Mạc Thiên Nhật Dạ kể lại chuyện Thẩm Nghiệp Thành sai người móc tim của hắn, cũng giải thích cho mẹ mình nghe ông ta là vì tiền chứ không phải vì nghe lời ông nội hay Mạc Cao Ân.
Đã đến lúc phải kết thúc mọi chuyện rồi, Thẩm Nghiệp Thành có chạy đằng trời hắn cũng phải bắt ông ta về, còn mẹ của hắn cũng phải biết mọi chuyện để sửa sai…Giống như hắn.
Hạ Cảnh Lan thở không nổi, bà không dám tin mọi thứ là thật, trước giờ bà luôn xem nhà họ Thẩm như thông gia, xem Thẩm Quyên Ly như con dâu của mình, không ngờ bọn họ cá mè một lứa gạt bà, hại con trai bà.
Hạ Cảnh Lan giận đến đỏ mặt bà hét lên với Mạc Thiên Nhật Dạ.
- Tại sao bây giờ con mới nói chuyện này cho mẹ biết? Mẹ còn tưởng con yêu Thẩm Quyên Ly, mẹ mong biết bao nhiêu ngày đứa trẻ đó chào đời.
Con còn giấu mẹ chuyện con mất trí, cả chuyện bị thương, rốt cuộc con có xem mẹ là mẹ của con không?
Hạ Cảnh Lan khóc nghẹn, bà có cảm giác mình như một người đàn bà ngu ngốc, cái gì cũng không biết cái gì cũng không hay, đến bây giờ mọi chuyện vỡ lẽ ra bà cũng là người biết sau cùng.
Mạc Thiên Nhật Dạ thở dài, hắn rất mệt, thời gian gần đây hắn có rất nhiều thứ phải lo lắng, vết thương trên ngực đày đọ hắn khiến hắn gần như không thở nổi.
Hắn nhẹ nhàng nói với mẹ mình trước khi rời đi.
- Mẹ biết tại sao con lại giấu mẹ không? Bởi vì tính cách của mẹ, con biết mẹ thương con nhưng cách của mẹ quá ít kỷ, mẹ cứ cho rằng việc làm của mẹ là đúng, giống như con lúc trước vậy.
Mẹ có biết tại sao Lịch Nhi không thể mang thai không? Tại vì con trai của mẹ tàn độc ép cô ấy uống thuốc tránh thai, còn hành hạ cô ấy.
Mẹ à, mẹ cũng đã đối xử không tốt với cô ấy dù cô ấy luôn rất hiểu chuyện, đây là quả báo của hai mẹ con ta.
Mạc Thiên Nhật Dạ đi lên phòng bỏ lại Hạ Cảnh Lan phiền muộn với hai từ "quả báo" mà con trai bà dành cho.
Mạc Thiên Nhật Dạ lấy một ít giấy tờ, thêm một ít quần áo rồi lại rời đi.
Lúc đi ngang qua mẹ mình hắn dừng lại.
- Mẹ thích đi du lịch thì cứ thoải mái đi, thời gian này con rất bận sẽ không thường xuyên về nhà, mẹ ngủ nghỉ cho tốt.
Bóng lưng con trai dần xa rồi Hạ Cảnh Lan mới khóc lớn, bà có làm gì sai đâu chứ?
********
Lịch Nhi vặn ngón tay hồi hộp nhìn đồng hồ đã điểm hai giờ chiều, đã sáu tiếng đồng hồ trôi qua mà cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa được mở, bên trong không biết thế nào rồi?
Hai chân Lịch Nhi tê cứng vì ngồi lâu không di chuyển, bỗng điện thoại có tin nhắn đến.
"Anh đợi em trước cổng bệnh viện, khi nào em xong anh sẽ đưa em về."
Hai mắt Lịch Nhi khẽ nheo lại, không phải Mạc Thiên Nhật Dạ đang ở bệnh viện quân y sao? Sao lại chạy tới đây rồi? Cô trả lời tin nhắn.
"Anh xuất viện rồi sao?"
"Bác sĩ cho anh xuất viện rồi, Thẩm Nghiệp Thành trốn thoát, anh sợ ông ta sẽ gây nguy hiểm cho em."
Đúng là nói dối không biết ngượng, Thẩm Nghiệp Thành làm sao biết cô còn sống mà đến tìm nhưng mà chuyện ông ta trốn thoát cứ như trong phim vậy, nếu không có sự giúp đỡ bên ngoài, thì làm sao sau vụ va chạm ông ta và Trần Mộc có thể chạy thoát được.
Lịch Nhi lo suy nghĩ mà quên trả lời tin nhắn, lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra.
Mạc lão gia và Từ Mộng Dao lập tức đứng lên.
- Sao rồi, có thành công không?
Mạc lão gia bình thường là người nghiêm khắc, không sợ bất cứ ai, bây giờ lại run run hỏi bác sĩ.
Bác sĩ tháo khẩu trang, mồ hôi rơi xuống, cuộc phẫu thuật này đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của mọi người.
- Mạc lão gia, Mạc phu nhân, thật may mắn, cuộc phẫu thuật đã thành công, phó tổng sẽ được chuyển tới phòng hồi sức tích cực để theo dõi sự thích ứng của quả tim nhân tạo.
Mạc lão gia lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, Lịch Nhi cảm thấy vui thay Mạc Cao Ân, vì anh ấy có một người cha yêu thương anh ấy hơn bất cứ ai.
