Hàn Phi Nhứ cầm quyển thứ nhất lên, lật chừng hai trang rồi đặt xuống, cầm lên quyển thứ hai, cũng không đọc được mấy trang đã đặt xuống.
Sau rất nhiều lần lặp đi lặp lại, mắt cô chợt sáng ngời.
Cô nhìn phía Lương Trữ, "Cái này khá thú vị."
Lương Trữ ló đầu ra, nhìn thấy tên in trên bìa, vẻ mặt ngưng trọng, "Lấy nhầm rồi, chắc cái này gửi cho Tề Vũ."
Chị ấy rút lại kịch bản, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Hàn Phi Nhứ, chị giải thích: "Đây là tác phẩm lớn, tiền đầu tư cao, sẽ bấm máy vào nửa cuối năm nay, chúng ta nhận không kịp đâu.
Qua năm sau chị sẽ tìm cho em một bộ phim còn tốt hơn thế này nữa."
Nhận không kịp không phải vì thời gian không kịp, mà là địa vị không đuổi kịp, tuy rằng Hàn Phi Nhứ thật sự thích kịch bản kia, nhưng cũng biết lựa chọn theo khả năng của mình, thế nên cô không nói thêm gì nữa, tiếp tục xem những kịch bản còn lại.
Những kịch bản mà Lương Trữ mang đến đều là phim điện ảnh, mỗi cuốn có khoảng một trăm trang, rất nhanh đã lật xem hết, qua nửa tiếng nữa, tốc độ lật trang của Hàn Phi Nhứ dần chậm lại.
Cô ngẩng đầu lên, cho Lương Trữ xem bìa kịch bản, "Cái này thì sao?"
《 The Barrier Lake 》.
Nhất thời, Lương Trữ không nhớ được là mình lấy kịch bản này từ đâu, chị ta cầm kịch bản lại, lật vài trang, lại nhìn đến tên biên kịch và đạo diễn casting, đều là người quen, các tác phẩm trước của họ cũng không có gì nổi bật, không phải là nhân vật nổi tiếng gì.
Lương Trữ gật đầu, "Để chút nữa chị hỏi lại, em về trước đi, nhớ xem phim, chị sẽ báo em thời gian đến ký hợp đồng sau."
Hàn Phi Nhứ đồng ý, sau đó cùng Vi Tầm ra ngoài, vừa đi không được bao lâu thì chạm mặt một cô gái.
Hàn Phi Nhứ vẫn nhìn thẳng, còn đối phương thì tỏ ra rất ngạc nhiên, trong sự ngạc nhiên còn lẫn chút vui mừng.
"Hàn Phi Nhứ?!"
Cô đã bước nửa bước ra ngoài, nghe thấy đối phương gọi tên mình, nhanh chóng rút chân lại, sau đó mỉm cười nhìn về phía người người đang đến, "Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành......" Tô Giác cảm thấy lời chào này thật khó hiểu, nhưng người ta đã nói như vậy thì đương nhiên cô phải đáp lại một câu, "Bây giờ cô được làm nhân vật chính diện rồi nha! Tôi vừa nhìn thấy cô trên Weibo của Nhân dân Nhật báo."
Hàn Phi Nhứ lịch sự mỉm cười, "Vậy à, tôi vẫn chưa xem, để chút nữa tôi xem thử."
Tô Giác cũng cười cười, quan sát nét mặt Hàn Phi Nhứ, "Thay đổi thật là lớn, nếu như không phải tôi có thói quen lướt Weibo thì chắc hôm nay sẽ không nhận ra cô mất.
Nghe chị Lương nói cô vẫn đang học tập ở nước ngoài, thế nào, bây giờ có phải là được thăng cấp thành diễn viên gạo cội rồi không?"
Hàn Phi Nhứ nhìn như bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang vô cùng căng thẳng.
Rốt cuộc cô ta là ai, có cần tiếp tục ở đây nói chuyện với cô ta hay không?
"Làm gì có, nói là học tập vậy thôi chứ tôi cũng có học gì đâu, vẫn như trước đây."
Tô Giác trợn trắng mắt một cách khoa trương, "Lại khiêm tốn."
