Sau Khi Thoả Thuận Ly Hôn Với Lão Đại Tôi Mất Trí Nhớ

Vấn đề này khiến Tư Minh Trầm sửng sốt.

Y chăm chú quan sát Ôn Trĩ, thấp giọng hỏi: "Em biết chuyện này?"

Ôn Trĩ nhẹ nhàng gật đầu: "Em tìm được trong hành lý."

Tư Minh Trầm sớm nên đoán được sẽ xảy ra chuyện này, không khỏi hổ thẹn. Y thậm chí còn nghĩ tạm thời che giấu chuyện này, tránh Ôn Trĩ rung chuyển cảm xúc.

Nhưng tình hình trước mắt, rõ ràng năng lực chịu đựng tốt hơn y đoán nhiều.

"Biết từ lúc nào."

"Trước khi tham gia tống nghệ."

Đã nói ra sự thất, bí mật chen ngang giữa hai người cũng xem như hoàn toàn biến mất, Tư Minh Trầm không còn lo lắng.

Y cười khổ: "Lúc ly hôn, em nói giữa hai chúng ta không có tình yêu, anh liền buông tay."

"Sao lại không có tình yêu chứ?" Ôn Trĩ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thực sự không hiểu bốn năm hôn nhân này hai người trải qua như thế nào, mới thể đi đến tình trạng này.

"Là vì anh cảm thấy em thích Tang Kỳ?"

Tư Minh Trầm: "Ừ."

Ôn Trĩ thở dài.

Liên quan đến chuyện Tang Kỳ, cậu không hề nhớ, kí ức duy nhất cũng chỉ dừng lại thời cao trung.

Nhưng cậu dám khẳng định, cho dù trái đất chỉ còn hai người là cậu và Tang Kỳ, bọn họ cũng sẽ không ở bên nhau.

Tang Kỳ hoàn toàn không phải loại hình mà cậu thích.

"May mắn em mất trí nhớ, nếu không chúng ta thật sự ly hôn."

Ôn Trĩ ôm Tư Minh Trầm, đột nhiên có cảm giác mất đi mà tìm lại được. Cậu cũng dần hiểu ra, vì sao giai đoạn trước Tư Minh Trầm luôn lãnh đạm với cậu.

Tư Minh Trầm ngồi trên giường, kéo Ôn Trĩ lên đùi mình, đặt cằm lên cổ cậu: "Trách anh, nhiều câu hỏi không dám hỏi ra miệng, thiếu chút nữa tạo thành niếc nuối cả đời."

Ôn Trĩ nhìn Tư Minh Trầm.

Đáy lòng có cảm giác chua xót.

Kỳ thật cho đến bây giờ, cậu cũng không thể hoàn toàn xác định là chưa từng kết giao với Tang Kỳ.

Mặc dù xác suất chỉ là một phần vạn.

Nếu như cậu thật sự từng kết giao với Tang Kỳ, cũng không thể trách Tư Minh Trầm mẫn cảm.

"Hơn nữa, em đề cập chuyện ly hôn với tôi, là vì sau khi Tang Kỳ dời sản nghiệp nước ngoài về nước. Khi đó anh cho rằng, em chán ghét anh."

Giọng Tư Minh Trầm nặng nề, giống như lộ ra bộ phận yếu ớt nhất. Anh luôn cảm thấy, cho dù anh làm thế nào em cũng không vui. Bốn năm nay, em chưa từng cười với anh như vây giờ. Trong mắt anh, cuộc hôn nhanh với em là dày vò. Cho nên anh quyết định trả tự do cho em. "

Trong một chớp mắt Ôn Trĩ đã đau lòng.

Cánh tay đặt sau lưng Tư Minh Trầm siết chặt, bàn tay lại khẽ vuốt ve, giống như là dỗ đứa trẻ:" Tư Tư đừng buồn, dù em mất trí nhớ, nhưng em dám cam đoan với anh, lúc anh em chắc chắn không có ý đó, cũng không có chán ghét anh. "

Nói mãi, Ôn Trĩ cũng thấy khổ sở.

Hình như cậu cũng không có chứng cứ, chứng minh lời nói của mình là chân thật.

