Lịch Nhi đưa mắt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ, không hiểu hắn đang nói cái gì nhưng cô ghét hắn là thật, thậm chí còn không muốn nhìn thấy mặt hắn.
Cô đã quen với khuôn mặt lạnh lùng đầy phán xét của hắn nên bây giờ hắn trở nên dịu dàng quan tâm, nói mấy lời sởn tai gai ốc đó nhìn chỗ nào cũng giả tạo.
Cô từng yêu một người mà chẳng màng đến tương lai, chẳng màng xác thân dần mòn và cũ kĩ, hắn nghĩ chỉ mấy lời rót mật cho hoa cô sẽ động lòng sao? Thật nực cười.
Lịch Nhi dừng lại một chút trên khuôn mặt của hắn rồi lạnh lùng nói một câu.
- Nếu có ngày đó…thì thật tốt, khuôn mặt của anh là thứ mà tôi không muốn nhìn thấy nhất trên đời.
1
Lịch Nhi quay mặt ra cửa sổ nhìn hàng cây trên làn đường dành cho người đi bộ, đôi khi cứ như một cái cây cũng tốt, một chiếc lá đâm chồi chẳng may không xanh tốt, sẽ bị cắt bỏ đi đợi lá mới giúp cây phủ màu xanh, chiếc lá xấu xí kia sẽ không bao giờ chạm đến nhành cây ấy nữa, cũng không còn vương vấn nữa.
Mạc Thiên Nhật Dạ cười khổ, cô hận hắn như vậy hắn phải mất bao lâu mới có thể bù đắp cho cô đây? Nếu một ngày trái tim của hắn đổi chủ, cô sẽ tiếc thương hắn hay sẽ vui mừng vì ai đó có thể tiếp tục nở nụ cười ấm áp với cô?
Đoạn đường bình thường chỉ cần đi trong 15 phút, hôm nay tưởng chừng như xa đến 15km, xe đỗ trước cổng Tôn gia, Lịch Nhi nhanh chóng mở cửa xe nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ khoá lại rồi.
- Ngồi với anh thêm hai phút nữa có được không? Sắp tới anh có nhiều chuyện phải làm nên sẽ không đến gặp em được, anh thật sự thật sự sẽ rất nhớ em.
Mạc Thiên Nhật Dạ nói như nài nỉ, ở xung quanh đây có người của Mạc Cao Ân cho bảo vệ Lịch Nhi nhưng chúng chỉ là những tên nghiệp dư thấy tiền là sáng mắt nên Tiêu Đằng thuận lợi mua chuộc được nhưng sắp tới sẽ có một đội quân liều mạng hơn ngăn chặn hắn, hắn muốn tới đây e là rất khó.
Lịch Nhi nhếch môi cười, lời của hắn không hề bỏ vào tai.
- Anh không cần đến thăm tôi, anh chỉ cần tới tòa là được rồi.
Cô chồm qua người hắn bấm mở khóa xe rồi dứt khoát bước xuống, hương hoa dành dành từ tóc cô pha loãng tâm trí của Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn ngồi yên nhìn theo bóng lưng của cô thật lâu rồi mới khởi động xe.
Tôn Bách Điền đứng ở cửa nhìn chiếc ô tô màu đen rời đi, đôi mắt âm trầm dừng trước mặt con gái.
- Con vẫn chưa chấm dứt với nó sao?
Lịch Nhi dừng tại cửa, cô biết ba mình rất mẫn cảm với nhà họ Mạc nên tìm cách nói tránh.
- Con và anh ta bàn về chuyện ly hôn thôi ba, chiều nay con sẽ vào bệnh viện, anh Cao Ân đang cấp cứu ở trong đó.
- Con nên nhớ đôi giày đã rách rồi cần phải thay mới, nếu con quay lại với Mạc Thiên Nhật Dạ thì đừng nhìn mặt ba nữa.
Lịch Nhi "dạ" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tôn Bách Điền hỏi vài câu về sức khoẻ của Mạc Cao Ân rồi để cho Lịch Nhi về phòng.
Ông sợ con gái mình lại khổ, lại bị người ta coi thường, cũng rất lo lắng cho tương lai của con gái mình, dù gì cũng bị nói là qua lần đò, bến tiếp theo còn mờ mịt chưa rõ lối.
***********
Mạc Thiên Nhật Dạ quay về nhà, Tiêu Đằng đến báo cáo tình hình.
- Mạc tổng, hay tin anh và phó tổng đều bị bệnh nên một số cổ đông đã ráo riết bán lại cổ phần rồi, với danh nghĩa Mr.Vương, hiện tại chúng ta mua được thêm 5 phần trăm cổ phần nữa, những cổ đông định bán cho phó tổng hiện giờ cũng đã quay lại thỏa thuận với chúng ta.
Tập đoàn IT là nơi mà bất cứ nhà đầu tư nào cũng muốn nhắm đến nhưng gần đây vì tin tức Mạc Thiên Nhật Dạ bị mất trí phải để vợ lên thay đã khiến cổ phiếu giảm liên tục, giới chuyên môn dự đoán Mạc Cao Ân sẽ lấp lỗ hỏng do Mạc Thiên Nhật Dạ để lại nhưng tin tức anh bị bệnh tim lại lan truyền ra ngoài khiến vị thế của tập đoàn bất động sản lớn nhất châu Á bị lung lay, các nhà đầu tư cũng bắt đầu không mặn mà tới nữa.
Ông nội Mạc là chủ tịch tập đoàn nhưng sau khi Mạc Cao Ân bị bệnh thì gần như bỏ mặc chuyện ở IT, vậy nên đây là thời cơ thích hợp để Mạc Thiên Nhật Dạ thâu tóm quyền lực.
Hắn không sợ đối đầu với Mạc Cao Ân hắn ngại nhất là Thẩm Nghiệp Thành, vì gần đây hắn mới biết tờ giấy xét nghiệm tương thích tim của của hắn và Mạc Cao Ân là từ Thẩm Nghiệp Thành.
Hắn cũng biết Mạc Cao Ân không dễ dàng gì chấp nhận ghép bộ phận trên cơ thể hắn vào người mình nhưng hắn lại thắc mắc, tại sao trong lần tai nạn đó Mạc Cao Ân cũng có mặt.
Mạc Thiên Nhật Dạ xoay bật lửa trên tay không nói gì.
Tiêu Đằng thì đang lo đến mất ăn mất ngủ.
- Mạc tổng, anh không thể tránh bọn chúng được, vậy nên chúng ta cũng phải tính đến chuyện để đối phó đi, lỡ chúng tấn công bắt ngờ thì phải làm thế nào đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...