"Aizzz, nếu cô dự định trở lại, chắc cũng sẽ dự sinh nhật của Hứa Tri Âm ngày mồng 3 tháng sau đúng không? Bữa tiệc đó được tổ chức ở đây, sẽ có rất nhiều người đến, đa số đều là nghệ sĩ trong công ty, là cơ hội tốt để cô làm quen với người khác.
Đúng rồi, cô có biết Hứa Tri Âm là ai không?"
Nét tươi cười trên mặt Hàn Phi Nhứ cứng đờ, cô nên biết, hay là không biết đây?
Rốt cuộc Lương Trữ cũng nghe thấy động tĩnh, ra ngoài giải cứu cho cô.
"Tô Giác, đứng đó làm gì vậy, còn không mau vào đây, Phi Nhứ, nhớ hoàn thành công việc chị giao cho em đó."
Nói xong, Lương Trữ liền bước vào văn phòng, Tô Giác nhanh chóng đặt một hộp giấy vào tay Hàn Phi Nhứ, "Đây là bánh quế được bán trong cửa hàng của tôi, vị việt quốc, siêu ngon luôn, cô mang về nếm thử.
Tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Nói xong, Tô Giác đi về hướng văn phòng Lương Trữ.
Nhìn bóng dáng Tô Giác biến mất ở cửa văn phòng, Hàn Phi Nhứ nhẹ nhàng thở ra, sau đó bước nhanh về phía thang máy, cô vừa đi vừa nói với Vi Tầm: "Nhanh lên nhanh lên, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này!"
Vi Tầm: "......"
Về đến nhà, Hàn Phi Nhứ mới cảm thấy mình được an toàn, trên đường từ Cam thị đi ra, có mấy người quay đầu lại nhìn cô, cũng có vẻ như nhận ra cô, nhưng may mắn là họ không đến gần cô giống như Tô Giác.
Ngồi ở nhà vừa ăn bánh quế vừa xem phim, lúc xem được một nửa thì Lương Trữ gọi điện thoại đến, "Em như vậy là không được, chị phải tìm cho em một trợ lý."
Trợ lý này vừa phải là người đáng tin cậy, vừa phải biết rõ tất cả những người trong Công ty Cam thị và cả giới giải trí, như vậy thì dù Hàn Phi Nhứ không quen biết họ, trợ lý có thể ở bên cạnh nhắc nhở cô.
Hàn Phi Nhứ ấn nút tạm dừng trên máy tính, "Trực tiếp công bố được không?"
"Không được," Lương Trữ từ chối bằng giọng điệu chém đinh chặt sắt, "Em có biết người ta căm thù loại cốt truyện mất trí nhớ này đến mức nào không? Dù là em có công khai chẩn đoán của bệnh viện cũng không có mấy người chịu tin đâu, huống chi em còn không có giấy chẩn đoán nữa là."
Đầu dây bên kia không nói lời nào, Lương Trữ còn tưởng rằng Hàn Phi Nhứ lại tuột mood, thật ra, cô chỉ đang bận ăn bánh quế vị việt quất siêu ngon trong truyền thuyết, không tìm thêm được cái miệng nào để trả lời chị ta = =
"Em cũng không cần quá lo lắng, chị lập tức gọi trợ lý qua đó, trợ lý là tầng bảo hiểm thứ nhất, tầng thứ hai chị cũng nghĩ ra rồi, nhập gia tuỳ tục, khai phá ngay tại chỗ."
Hàn Phi Nhứ nuốt bánh, "Là ý gì?"
"Tuỳ chỉnh hình tượng của em! Trước kia, hình tượng của em là diễn viên nhí, một bước lên mây, hiện tại chị quyết định cho em thêm một cái nữa, mắc chứng mù mặt(1) kèm theo đãng trí thời kỳ cuối, thế nào?"
......!Chẳng ra làm sao.
Sau khi Vi Tầm đến, Lam Trúc liền được giải phóng, sắp đến thời gian tan học, Vi Tầm và Hàn Phi Nhứ cùng đến Trường mẫu giáo chờ, sau đó Vi Tầm đón Y Y trở về.
Buổi sáng cô bé đã gặp Vi Tầm nên ngoan ngoãn đi cùng cậu ta.