Tư Minh Trầm:" Ừ, anh tin em. "

Ôn Trĩ bỗng ngẩng đầu:" Thật? "

Tư Minh Trầm nói ra lý do của mình:" Anh cảm thấy cho dù đầu óc của em có vấn đề, ký ức xuất hiện sai lầm, nhưng tình cảm xuất phát từ trái tim sẽ không thay đổi, sẽ không biến đổi chỉ vì ký ức thay đổi. Nếu như em không thích anh, trong lúc tiếp xúc với anh cũng sẽ sinh ra cảm giác mâu thuẫn. "

Ôn Trĩ vỗ tay:" Tư Tư thật thông minh. "

Tư Minh Trầm:" Trách anh không sớm nghĩ thông suốt, cũng là gần đây anh mới cảm nhận được. "

Ôn Trĩ dụi đầu vào ngực y:" Không sao hết, hiện tại biết cũng không muộn. "

Đêm im ắng, đêm nay, Tư Minh Trầm ôm Ôn Trĩ ngủ rất an tâm.

Bí đao luôn không thể rời tay vẫn luôn đặt trong tủ quần áo, không hề lộ diện.

Trời vừa tờ mờ sáng, Khương Tinh Nam mới trở lại căn phòng của hai người. Hắn nhìn chằm chằm rương hành lý, muốn đi thẳng một mạch, nhưng lại phải gánh chịu chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù, khiến hắn từ bỏ ý nghĩ này.

Hiện tại hắn không có nhiều tiền, không chịu nổi giày vò.

Cửa phòng đã sửa lại, là tối hôm qua Tang Kỳ để tổ tiết mục sửa gấp.

Lúc này, Tang Kỳ còn đang ngủ.

Khương Tinh Nam, rửa mặt, thay một bộ đồ khác chuẩn bị quay hình.

Sáng sớm ở khách sạn, tia sáng vô cùng thoải mái. Bởi vì nằm trong khu thẳng cảnh, không khí mới mẻ, mặt trời mọc cũng rất đẹp.

Hôm nay tâm trạng Ôn Trĩ không tệ, dậy sớm, khẩu vị cũng lớn hơn, một hơi ăn hết hái cái sandwich, ba chén canh, bốn cuộn thịt xong khói.

Ống kính đã mở, rơi vào mắt người xem là Ôn Trĩ đang ăn.

Hôm nay thật hiếm lạ, Tư Minh Trầm còn chưa thức dậy.

Ôn Trĩ cũng không gọi y, thầm nghĩ, nhiều năm nay Tư Minh Trầm cuôi cùng cũng có một lần an tâm ngủ, vẫn nên mặc kệ y. Dù sao buổi sáng cũng không có an bài gì, ngủ thêm một lát cũng không sao.

Trong ấn tượng của cậu, mỗi ngày Tư Minh Trầm đều cẩn trọng, đi sớm về khuya, người đã trung niên cũng nên chú ý bảo dưỡng.

Cậu cũng không muốn một anh chồng với cái đầu trọc đâu.

Tuy rằng anh chồng chọc cậu vẫn yêu.


[Tư tổng đâu? ]

[Ôn Trĩ ăn thật nhiều à, đó là lượng ăn một ngày của tôi đó.]

[Tôi rất tò mò, bọn họ có trang điểm không? Tôi cảm thấy hình như Ôn Trĩ có trang điểm, thế nhưng cậu ấy đã 27 tuổi, làn da cũng quá mịn màng rồi? ]

[Người ta bảo dưỡng mà, có thể không mịn sao.]

Lúc này, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra. Tư Minh Trầm mặc quần áo ở nhà màu trắng đơn giản, xuất hiện tại trong màn ảnh.

Ánh mắt Ôn Trĩ sáng rực.

Quả nhiên, cậu là nhan khống.

Mỗi ngày trầm mê trong nhan sắc của Tư Minh Trầm không dứt ra được.

Hơn nữa dáng người y cũng rất tốt.

Dù chỉ là áo phông trắng bình thường, nhưng hai mảng cơ ngực tráng kiện hữu lực ẩn ẩn hiện hiện.

Ánh mắt Ôn Trĩ dần hướng tới phía dưới.

Ôi.. Nơi đó cũng rất lớn.

Từ tối hôm qua hai người trò chuyện đêm khuya, Ôn Trĩ luôn khó hiểu mà thẹn thùng, nhất là bây giờ đối mặt với Tư Minh Trầm. Cậu cảm thấy, bọn họ giống như chồng chồng vừa kết hôn, đang trải qua thời kỳ trăng mật.

