Trời đã rất tối, đã quá giờ ăn tối, nhà họ Hạ vẫn yên tĩnh như thường lệ.
Hạ Linh Xuyên biết ở nhà không có ai đợi hắn ăn tối, nên hắn định vào bếp tìm điểm tâm để lấp đầy bụng.
Trù nương ở phủ luôn giấu một nồi đồ ăn ngon để trong tủ thấp, hôm nay hẳn là táo mật ong giòn, nếu ăn trộm cũng không ai phản đối.
Hắn đi ngang qua nơi ở của lão nhị.
Lúc này Hạ Việt không phải là đọc sách trắng đêm thì là làm việc cả đêm, bình thường không đi loanh quanh trong Hạ phủ.
Tuy nhiên, Hạ Linh Xuyên tình cờ nghe thấy giọng nói của hai người từ trong rừng trúc truyền đến.
Hai người đàn ông.
Một người là Hạ Việt: “! Ta không quan tâm, Niên Đô úy!”
Niên Đô úy? Hạ Linh Xuyên rón rén đi tới.
Quả nhiên đối phương chính là Niên Tùng Ngọc, Hạ Linh Xuyên nhìn thấy gò má của hắn đỏ bừng, rõ ràng đã uống rất nhiều: “Tại sao không? Hầu hết đều cao quý như mây, người cao quý thì mắt cao hơn đầu, cho dù cha ngươi có được thăng chức, hắn cũng chỉ là quan ngũ phẩm, ngươi muốn đợi đến bao giờ mới vươn lên?”
Hắn ta nắm lấy tay của Hạ Việt, dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay của cậu ấy: “Ngươi là người văn võ song toàn, nếu cha ta tiến cử ngươi…”
Hạ Việt nhanh chóng rút tay ra, giận dữ nói: “Niên Đô úy, thỉnh tự trọng!”
Niên Tùng Ngọc không những không tự trọng, mà dáng vẻ còn lo lắng, ôm lấy thiếu niên vào lòng, cúi đầu muốn hôn cậu ấy.
Hạ Việt sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
May mắn thay có người lao ra, đấm thẳng vào mặt hắn ta!
Cú đấm này uy lực như gió, nếu chẳng may bị đánh trúng, Niên Tùng Ngọc ít nhất sẽ bay ra xa mười thước, mặt mũi bầm dập.
Nhưng hắn ta rất nhanh đã nhìn thấy, co rúm người lại, nắm tay vào, đồng thời dùng sức đá mạnh vào ngực đối phương, rõ ràng là đang tức giận.
Nhưng bằng cách này, Hạ Việt đã được thả ra.
Người đó thực sự đã ra đòn nhử, nhưng chiêu thức tay trái của hắn giống như lưỡi dao, lặng lẽ đâm vào xương sườn của Niên Tùng Ngọc.
Niên Tùng Ngọc đã nhận ra điều đó, hắn ta lùi lại hai bước, né được cú đá từ tầm nhìn xa.
Tiếng hét của Hạ Việt vang lên: “Dừng tay! Đừng đánh nữa!”
Người tới không ai khác chính là Hạ Linh Xuyên.
Không đợi Niên Tùng Ngọc lên tiếng, hắn đã nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Niên Đô úy, tại sao lại là ngươi!”
“Ta tưởng có tên dâm ô vô liêm sỉ nào đó lẻn vào, muốn làm hại trong sạch của Hạ nhị công tử phủ chúng ta.
” Hạ Linh Xuyên tò mò hỏi: “Niên Đô úy, tại sao ngươi lại đứng trước cửa nhà vệ sinh của đệ ấy?”
“Ta lạ giường, ban đêm không ngủ được,vì vậy ta tùy tiện đi lạ, tình cờ gặp Hạ nhị công tử nên tán gẫu một chút.
” Niên Tùng Ngọc vỗ nhẹ tay áo nói: “Đại Đô thật đúng là nơi tốt xấu lẫn lộn, các ngươi từ nông thôn đi đến đó, các ngươi cần có người chiếu cố nhiều hơn.
”
Hắn ta cười ôn hòa với Hạ Việt: “Hạ nhị công tử, hiếm khi chúng ta hợp ý nhau, tối mai đến tìm người uống một ly thế nào?”
Hạ Việt sắc mặt trắng bệch, không nói một lời.
“Được rồi, lúc đó ta và nhị đệ nhất định sẽ đi cùng ngươi, không say không về!” Hạ Linh Xuyên cắt ngang câu chuyện: “Ta chỉ là hơi quá nhiệt tình với việc uống rượu mà thôi, Niên Đô úy chắc phải nhẫn nhịn một chút rồi.
”
Niên Tùng Ngọc cười nhẹ hai tiếng, nhưng cảm thấy tên tiểu tử này trông có vẻ rụt rè, không muốn nói chuyện với hắn.
Hạ Linh Xuyên lại nói: “Nhân tiện, ngươi đã tìm ra được người tiết lộ tin tức về việc ta bị thương chưa? Có lẽ hắn chính là nội gián!”
Nụ cười của Niên Tùng Ngọc dần biến mất: “Vẫn chưa.
” Nói xong hắn xoay người rời đi.
Hắn vừa biến mất, Hạ Việt liền chạy tới hồ nước rửa tay, tốc độ nhanh như thỏ bị bắn vào đuôi.
Hạ Linh Xuyên hiếm khi nghe thấy đệ ấy chửi bậy một câu, thấy sắc mặt cậu ấy trắng bệch, rửa tay rất nhiều lần, hận không thể chà tróc đi từng lớp da.
“Đại ca, may là có huynh ở đây.
”
Dù sao hắn cũng chỉ mới mười bốn tuổi, dù là thiếu niên lão thành đi nữa, lúc này hắn vẫn phải dựa vào đại ca nâng đỡ.
“Nhìn hắn rất đáng bị đánh, ta ngứa tay.
” Hạ Linh Xuyên an ủi cậu ấy: “Nhưng cho dù ta không có ở đây, hôm nay hắn cũng sẽ không thật sự xuống tay với đệ.
”
“Hắn ta đang giả vờ à?” Hà Việt cau mày: “Ta đã điều tra Niên Tùng Ngọc, và hắn ta hình như thực sự có sở thích này.
”
Mấy đời Diên Đế Đô đều có sở thích nam tính (*), đã trở thành tục lệ phổ biến trong thành đô, và việc các nhà quyền quý thượng lưu nuôi mỹ nam là chuyện bình thường.
Một thiếu niên mắt phượng mày ngài như Hạ Việt là con mồi ưa thích của một số người.
(*)sở thích nam tính: ý chỉ đồng tính nam
“Giả vờ hay không giả vờ, ta không rõ.
” Hạ Linh Xuyên cười nhẹ: “Nhưng hắn bắt nạt đệ, vì sự trong sạch của đệ, nhà chúng ta không thể không khẩn trương bàn công chuyện.
Buổi chiều dụ dỗ, buổi tối đe dọa, đây được gọi là tiến hành đồng bộ.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...