Mở cửa xe, Y Y bò vào, trên ghế sau có ghế dựa nhỏ của cô bé, em tự thắt dây an toàn cho mình, sau đó liền bắt đầu kể không ngừng nghỉ về chuyện hôm nay ở trường.
Trước kia Y Y không có thói quen này, từ sau khi biết Hàn Phi Nhứ mất trí nhớ, cô bé liền biến thành người hay nói, muốn giới thiệu hết mọi thứ xung quanh cho mẹ mình.
Một ngày, hai ngày, Hàn Phi Nhứ rất cảm động, sau hơn mười ngày nửa tháng, cô đã bắt đầu đau đầu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, con gái cô khác nào Đường Tăng?
Hàn Phi Nhứ đau đầu, nhưng Vi Tầm bên cạnh cô lại không thấy như vậy, Hàn Phi Nhứ dựa vào cửa sổ xe, bất lực chống đầu, trong dư quang, cô nhìn thấy khuôn mặt chữ điền màu đen pha vàng của Vi Tầm vụt qua một nụ cười yếu ớt.
Có thể là vì không quen cười, khi cười lên có chút cứng ngắc, nhưng có thể nhận ra tâm trạng của cậu ta rất tốt.
Một chàng trai hai mươi bốn tuổi gặp một đứa bé đáng yêu, hầu hết sẽ cảm thấy dễ thương, cười cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tướng mạo Vi Tầm là ông chú hơn bốn mươi tuổi đó, cậu ta cười như vậy, liền tạo cho người ta cảm giác quái dị và biến thái.
......
Buổi tối, Diệp Minh Tâm về đến nhà, thấy Hàn Phi Nhứ và Y Y đều ngồi trên sô pha, xem phim hoạt hình trên TV không chớp mắt, 《 Nhật ký phiêu lưu của chú gấu bị ám 》.
Y Y đang dựa vào ngực Hàn Phi Nhứ, nghe được tiếng mở cửa, cô bé quay đầu, nhỏ giọng kêu lên, "Mommy."
Diệp Minh Tâm đi đến bên cạnh cô bé, xoa đầu em, "Hôm nay có ngoan không nào?"
"Dạ ngoan ~"
Âm cuối bị cô bé kéo dài thật dài, Diệp Minh Tâm tủm tỉm cười, cúi xuống hôn lên khuôn mặt phúng phính của Y Y, sau đó nhìn về phía Hàn Phi Nhứ, "Ở công ty chọn được kịch bản chưa?"
Trên mặt chị vẫn còn mang theo nét cười không hề phòng bị chỉ xuất hiện mỗi khi đối diện với Y Y, Hàn Phi Nhứ gật đầu, "Chọn được rồi, chị Lương nói sẽ giúp em liên hệ.
Đúng rồi, chị ấy có nhận giúp em một tiết mục phát trên mạng."
Nghe Hàn Phi Nhứ nói tên tiết mục kia, Diệp Minh Tâm khẽ cau mày, "Tôi nghe nói tiết mục này được đánh giá không tốt lắm."
Điều này Hàn Phi Nhứ cũng tra thấy trên mạng, sở dĩ chương trình này có tỉ lệ click chọn nhiều là vì số nào nó cũng có một điểm nóng, khách mời trong mỗi số đều là người gây bão trong thời điểm đó.
Phạm vi giới hạn của những chương trình trục tuyến kiểu này cũng rộng hơn chương trình phát sóng truyền thống, đôi khi, người dẫn chương trình sẽ đặt ra cho khách mời những câu hỏi đặc biệt gây tranh cãi.
Chẳng hạn, có một ngôi sao nữ sau khi trả lời câu hỏi trong tiết mục này đã bị bêu danh là "Vùng đen".
Hàn Phi Nhứ hạ quyết tâm phải từ cẩn thận cho đến hết sức cẩn thận, cùng lắm thì đánh thái cực(2), tóm lại, không cho tổ tiết mục có cơ hội ra tay với cô.
"Yên tâm, em sẽ chú ý."
Ký hợp đồng, chờ tham gia chương trình.
Trong thời gian đó, Lương Trữ đã liên hệ với đạo diễn của bộ phim《 The Barrier Lake 》, kết quả là họ muốn casting công khai, và casting bằng gameshow.