" Sáng sớm tốt lành, Tri Tri. "

Ôn Trĩ bưng cà phê, lặng lẽ rũ mắt:" Chào buổi sáng. "

Tư Minh Trầm ngồi xuống đối diện Ôn Trĩ, đánh từng cử chỉ của cậu:" Buổi sáng có sắp xếp gì không? "

Ôn Trĩ đưa địa diểm ước hẹn gần đây cho Tư Minh Trầm, vội vàng cúi đầu:" Anh xem chút đi. "

Tư Minh Trầm nâng mắt, phát hiện hôm nay Ôn Trĩ không thích hợp.

" Em muốn đến đâu chơi. "

" Nghe anh. "Ôn Trĩ ôn nhu, xen lẫn mấy phần thẹn thùng.

Tư Minh Trầm:" Vậy chúng ta đi suối bắt cá đi. "

Ôn Trĩ:" Được. "

Thượng lượng xong, Tư Minh Trầm bắt đầu thu dọn công cụ, chuẩn bị dẫn Ôn Trĩ ra ngoài hẹn hò.

Chỉ chốc lát sau, y đã đứng trước cửa:" Xong chưa em? "

Ôn Trĩ còn đang giày vò với mớ quần áo:" Còn chưa. "

Tư Minh Trầm biết Ôn Trĩ đang thay quần áo, nhưng cảm giác được bộ quần áo lúc ăn sáng cũng rất tốt, không cần thay.

Mười phút sau, Ôn Trĩ nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Tư Minh Trầm tựa trước tủ nhìn, khẽ giật mình.

Ánh mắt nhiễm ý cười:" Chúng ta đi bắt cá. "

Ôn Trĩ:" Em biết. "

Tư Minh Trầm nhìn cậu:" Bộ quần áo này thuận tiện sao? "

Ôn Trĩ gật đầu:" Có. "

Vừa rồi cậu gần như muốn mang tất cả quần áo ra thử một lần.

Nghiêm túc mà nói, cậu và Tư Minh Trầm giống như là gương vỡ lại lành.

Như vậy buổi hẹn hò hôm nay, khá quan trọng.

Mà quần áo cậu hầu hết đầu bình thường, không có đặt biệt hấp dẫn mắt nhìn. Vắt óc nghĩ nửa ngày, cậu thay một bộ vet đùi màu vàng, ba lô trắng và chiếc mũ mỏ vịt màu vàng.

Ôn Trĩ cảm thấy chắc chắn cậu là người đẹp nhất trong toàn bọ tiết mục.

Tư Minh Trầm thản nhiên nói:" Đổi bộ khác đi, bên ngoài rất lạnh, em mặc như vậy sẽ bị cảm. "

Ôn Trĩ không muốn:" Em không muốn đổi, không lạnh. "

[Ha ha ha, các bạn nhìn đôi giày của Ôn Trĩ kìa.]

[Chết cười mất thôi, thật là trang phục vịt vàng sao? Ngay cả logo trên ba lo cũng là vịt vàng.]

[Quả nhiên, Ôn bảo bối là thời thượng nhất.]

[Ông trời ơi, bộ quần áo này thật sự không phải dành cho người mười tám tuổi? ]

Tư Minh Trầm ý đồ thuyết phục cậu:" Bây giờ nhiệt dộ không khí là 14 độ, cần mặc quần áo dài, nếu không bị cảm, phát sốt, còn phải uống thuốc. "

Ôn Trĩ lần nữa nhìn quần áo trên người mình, không muốn khuất phục:" Em đi đổi áo khoác khác được chứ? Mặc áo khoác vào sẽ không lạnh. "

Tư Minh Trầm ôn thanh:" Ngoan nào, Tri Tri. "

Ôn Trĩ nghe xong, lập tức mềm xuống, quay đầu chạy vào phòng thay quần áo, thuần thục cởi đồ xuống.

Lúc trở ra, cậu đã mặc bộ quần áo thể thao màu lục.

Tư Minh Trầm nắm tay cậu:" Như thế này cũng rất đẹp. "

Ôn Trĩ khó chịu nói:" Em biết. "Sau đó đội một chiếc mũ xanh lục hình khủng long.


