Lịch Nhi cầm điện thoại lướt lướt tìm nhà hàng gần nhất, lần trước anh hẹn cô đi ăn tối, cô đã lỡ hẹn với anh, anh giúp cô nhiều như vậy, ít nhất cũng cảm ơn đàng hoàng một chút.
Mạc Cao Ân không trả lời, đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh, phía sau bóp còi inh ỏi.
Lịch Nhi nhìn sang Mạc Cao Ân, anh gục đầu trên vô lăng gần như bất động.
Lịch Nhi hoảng hốt lay người anh gọi lớn.
- Anh Cao Ân, anh sao vậy?
Lịch Nhi nâng mặt anh lên, sắc mặt trắng bệch, môi bắt đầu tái xanh.
Cô biết bệnh của anh lại tái phát rồi nên nhanh chóng dịch anh qua một bên rồi ngồi vào ghế lái tăng tốc tới bệnh viện, miệng cô không ngừng gọi để Mạc Cao Ân không rơi vào hôn mê sâu.
- Anh Cao Ân, anh cố thêm một chút nữa thôi, gần đến rồi, chúng ta sắp đến nơi rồi.
Rất may bệnh viện ở gần đây, Mạc Cao Ân được đẩy tới phòng cấp cứu, suốt cả đoạn đường cô luôn nắm chặt tay anh, khoé mắt đã đầm đìa lệ.
Mạc Thiên Nhật Dạ cùng cảnh sát Lục tới phòng bệnh của Thẩm Quyên Ly vô tình thấy Lịch Nhi chạy qua, hai người đàn ông quên mất chuyện quan trọng phải làm lập tức chạy theo cô.
Mạc Cao Ân vào phòng cấp cứu, Lịch Nhi và ở bên ngoài, có lẽ tình trạng của Mạc Cao Ân rất nghiêm trọng nên y tá đã liên lạc với người nhà của anh.
Mạc Thiên Nhật Dạ chạy tới nắm lấy tay cô lo lắng hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
Lịch Nhi rút tay lại lau nước mắt, cũng không để ý ai đang đứng bên cạnh hắn ta.
- Anh Cao Ân lên cơn đau tim.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn vào phòng cấp cứu đột nhiên thấy ghen tỵ, từ ngày cô bước khỏi Mạc gia lần đầu tiên, cô và Mạc Cao Ân đã thường xuyên bên cạnh, tần suất ngày càng nhiều và hắn sợ Mạc Cao Ân sẽ thành công lấy được trái tim của cô.
Lục Viễn đứng nhìn Lịch Nhi một hồi, lần trước không tiện để nhận người quen lần này là cơ hội tốt nhất.
- Lịch Nhi, cậu có muốn cùng tớ đến phòng bệnh của cô Thẩm để làm rõ chuyện lần trước không?
Lịch Nhi lúc này mới để ý tới sự có mặt của đồng chí cảnh sát, cô nhìn anh một hồi nhất thời không nhớ ra mình có quen anh từ trước hay không.
Lục Viễn cười cười chỉ tay vào bảng tên trên ngực áo.
- Tớ là Lục Viễn, học ở khối B cùng khoá với cậu.
Lịch Nhi "à" một tiếng rồi nặn một nụ cười tạm bợ trên môi.
- Thật ngại quá, lâu quá nên tớ không nhìn ra cậu, đã có kết quả kiểm định dấu vân tay rồi sao?
- Đúng vậy, cậu yên tâm trên vỉ thuốc không hề có dấu vân tay của cậu.
Lịch Nhi cũng không quá bất ngờ hay vui mừng vì cô biết rõ mình không có tội.
Mạc Thiên Nhật Dạ đột nhiên trở thành người vô hình, hắn kéo tay Lịch Nhi ra đằng sau dặn dò.
- Em về nhà trước đi, đây là bệnh viện của nhà họ Mạc nên Mạc Cao Ân sẽ được chăm sóc tốt thôi, anh đi xử lí Thẩm Quyên Ly trước rồi sẽ tới tìm em sau.
Lịch Nhi hất tay hắn ra một mặt chán ghét cô ngồi xuống ghế chờ đợi bác sĩ trở ra.
Mạc Thiên Nhật Dạ thở dài, hắn biết Mạc Cao An đối với cô quan trọng hắn chỉ sợ lát nữa ông nội tới trông thấy cô lại không vui.
- Vậy anh xong việc sẽ đưa em về.
Mạc Thiên Nhật Dạ không lớn tiếng, giọng nói cứ đều đều dù biết cô sẽ không trả lời, hắn nhìn cô một lần nữa rồi đi với Lục Viễn.
Mấy ngày nay Thẩm Quyên Ly luôn ở trong bệnh viện, Hạ Cảnh Lan cũng thường xuyên lui tới, đối với bà bây giờ đứa bé trong bụng Thẩm Quyên Ly là quan trọng nhất, bà còn mang theo tờ chi phiếu của Tôn Bách Điền tới làm quà cho cô ta.
- Mẹ à, mẹ nghĩ xem có khi nào Tôn Lịch Nhi nhúng tay vào kết quả thẩm định để hãm hại con không?
Thẩm Quyên Ly nghe nói vỉ thuốc kia đã bị đem đi kiểm định dấu vân tay thì bắt đầu run sợ, nếu Hạ Cảnh Lan và Mạc Thiên Nhật Dạ biết được là do cô làm thì chắc chắn sẽ không để yên cho cô.
Hạ Cảnh Lan đưa cho Thẩm Quyên Ly một miếng táo rồi nhàn nhã xem viên kim cương đính trên móng tay mình cười cợt.
- Con nghĩ cô ta có tiền để lo lót sao, con cứ yên tâm dưỡng thai đi, Tôn Lịch Nhi sẽ sớm vào tù thôi.
- Là ai vào tù còn chưa biết đâu.
Mạc Thiên Nhật Dạ mở cửa bước vào, phía sau còn có cảnh sát, Thẩm Quyên Ly hồi hộp, mặt mày tái mét.
Hạ Cảnh Lan gặp lại Lục Viễn khuôn mặt không chút khách sáo nói khó nghe.
- Biết được ai là thủ phạm rồi chứ, còng đầu cô ta đi còn ở đây làm gì.
Lục Viễn sau khi gặp lại Lịch Nhi thì có tìm hiểu qua về cuộc sống của cô trong mấy năm nay, cũng biết được cô làm dâu nhà họ Mạc nhưng không nghĩ được cô hiểu chuyện như vậy lại gặp phải bà mẹ chồng cay nghiệt như thế này.
Lục Viễn hừ lạnh bước tới giường bệnh rút còng khoá tay Thẩm Quyên Ly lại.
Thẩm Quyên Ly trố mắt đưa mắt nhìn Hạ Cảnh Lan, bà ta gần như điên tiết lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...