Lúc này đừng nói Hàn Phi Nhứ, ngay cả Lương Trữ củng sửng sốt, cái gì gọi là casting bằng gameshow?
Sau khi Lương Trữ hỏi thăm, nói lại với Hàn Phi Nhứ.
Đạo diễn《 The Barrier Lake 》cảm thấy kịch bản này vô cùng chất lượng, ông ấy muốn quay một bộ phim thật tốt, cũng muốn tạo nên một hoạt động tuyên truyền oanh oanh liệt liệt, cuối cùng ông ta nghĩ ra một biện pháp, quay gameshow.
Tên của chương trình gameshow đó cũng đã được chọn xong, gọi là《Tôi là diễn viên chính》.
Đây là chương trình thể thức mở, bốn ứng cử viên nam nữ được tập hợp trong một môi trường khép kín, tiến hành thi đấu với nhau, ban giám khảo sẽ do những diễn viên nổi tiếng đảm nhiệm, các ứng viên có thứ hạng thấp sẽ bị loại dần, trong quá trình sẽ có một vài diễn viên nhảy dù, cuối cùng, nam nữ giành được vị trí quán quân sẽ trở thành nam nữ chính trong phim《 The Barrier Lake》.
Cũng không biết đạo diễn này làm việc thế nào thế mà mời được Giang Linh Nhạn tới làm đạo diễn chương trình, có Giang Linh Nhạn làm tổng đạo diễn của 《Tôi là diễn viên chính》, chương trình này tuyệt đối không thể kém được.
Hiện tại đã rõ, nếu muốn đóng《 The Barrier Lake 》thì phải tham gia《 Tôi là diễn viên chính 》, và những nghệ sĩ có thể tham gia gameshow thì đều là diễn viên ít nhiều có tiếng tăm.
Lương Trữ cảm thấy đây là một mũi tên trúng hai con chim, dù có thể tham gia 《 The Barrier Lake 》hay không thì ít nhất vẫn được góp mặt trong một chương trình gameshow.
Phải biết rằng, hiện tại chương trình gameshow dễ gây tiếng vang hơn là phim ảnh truyền thống.
Khi nói đến đây Lương Trữ vô cùng hưng phấn, Hàn Phi Nhứ lại có chút lo lắng, "Chị Lương, chị xác định em có thể tham gia gameshow này sao? Không phải chị đã nói là những chương trình do Giang Linh Nhạn làm đạo diễn đều có rất đông người đăng ký tham gia sao?"
Lương Trữ cười nhạo một tiếng, "Bọn họ muốn tham gia thì phải đăng ký, nhưng em không cần.
Hiện tại em đang nóng, lại có cơ sở, quá đủ điều kiện rồi, kế tiếp là cần đến nhân mạch, yên tâm đi, không ai có nhân mạch nhiều hơn em đâu."
Hàn Phi Nhứ trợn to hai mắt, cô suy nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ ra mình có quen biết người nào tên Giang Linh Nhạn, Lương Trữ thấy cô như vậy chỉ có thể thở dài, cũng may là ngày mai trợ lý đã đến.
"Đừng nghĩ nữa, Giang Linh Nhạn là bạn chí cốt của Diệp Minh Tâm, lại còn là bạn gái cũ của Thẩm Tang Lạc.
Nghe nói đến bây giờ cô ấy vẫn nhớ mãi không quên Thẩm Tang Lạc, mượn chút mặt mũi của Thẩm Tang Lạc thì em nhất định có thể tham gia.
Hàn Phi Nhứ sửng sốt, "Cái gì?!"
——————————
(1) Hội chứng mù mặt: Bệnh mù mặt là một chứng rối loạn não khiến bạn không có khả năng nhận dạng hoặc phân biệt khuôn mặt mình nhìn thấy.
Người mắc bệnh mù mặt có thể cảm thấy khó khăn trong việc nhận ra sự khác biệt trên khuôn mặt của người mình mới gặp hay thậm chí họ còn có thể khó nhận ra khuôn mặt của người quen.
Bệnh này ảnh hưởng đến khoảng 2% dân số.
(2) Đánh thái cực: nói lòng vòng, né tránh vấn đề..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...