Tư Minh Trầm đánh giá màu sắc chiếc mũ, thay cậu phù chính.

[Cười ngất, Ôn Trĩ giống như tôi thời cao trung phản nghịch, mùa đông không mặc quần mùa thu.]

[Tri Tri? Không phải là Trĩ trong Ôn Trĩ sao? ]

[Hình như buổi sáng Tư tổng cũng gọi Ôn Trĩ là Tri Tri.]

[Hay lắm, Ôn Trĩ thích cực đoan! Không phải màu đỏ thì là màu lục.]

[Nhìn chiếc mũ màu lục một lát, Tư tổng trầm mặc.]

Trong suối có rất nhiều cá hoang dã, nếu như vận khí tốt, bắt được mấy con cá lớn cũng có thể.

Ôn Trĩ giẫm lên đá gồ ghề, vô cùng cẩn thận, chắc chắn phải được Tư Minh Trầm nắm mới chịu đi.

Khi sắp đến nơi, Ôn Trĩ nhìn thấy bóng người quen thuộc, Tạ Cảnh và Hà Quỳnh cũng ở đó.

Ôn Trĩ cũng rất có tâm cơ nhắc nhở Tư Minh Trầm:" Tư Tư, chugns ta cần chiếm lĩnh khu vực có nhiều cá, phòng ngừa bị cướp đoạt địa bàn. "

Tư Minh Trầm:" Không sao, nơi này có thể chịu được nhiều người cùng bắt cá. "

Trong suối trồng cây nông nghiệp, nước không phải là quá trong mà có hơi đục.

Ôn Trĩ mở to đôi mắt đơn thuần, khẽ nói:" Tư Thị, trong nước có khi nào có rắn không? Em sợ rắn cắn. Nếu như gặp phải, anh có bảo vệ em không? "

Tư Minh Trầm vỗ vai cậu:" Em yên tâm.. "

Còn chưa nói xong, giọng Hà Quỳnh truyền đến:" Tôi mẹ nó, sao cá ở đây lại mập thế? "

Tư Minh Trầm chưa kịp phản ứng, Ôn Trĩ đã sắn ống quần lên, khiêng lưới đánh cá hỏa tốc nhảy vào suối.

" Cá mập ở đâu? "

Tư Minh Trầm:"... "

[Ha ha ha, Ôn Trĩ qua hài.]

[Vì cá, ngay cả rắn cũng không sợ.]

[Một giây trước là anh trai, một giây sau đã cá của ông đây đâu!]

[Kỹ thuật diễn của Ôn Trĩ, rất fine.]

Bởi vì Ôn Trĩ sớm gia nhập vào hàng ngũ bắt cá, Tư Minh Trầm không thể không tăng tốc độ chân.

Mùa này nước trong khe núi có hơi lạnh, Tư Minh Trầm vừa xuống nước thì nói với Ôn Trĩ:" Bắt cá xong em lên bờ đi, chỗ này giao cho anh. "

Ôn Trĩ:" Không muốn, em muốn ở cùng với anh. "

Bọt nước văng lên, Tư Minh Trầm dễ dàng bắt được một con cá bảy tám cân (3.5, 4kg VN), đưa cho Ôn Trĩ.

So với con cá mú xanh dài hơn 10cm trong tay mình, Ôn Trĩ ngại mất mặt mà giấu nó vào giỏ cá, chỉ sợ Tư Minh Trầm phát hiện ra lại so sánh.

Qua nửa giờ, giỏ trúc trong tay hai người đã có tầm bảy tám con cá, Tạ Cảnh và Hà Quỳnh cũng thắng lợi trở về, giỏ trúc bắn lên giọt nước lốp bốp.

Lúc này lại có tiếng bước chân.

Ôn Trĩ ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Tang Kỳ và Khương Tinh Nam.

Tang Kỳ chủ động chào hỏi:" Tiểu Trĩ, Minh Trầm, chào buổi sáng. "

Ôn Trĩ cúi đầu, không để ý, tiếp tục chỉnh lý đám cá mình bắt được.

Bị bơ đẹp, Tang Kỳ tiếp tục duy trì nụ cười, nói chuyện với Tạ Cảnh và Hà Quỳnh.

" Tang tổng, vết thương ở khoé miệng anh là bị sao thế? "Hà Quỳnh quan tâm hỏi.

