Hạ Linh Xuyên ho khan: “Ngươi ra vào Vô Tận Hải, luôn có dẫn đường đúng không?”
"Tất nhiên rồi."
"Nhưng hằng năm cứ đến tháng chín và tháng hai tháng ba năm sau, có khi đến tháng tư, sa mạc Bàn Long hoàn toàn không có người dẫn đường.
Không ai dám đi!” Hạ Linh Xuyên nhìn phụ thân: “Trải qua năm mươi thời kỳ, cái sa mạc này đã nuốt ít nhất bốn ngàn mạng người, đây là số liệu được tính toán dựa trên báo cáo, con số không thể xác định rõ.
Đến khi sa mạc thực sự phát huy sức mạnh của nó, liệu có bao nhiêu người sẽ sống sót trở về?”
"Một người!" Hắn ta giơ thẳng một ngón tay lên: "Năm mươi năm mới có một lần.
Theo pháp sư chẩn đoán, hắn đã mất một hồn một phách, đời này cũng không thể khôi phục lý trí.”
Tôn Phu Đông hơi nhướng mày, lộ ra vẻ uy nghiêm của quốc sư: “Đại Tư Mã đã phái người đi tìm thứ gì đó.
Chỉ cần tìm được nó, nhóm chúng ta sẽ an toàn ra vào sa mạc Bàn Long.
Hơn nữa, ta cũng sẽ cố gắng bảo vệ đội ngũ an toàn.”
Hạ Thuần Hoa âm thầm cười nhạo.
Lượn một vòng lớn như vậy, cuối cùng cũng lộ ra ý đồ? Nhưng cuối cùng ông ta vẫn tỏ vẻ kinh ngạc: “Đồ vật đó là gì?”
Đại Tư Mã sai người đi tìm đồ vật, mới khiến con trai hắn rơi xuống vách núi?
"Đó là đồ vật mà Chung Thắng Quang để lại.
Sử dụng nó để ra vào sa mạc Bàn Long, những oán linh canh giữ di tích rất có thể sẽ cho phép chúng ta đi qua." Niên Tùng Ngọc nói: "Những manh mối mà Đại Tư Mã tìm được, cũng chỉ hướng về tộc sa báo duy nhất trên thương lộ Hồng Nhai.
Hạ đại nhân có biết, linh sủng của Chung Thắng Quang năm đó chính là một con sa báo không?”
“Không sai, trước đây ta có từng nghe qua.”
"Bây giờ tộc nhân đời sau của nó đều ở sa mạc Bàn Long, chúng ta đi thăm dò, còn xảy ra một chút xung đột." Niên Tùng Ngọc hời hợt nói: "Còn vài Sa Báo rời đi, chúng ta đã tốn bốn mươi năm mươi ngày để tìm từng con một, sau này phát hiện có lẽ nó đã tiến vào thành Hắc Thủy.”
Hạ Linh Xuyên cười nói: “Đơn giản thôi, khắp thành đều dán áp phích tìm tin tức, thành Hắc Thủy, yêu quái đi đầy đường.”
Tôn Phu Đông nói với Hạ Thuần Hoa: "Vậy thì phải mượn lực lượng của quận trưởng rồi.
Thời gian quý giá, trận chiến ở Ngọa Lăng quan cấp bách.
Nhóm chúng ta nói chuyện này chốc lát, không biết chiến trường kia đã kết liễu bao nhiêu mạng người.
Chỉ có thể nhanh chóng tìm được hồ Đại Phóng, mới có thể nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này.”
Hạ Thuần Hoa suy nghĩ một chút: "Nếu tìm được đồ vật kia, ta sẽ phái người dẫn đường tốt nhất, chỉ đường cho các vị."
“Chúng ta chỉ có hai mươi người thôi còn chưa đủ, ít nhất phải có một nhóm quân đội.” Niên Tùng Ngọc có chút bất mãn: “Phế tích của Bàn Long là nơi có nhiều tà khí, chỉ có quốc vận mới áp chế được nó!”
Nói như vậy cần ít nhất hai trăm người, tướng lĩnh dẫn đội nhất định phải đeo lệnh bài xã tắc, nếu không sao có thể huy động quốc vận hộ thể?
Vẻ mặt Hạ Thuần Hoa bối rối, đây rõ ràng là làm đến chết, phải là một vị tướng dũng cảm đến mức nào mới dám tiếp nhận đây?
Tôn Phu Đông thấy thế lập tức nói: “Có chuyện không nên nói, nhưng năm đó Hạ đại nhân có thể toàn thây thoát khỏi án Thù thần, hành trình bị giáng xuống quận Thiên Tùng đầy gian khổ, lại có người chăm sóc, sau đó được tiến chức hai lần, chưa chắc là không có công lao của Đại Tư Mã.”
Tội phạm bị đày ra biên giới, trên mặt phải được khắc và vẽ chữ, đồng thời phải lao động tại vùng đất cằn sỏi đá hơn mười năm trở lên.
Mặc dù Hạ Thuần Hoa không thuộc dạng xui xẻo như vậy, nhưng từ cố đô đến thành Hắc Thủy đâu phải chỉ có ngàn dặm? Cùng lắm đó ông ta là một đứa trẻ mười một tuổi, còn có một bản lai lịch, nhưng không ai bên cạnh chăm sóc, hành trình khó khăn như vậy, cho quan sai áp giải đến một nơi thật tốt, dọc đường gian nan trùng trùng có thể dồn Hạ Thuần Hoa vào chỗ chết bất cứ lúc nào.
Có vô số linh hồn oan ức trên con đường lưu đày, có thêm một mạng của ông ta cũng không nhiều.
Chưa kể những lần thăng chức sau này do có công, đặc biệt là nâng đỡ, đương nhiên Hạ Thuần Hoa cũng không chịu thua kém, nhưng hoàng đế sẽ không để ý ông ta nếu trong triều không có ai giúp đỡ.
Hương rượu không sợ ngõ sâu(*)? Ôi, đó là một điều vô nghĩa.
(*)Hương rượu không sợ ngõ sâu: một câu triết lý của người xưa,ý nói phàm là những điều tốt đẹp thì không sợ người khác không biết đến.
Hạ Thuần Hoa cũng đoán được có cao nhân can thiệp, nhưng ông ta không ngờ đó chính là Đại Tư Mã.
Tôn Phu Đông nói tiếp: "Lấy được hồ Đại Phóng, chiếm được Ngọa Lăng quan, đây là công lao to lớn.
Hoàng đế đã đích thân hạ lệnh, người có công trong chuyện này sẽ được thăng lên một cấp.”
Hạ Thuần Hoa trầm mặc một hồi, cuối cùng mới nói: "Hạ quan sẽ sắp xếp nhân lực.
Tôn quốc sư và Niên đô úy xin mời các vị đến biệt quán trước.
Lát nữa chúng tôi sẽ mở tiệc mời khách trên tầng Tùng Hạc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...