Mạc Cao Ân được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, anh đang còn hôn mê do tác dụng của thuốc.
Lịch Nhi chạy theo nhưng mỗi lần vào chỉ được một người, hơn nữa bộ dạng của cô bây giờ không phải người nhà mà là một y tá.
Đến khi mặt trời lặn bác sĩ vào kiểm tra lần nữa nói rằng mọi thứ đều ổn Mạc lão gia mới về nhà, Từ Mộng Dao đứng trước cửa phòng hồi sức gọi Lịch Nhi.
- Cháu vào trong đi.
Lịch Nhi rất cảm kích Từ Mộng Dao, bà ấy chưa bao giờ nặng lời với cô dù cô là nguyên nhân khiến con trai bà đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình.
Lịch Nhi vào phòng hồi sức, Mạc Cao Ân vẫn chưa tỉnh, thiết bị theo dõi gắn quanh người của anh, anh gầy đi nhiều, tóc đã dài ra thêm, khuôn mặt anh bây giờ rất hiền, cứ như một thư sinh vậy.
Cô không dám nán lại lâu vì bác sĩ sẽ thường xuyên vào theo dõi.
Từ Mộng Dao vẫn ngồi bên ngoài, đêm nay cô cũng không định về.
Lịch Nhi ra ban công tầng hai của bệnh viện hóng gió, gió rất mạnh, rất lạnh.
Hai mắt dừng lại ở chiếc xe màu đen bên dưới, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Mạc Thiên Nhật Dạ.
"Anh còn ở bệnh viện sao?"
Rất nhanh hắn đã trả lời.
"Anh đợi em."
Lịch Nhi hít một hơi đi xuống, Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn thấy cô không nỡ bỏ mặc mình liền cong môi cười, hắn mở cửa đi ra nắm tay cô đi vào trong xe.
- Em đã ăn gì chưa? Anh gọi Tiêu Đằng mua gì đó cho em ăn nhé?
Lịch Nhi nhìn khuôn mặt trầm ổn của Mạc Thiên Nhật Dạ, muốn vươn tay xem thử vết thương trên ngực hắn nhưng giữa chừng rụt lại, cô ngồi ngay ngắn nhẹ lên tiếng.
- Em không đói, vết thương còn đau nhiều không?
Mạc Thiên Nhật Dạ nhẹ cười nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình.
- Anh không sao nữa rồi, cũng không phải là mổ tim giống Mạc Cao Ân, hắn ta đã tỉnh chưa?
Như thế này thật tốt, có thể trao đổi với nhau những chuyện vặt vãnh mà không phải tránh mặt nhau, cô cũng không thấy khó chịu với hắn.
Lịch Nhi ngả ra sau ghế thở dài.
- Anh ấy vẫn chưa tỉnh, tình hình trước mắt vẫn ổn nhưng bác sĩ nói vẫn chưa xác định được anh ấy lúc nào mới tỉnh.
Lúc này Tiêu Đằng lái xe tới truyền một hộp bánh pizza qua cửa xe rồi đi mất.
Mạc Thiên Nhật Dạ lấy ra một góc bánh bọc giấy cẩn thận rồi đưa cho Lịch Nhi.
- Em nói là không đói mà.
Lịch Nhi không có tâm trạng để ăn, lát nữa đoạn video hai tài xế chở vật liệu của công ty Dực Phong và Vạn Xuân sẽ được đăng lên mạng xã hội, cô đang rất hồi hộp xem thử phản ứng của cộng đồng mạng như thế nào về chuyện này.
Mạc Thiên Nhật Dạ mở bàn tay của Lịch Nhi nhét bánh vào nài nỉ.
- Em ăn một chút thôi cũng được, dạo này em gầy quá.
Lịch Nhi miễn cưỡng cầm lên cắn một miếng, cô không có khẩu vị nhưng vẫn lặng lẽ ăn hết một góc bánh.
Mạc Thiên Nhật Dạ dựa vào kính xe yên lặng nhìn cô, được ngắm cô mãi như thế này thật tốt.
Hắn mở sẵn khăn giấy đợi Lịch Nhi ăn xong liền nhẹ nhàng lau tay cho cô, bàn tay cô nhỏ mềm, hắn lau xong rồi còn lợi dụng nắm lấy.
Lịch Nhi không phản kháng, cô giữ yên như vậy, hai người họ không nói thêm tiếng nào cùng nhau tận hưởng sự yên tĩnh của màn đêm.
Một lúc lâu sau Lịch Nhi xuống xe để đi lên phòng bệnh, Mạc Thiên Nhật Dạ đưa cho cô một túi quần áo.
- Em không cần phải giả dạng nữa đâu, có anh ở đây rồi, sẽ không một ai dám đụng vào một sợi tóc của em.
Thẩm Nghiệp Thành sẽ sớm bị bắt thôi, em đừng lo lắng, mọi chuyện cứ để anh lo.
Hắn vén một sợi tóc lên tai cô nhẹ cười, viên kim cương này suốt đời anh sẽ nâng niu và bảo vệ.
Lịch Nhi gật đầu, cũng không biết phải nói gì, đoạn thời gian vừa qua cứ gặp nhau là dùng ánh mắt chán ghét để nói chuyện, giờ đột nhiên thay đổi vẫn có phần ngượng ngùng.
Cô mím môi đưa mấy ngón tay mảnh khảnh tạm biệt hắn rồi đi vào bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...