Tang Kỳ ôn hòa ói:" Không có việc gì, hôm qua bị đụng một chút. "

Liên tưởng đến chuyện vết thương trên tay Tư Minh Trầm tối qua, Ôn Trĩ đoán được hai người nảy sinh tranh chấp.

Tang Kỳ cũng thật là, răng miệng quá cứng, hại tay chồng bảo bối của cậu bị thương.

Ôn Trĩ càng them chán ghét Tang Kỳ.

Hôm nay Khương Tinh Nam không quá hào hứng, từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc, Tang Kỳ ngẫu nhiên nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ đáp lại đơn giản. Lúc đầu hai người quyết định đi đạp thanh, nhưng Tang Kỳ ngại đường xa nên lâm thời lại đi vào suối.

[Sao tôi lại ngửi được mùi tra nam.]

[Khương Tinh Nam có phải cãi nhau với Tang Kỳ rồi không.]

[Chắc là vậy đi, trạng thái của Khương Tinh Nam rất tệ, hình như tối qua ngủ không ngon.]

[Nhìn mặt Tang Kỳ kìa, không lẽ nào bọn họ đánh nhau.]

Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm đã bắt cá xong, chuẩn bị lên bờ. Bởi vì tương đối hưởng thụ thành tựu bắt cá, cậu cố ý cõng giỏ trúc, bốn phía khoe khoang với Hà Quỳnh rằng cậu bắt được cá lớn, còn muốn đem ra so.

Hà Quỳnh cau mày, không muốn so đo với Ôn Trĩ trẻ con.

Nhưng tính cách Ôn Trĩ quả thật quá ngây thơ.

Tư Minh Trầm chuẩn bị lên bờ, lo lắng giỏ trúc quá nặng, lấy khỏi tay Ôn Trĩ, chỉnh lý chiến lợi phẩm của hai người họ.

Đột nhiên, trong suối vang lên một hồi tiếng bọt văng.


Ôn Trĩ ngã xuống nước:" Có rắn. "

Tư Minh Trầm bỗng quay đầu, trong suối chỉ còn lại cái mũ khủng long của Ôn Trĩ và hai cánh tay kinh hoảng đạp loạn của cậu.

Tất cả mọi người đồng thời quay về phía Ôn Trĩ.

Tư Minh Trầm đã lao ra nhảy vào suối.

Bên bờ, giỏ trúc lăn lộn trên mặt đất, cá sống rơi đầy đất.

Ba giay sau, Ôn Trĩ đã được Tư Minh Trầm vớt ra khỏi nước, ôm lên bờ. Quần áo cậu đã ướt đẫm, đùi phải không ngừng run rẩy, hai mắt nhắm nghiền.

Tất cả mọi ngời vây quanh, Tư Minh Trầm dùng sức vỗ má Ôn Trĩ, để cậu tỉnh táo:" Cắn chỗ nào? "

Ôn Trĩ:" Chân. "

Tư Minh Trầm vội vào kéo ống quần cậu lên, khi nhìn thấy một hàng dấu răng thì lập tức cởi áo khoác xuống, dùng tay áo xoắn lại thành dạng dây thừng cột lại phía trên vết cắn, dùng sức ấn mạnh lên vết thương để nọc độc thấm vào máu chảy ra.

Ôn Trĩ híp mắt, thấy Tư Minh Trầm cởi áo, cố gắng dùng chút sức yếu ớt giúp Tư Minh Trầm che vị trí mẫn cảm.

Tư Minh Trầm phát hiện ý đồ của cậu, nắm chặt tay cậu:" Đừng sợ. "

Ôn Trĩ khóc không ra nước mắt.

Khương Tinh Nam đã gọi xe cứu thương, trông thấy Tư Minh Trầm luôn ổn trọng đột nhiên bất an sốt ruột, hắn ngồi xuống dò xét vết thương của Ôn Trĩ:" Nhìn dấu răng, hẳn là không có độc, anh đừng gấp. "

Tư Minh Trầm gật đầu:" Tôi biết, nhưng vẫn nên phòng. "

Tang Kỳ nhìn vào trong nước, quả thật nhìn thấy bóng dáng con rắn, quay đầu nói:" Tiểu Trĩ đừng sợ, đúng là rắn, nhưng anh cảm thấy nó không phải rắn độc, sẽ không có chuyện gì đâu. "

Đây là khu thắng cảnh trên núi, xe cứu thương không thể đến ngay được, tổ tiết mục được gọi cấp tốc chạy đến, lái xe đưa Ôn Trĩ đến bệnh viện trên trấn.

