa, khoá rồi, có lẽ là Lịch Nhi sợ hắn đột nhập nên đề phòng.
Mạc Thiên Nhật Dạ cười khổ hắn dựa vào cánh cửa không thấy được chút gì ở bên trong.
Giờ này cô ấy chắc hẳn vẫn chưa ngủ.
Gió đêm lạnh buốt, trời sắp đổ mưa, Mạc Thiên Nhật Dạ châm một điếu thuốc cảm nhận hơi gió thổi vào lồng ngực mình.
Lịch Nhi đang lướt tin tức thị trường nghe tiếng sấm vang lên ngoài trời, chợt nhớ chậu lan vẫn còn ở ban công, cô đứng lên mở cửa đi ra lấy vào trước khi trời đổ mưa.
"Cạch."
Đột nhiên Lịch Nhi mở cửa, Mạc Thiên Nhật Dạ giật mình, hắn đứng thẳng người, bóp điếu thuốc đang còn cháy đỏ giấu ở sau lưng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...