Thợ quay phim cũng lên xe cũng bọn họ, cũng không có đóng trục tiếp, bởi vì dân mạng trong phòng trực tiếp vẫn đang quan tâm vết thương của Ôn Trĩ.

[Ôn Trĩ thật sự bị rắn cắn? Có phải là mấy con vật phổ thông như.. đỉa chẳng hạn? ]

[Không nhìn thấy vết thương, nhưng Khương Tinh Nam và Tư tổng đều nói là không độc, cho nên mọi người đừng lo lắng.]

[Tổ tiét mục làm sao vậy.. hoạt động như này không phải nên sớm dò xét sân bãi sao? ]

[Thì đúng là vậy, sao có thể không có tí trách nhiệm nào cả.]

[Lỡ như là rắn kịch độc, Ôn Trĩ có khi sẽ xảy ra chuyện.]

Phó đạo diễn cũng lên xe cũng Ôn Trĩ, ông ta giải thích với Tư Minh Trầm:" Trước khi chúng tôi tới đó, đã phái nhân viên công tác chuyên môn kết nối với khu thắng cảnh, bọn họ nói mùa này trong suối không có rắn, rất an toàn. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, có rắn lại còn cắn người. "

Tư Minh Trầm ôm Ôn Trĩ:" Có quần áo khô không? Em ấy đang run. "

Phó đạo diễn vội vàng cởi áo khoác:" Trước phủ thêm cho cậu ấy. "

Ôn Trĩ lúc này đã tỉnh táo lại, ngoại trừ chân có hơi đâu, không có cảm giác đặc biệt gì."

Cậu ngăn lại: "Cho Tư Tư mặc, Tư Tư còn đang cởi trần."

Phó đạo diễn lại cởi một chiếc áo khoác: "Cái này cho Tư tổng."

Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm ngồi sau xe, Ôn Trĩ cả người nằm trên ghế gối đầu lên đùi Tư Minh Trầm.

Tư Minh Trầm hỏi: "Còn bao lâu mới đến bệnh viện trên trấn?"

Phó đạo diễn: "Hai giờ."

Tư Minh Trầm kiểm tra vết thương của Ôn Trĩ, phát hiện ú máu đang từ từ khuếch tán.

"Không kịp rồi."

Tư Minh Trầm để Ôn Trĩ ngồi lên, nâng đùi phải của cậu lên cúi đầu dùng miệng đặt lên vết ứ máu hút ra.

Trên đùi là cảm xúc ấm áp lạ thường.

Ôn Trĩ vội vàng đẩy y ra: "Anh đừng như vậy, lỡ như có độc, anh và em đều xong rồi."

Tư Minh Trầm nhổ máu ứ vào một cái chai nước khoáng, bất đắc dĩ cười: "Em không thể nói lãng mạn một chút sao."

Ôn Trĩ vẫn nhíu mày, dùng sức rút chân phải về nhưng vì không có sức, chỉ có thể mặc cho Tư Minh Trầm tiếp tục hút.

Ôn Trĩ dựa vào ghế, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cậu thật là may mắn, mới có anh chồng tốt như vậy.

Vì báo đáp ân tình của Tư Minh Trầm, cậu nguyện ý kiếp sau tiếp tục làm bảo bối nhỏ của Tư Minh Trầm.

Bắp chân Ôn Trĩ vừa nhỏ vừa dài, làn da mịn màng, lúc được giữ trong tay có cảm giác cấm dục yếu ớt.

Trong khu bình luận, bình luận rất nhiều.

[Mặc dù không đúng, nhưng cảnh này khiến tôi nghĩ sai.]

[Ôn bảo bối sẽ không có chuyện gì đâu, phù hộ phù hộ.]

[Ôi ôi, tôi muốn chảy máu mũi.]

[Mặc dù lúc này hẳn là nên căng thẳng vì vết thương của Ôn Trĩ, nhưng không thể không nói, động tác này tôi muốn xem.]

[Vừa rồi tôi có thấy vết thương, có lẽ chỉ là rắn cỏ bình thường, không có chuyện gì.]

[Nếu như đây không phải tình yêu thì cái gì mới là tình yêu? Tôi lạy!]

Năm phút sau, ứ máu trên đùi Ôn Trĩ gần như đã được Tư Minh Trầm hút ra, Tư Minh Trầm súc miệng, một lần nữa để Ôn Trĩ dựa lên người mình, giúp cậu điều chỉnh tư thế thoải mái.

Ôn Trĩ rất mệt, cũng không biết có phải là vì độc tố tấn công đại não hay trái tim, cả người uể oải.

Cậu bỗng nhiên có cảm giác như đại nạn sắp tới.

Đường xá xóc nảy, thợ quay phim nói rõ tình huống với dân mạng xong thì đóng máy.

Lúc này Ôn Trĩ khẽ nói: "Tư Tư, em có chuyện muốn bàn giao lại với anh."

Tư Minh Trầm cúi đầu, vuốt ve mặt cậu: "Nói bậy bạ gì đó."

Ôn Trĩ lắc đầu: "Chuyện thứ nhất, vừa rồi cá chúng ta bắt được vẫn còn chứ?"

Tư Minh Trầm bị cậu chọc cười, đến lúc nào rồi, còn nghĩ đến cái giỏ cá kia.

"Vẫn còn, anh để mấy người Tạ Cảnh mang đi rồi."


Mặc dù bị Tạ Cảnh lấy đi nhưng cũng xem như phù sa không chảy ruộng ngoài, Ôn Trĩ rất vui.

"Chuyện thứ hai, tài sản của em không nhiều. Nếu như em thật sự xảy ra chuyện, phân cho cha em ba phần, còn lại đều cho anh."

Đề tài này khiến Tư Minh Trầm nặng nề. Mặc dù y cảm thấy Ôn Trĩ sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn bất an một cách khó hiểu.

"Tri Tri, ngủ đi. Tỉnh lại sẽ không sao nữa."

Ôn Trĩ lắc đầu: "Đời này chúng ta không có duyên phận, kiếp sau nếu như vẫn còn cơ hội ở bên nhau, em sẽ chờ anh. A, phải rồi, còn chưa có mua cừu. Ngày lễ ngày tét anh có thể tuỳ tiện đốt cho em một căn biệt thư, còn có cừu, chó nhỏ, như thế em ở bên dưới cũng sẽ không cô đơn."

Phó đạo diễn bỗng thở dài, xoa mắt.

Ôn Trĩ càng cảm thấy cậu không xong rồi.

"Chỗ cha em, trong bàn đọc sách của em ngăn kéo thứ hai có quyển nhật ký và chân dung adol. Nhớ cũng đốt cho em."

Tư Minh Trầm dùng tay khẽ che miệng Ôn Trĩ: "Nếu như là rắn độc, hai chúng ta đều chạy không thoát. Cho nên đến lúc đó có anh cùng em, em không cần lo lắng cô đơn."

Ôn Trĩ chắp tay trước ngực, ấn một cái lên mi tâm. "

Tư Minh Trầm không có lời nào muốn nói.

Nếu quả thật xảy ra chuyện, vẫn nên để một mình cậu đi thôi.

Nếu không ai hóa vàng mã cho cậu đây!

Chẳng mấy chốc, Ôn Trĩ mơ màng thiếp đi trong đa sầu đa cảm.

Tỉnh lại lần nữa, trước mặt cậu là phòng bệnh đơn sơ, chân bị treo lên cao.

Tư Minh Trầm xuất hiện:" Em tỉnh rồi. "

Ánh mắt Ôn Trĩ sáng ngời:" Âm phủ hay là dương gian. "

Tư Minh Trầm:" Âm phủ. "

Ôn Trĩ nhìn bên ngoài:" Anh lừa em, âm phủ sao có mặt trời. "

Tư Minh Trầm cười mang theo mỏi mệt:" Xem ra còn chưa có ngốc. "

Ôn Trĩ khinh thường nói:" Có muốn ngốc cũng không được đâu. "

Tư Minh Trầm hờ hững nhìn Ôn Trĩ, ngồi dậy tới gần, dùng ngón tay vuốt xuôi theo cái mũi cậu:" Nghĩ không ra sao em còn rất có tự mình hiểu lấy. "

Ôn Trĩ thừa cơ cắn ngón tay Tư Minh Trầm, lông mi run rẩy hàm hồ nói không rõ:" Rắn không có độc phải không. "

Tư Minh Trầm gật đầu:" Ừ. "

Ôn Trĩ như trút được gánh nặng, tìm điện thoại gửi wechat cho Tạ Cảnh:" Có thể giữ lại một con cá cho tôi và Tư Tư không? Cảm ơn. "

Tạ Cảnh trả lời:" Không vấn đề, cá lớn các cậu bắt được đều đang ở chỗ chúng tôi. "

Giao phó xong, Ôn Trĩ tựa vào đầu giường, bắt chéo chân chuẩn bị ăn cơm.

Bận bịu cả ngày, cậu cảm lạnh lại bị chấn kinh, ngay miếng cơm nóng cũng chưa dược ăn.

Tư Minh Trầm giúp cậu mở hộp cơm, thấp giọng hỏi:" Phải rồi, khi ở trong xe chân dung adol em muốn anh đốt cho em là gì vậy? "

Ôn Trĩ cắn bánh bao:" Là Tống Thừa Vũ. "

Tư Minh Trầm nghĩ, lúc Ôn Trĩ học cao trung quả thật có một đám thần tượng.

" Hiện có lẽ anh ấy đã ba bảy ba tám tuổi nhỉ. "

" Không có, anh ấy mới chỉ ba mươi. "

Tư Minh Trầm như có điều suy nghĩ, gật đầu, gặp đồ ăn cho Ôn Trĩ.

" Bây giờ anh ấy vẫn đang phát triển ở Hollywood, hình như còn từng đóng phim chung với Khương Tinh Nam. Bộ ảnh đế kia của Khương Tinh Nam cũng chính là song nam chính. "

Tư Minh Trầm khẽ đáp, không nói gì thêm.

Ăn xong một chút, người của tổ tiết mục mang theo Tư Minh Trầm cùng ot rời đi.

Trên xe, Ôn Trĩ nắm tay Tư Minh Trầm kể ra lời tâm tình:" Tư Tư, cám ơn anh hút máu độc cho em. "

Tư Minh Trầm:" Đừng khách sáo. "

Ôn Trĩ dựa vào người Tư Minh Trầm:" Anh thật sự là người đẹp trai nhất, không có người thứ hai. Nhất là dáng vẻ lúc nhấc chân em lên, vô cùng mê người. "

Phó đạo diễn mãnh liệt ho khan hai tiếng.

Tư Minh Trầm:" Ngoan, đừng nói chuyện. "

Trở lại khách sạn, đã là hai giờ chiều. Theo phó đạo diễn giới thiệu, hôm nay mới tới một tổ khách quý.

Ôn Trĩ ỏi:" Vì sao lại tới một tổ? "

Phó đạo diễn:" Bởi vì chúng tôi dự định sẽ chơi một trò chơi, trao đổi cp. "

Tư Minh Trầm bị chuyển dời lực chú ý:" Trao đổi cp? "

Phó đạo diễn đắc ý:" Trước mắt tiết mục của chúng ta cần một chút kích thích. Cho nên tôi liền muốn thiết lập một cái mới. "

Tư Minh Trầm thản nhiên nói:" Có nghĩa là, có khả năng tôi và Ôn Trĩ sẽ bị tách ra. "

Phó đạo diễn đột nhiên ý thức được, trò chơi này có ảnh hưởng với Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ, những người khác dù sao cũng là người yêu giả, không quan trọng.

" Thật ra, cũng không tính là trao đổi cp, kỳ thật Tư tổng và Ôn Trĩ vận may rất tốt, nói không chừng lúc rút thăm còn có thể ở bên nhau. "

Tư Minh Trầm:" Các người dùng chân bày ra sao? "

Phó đạo diễn:"... "

Bị chặn họng.

Bá người đã vào, Ôn Trĩ trấn án Tư Minh Trầm:" Tư Tư đừng lo lắng, dù em và người khác biến thành cp tạm thời, lòng em vẫn vĩnh viễn thuộc về.."

Cậu còn chưa nói xong, khách quý trong phòng chậm rãi quay đầu lại.

Trong miệng Ôn Trĩ nuốt một từ cuối cùng trở về.

Đây là?

Tống Nhận Vũ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui