Sau Khi Thoả Thuận Ly Hôn Với Lão Đại Tôi Mất Trí Nhớ

Bầu không khí chuyển tiếp đột ngột, càng thêm nghiêm túc.

Tang Kỳ miễn cưỡng nhìn Tư Minh Trầm, bỗng nhiên bật cười: "Minh Trầm, anh không định làm gì, là em nghĩ nhiều, luôn luôn không yên lòng anh."

Tư Minh Trầm không cảm xúc: "Tốt nhất là như vậy."

Tang Kỳ lấy ra một điếu thuốc, thuận tiện đưa cho Tư Minh Trầm, Tư Minh Trầm từ chối: "Ôn Trĩ không thích ngửi mùi khói."

Tang Kỳ thu hồi, đốt thuốc: "Minh Trầm, em thế nào lại vững tin Ôn Trĩ thích em vậy? Nếu như anh không nói sai, nhiều năm nay dường như hôn nhân hai người không quá hài hòa."

Sắc mặt Tư Minh Trầm dần trầm xuống: "Không biết anh từ đâu nghe được tin tức, loại chuyện này anh cũng tin. Khó trách.. Công ty anh họ thường xuyên xuất hiện vấn đề quyết sách trọng đại."

Chuyện công ty này chạm đến vảy ngược của Tang Kỳ.

Hôn nhân của Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm khong tốt đã là ván đã đóng thuyền, nếu không thì anh ta cũng sẽ không nghe được chuyện Ôn Trĩ nhớ mãi không quên anh ta từ miệng bạn tốt của Tư Minh Trầm.

Tang Kỳ nhả khói, kìm nén khó chịu, khuôn mặt ấm áp: "Trước đó không lâu tôi nghe chú Ôn nói. Nghe nói một tháng trước nội bộ Tư Thịnh có chút động tác, không ít người đều cho rằng em và Ôn Trĩ muốn ly hôn. Hình như chuyện các em và Ôn gia hợp tác quả thật bớt đi một chút."

Tư Minh Trầm hỏi lại: "Hiện tại còn truyền sao?"

Tang Kỳ: "Chuyện em và Ôn Trĩ tham gia tống nghệ, huyên náo ầm ĩ, bạn bè trong giới có ai không biết, tin đồn nhảm ly hôn đương nhiên cũng không còn."

Tư Minh Trầm lãnh đạm nhìn anh ta: "Nếu như đã không tiếp tục truyền, anh còn ở đây nói chuyện nhảm nhí có phải là rất dư thừa không?"

Tang Kỳ: "Em họ à, em nói chuyện với anh sao luôn kẹp đao đeo gậy vậy."

Tư Minh Trầm nhìn thẳng anh ta nói: "Tại sao anh lại tới tham gia tống nghệ này, cần tôi nói ra nguyên nhân sao?"

Tang Kỳ cười: "Minh Trầm, anh tham gia tống nghệ là vì Tinh Nam che thời gian anh giành cho cậu ấy ít, cũng muốn công khai quan hệ của hai chúng ta. Chờ tiết mục kết thúc, chúng tôi có thể tuyên bố với bên ngoài rằng bởi vì tống nghệ mà sinh tình, ảnh hưởng với cậu ấy cũng ít đi một chút."

Nhiều năm này, người ở bên Tang Kỳ chưa từng đứt đoạn. Nhưng từ đầu đến cuối chưa từng công khai bạn trai.

Tư Minh Trầm lãnh đạm nhìn anh ta: "Tốt nhất là vậy."

Nói rồi y cũng không muốn quần nhau quá nhiều với Tang Kỳ, nhấc chân rời đi.

Còn lại một mình Tang Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng Tư Minh Trầm như có điều suy nghĩ. Anh ta phát hiện, em họ này của anh ta hình như nhanh mồm nhanh miệng hơn trước kia. Hai năm trước, anh ta và Tư Minh Trầm chạm mặt trong nước, mỗi lần nhắc đến Ôn Trĩ, Tư Minh Trầm luôn trầm mặc không nói, giữa lông mày thoáng mang theo vẻ bất đắc dĩ, khiến anh ta cảm thấy thống khoái khó hiểu.

Trở lại tầng ba, Khương Tinh Nam đang đợi anh ta.

Năm nay Khương Tinh Nam 26 tuổi, đã từng là minh tinh hot chạm là bỏng tay trong ngành giải trí, hai năm trước sau khi giành được giải ảnh đế tiền ra nước ngoài ở bên Tang Kỳ.

"Anh Kỳ, anh về rồi."

Khương Tinh Nam đi qua nắm tay Tang Kỳ, cẩn thận từng li từng tí lấy lòng: "Trong phòng có tất cả 20 cái camera, chỉ có phòng ngủ không có, bình thường chúng ta nói chuyện cần chú ý một chút.

Tang Kỳ nhàn nhạt trả lời:" Ừ, đã biết. "

Khương Tinh Nam:" Nước trong phòng tắm đã chuẩn bị kỹ. "

Tang Kỳ:" Ừ. "

Tắm rửa xong, Tang Kỳ đang sấy tóc. Khương Tinh Nam ở bên cạnh hỏi:" Anh Kỳ, em nhớ trước kia anh từng nói, tập đoàn Tư Thịnh sắp không được. Hai người trước em tụ họp với bạn, nghe bọn họ nói hiện tại Tư Thịnh phát triển không tệ lắm.

Tang Kỳ cười: "Đương nhiên, tôi có một em họ tài giỏi, lúc đại học còn bị chú cậu ta ném ra nước ngoài tự sinh tự diệt, trưởng thành rồi còn có thể cướp công ty về."

Khương Tinh Nam cảm giác được thái độ kì lạ của Tang Kỳ, chuyển chủ đề: "Anh Kỳ, anh rất quen Ôn Trĩ sao?"

Tang Kỳ nhìn hắn: "Tiểu Trĩ cùng lớn lên từ nhỏ với tôi, rất dính người, cũng rất tinh nghịch."

Khương Tinh Nam dò hỏi: "Nhìn ra được Ôn Trĩ tương đối than với anh Kỳ. Cậu ấy là thiếu gia nhà ai sao?"

Tang Kỳ: "Một người chú thế giao nhà tôi."

Khương Tinh Nam giấu bất an trong lòng, khẽ gật đầu, đóng kỹ cửa: "Anh Kỳ, anh đã mệt cả ngày rồi, nghỉ sớm một chút."

Tang Kỳ nằm trên giường; "Giúp tôi bóp chân, hôm nay rất mệt."

Khương Tinh Nam thuận theo: "Được."

Cùng lúc đó, Ôn Trĩ ngồi trong phòng ăn đợi Tư Minh Trầm rất lâu. Cậu nhìn đồng hồ trên tường, muốn gọi điện cho Tư Minh Trầm, lại phát hiện hai chiếc điện thoại tổ tiết mục phát cho dđều trong phòng. Tư Minh Trầm không mang theo.

Mỳ Ý rất thơm, được cậu tỉ mỉ chắp vá thành hình trái tim. Ôn Trĩ ngửi mùi, không nhịn được nếm thử một miếng.

Ngay lúc này cửa bị mở ra, Tư Minh Trầm trở về đúng lúc thoáng nhìn thấy Ôn Trĩ ăn vụng.

Ôn Trĩ thấy thế thì nhanh chóng bỏ cái nĩa xuống, lẩm bẩm: "May mà mì không lạnh, nếu không Tư Tư bảo bối của em ắn hết sẽ đau dạ dày."

Tư Minh Trầm thấy Ôn Trĩ, tâm tình tốt hơn một chút: "Đói bụng sao, em ăn trước đi."

Ôn Trĩ quay đầu kinh ngạc nói: "Tư Tư về rồi." Diễn xuất này, cậu cho mình 90 điểm.

Tư Minh Trầm không nói toạc ra, đi lên trước: "Ừ, hàn huyết với Tang Kỳ chút chuyện."

Ôn Trĩ không quan tâm Tang Kỳ, đưa nĩa cho Tư Minh Trầm, khoa tay múa chân trước đĩa mỳ Ý: "Anh nhìn đi, em cuốn chúng thành hình trái tim."

Tư Minh Trầm hạ mắt: "Rất đẹp."

Ôn Trĩ nâng má, trở về chỗ rồi nghĩ đến tiếng bảo bối vừa rồi Tư Minh Trầm gọi mình kia, vui vẻ không chút che giấu.

Buổi tối hôm nay, quả thật Tư Minh Trầm không ăn gì, trước mắt cũng đói bụng. Ôn Trĩ làm cũng không tệ, chỉ mấy phút y liền ăn sạch sẽ.

"Mông còn đau không?"


Ôn Trĩ: "Không đau."

Tư Minh Trầm: "Vậy thì tốt."

Một ngày mệt nhọc khiến Tư Minh Trầm rất mệt mỏi, Ôn Trĩ như cái đuôi đi theo y, phát hiện cảm xúc y rất kém thì không giày vò nữa, bân đêm đi ngủ cũng rất ngoan, ôm bí đao nằm một bên không quấy rầy Tư Minh Trầm.

Phòng ngủ đen nhanh không có một tia sáng, Tư Minh Trầm mở to mắt nhìn Ôn Trĩ: "Hôm nay sao lại ôm bí đao, không ôm tôi."

Ôn Trĩ kinh ngạc vì sự chủ động của Tư Minh Trầm. Sau đó như chiếc bánh xe lăn vào ngực Tư Minh Trầm: "Đến đây."

Tư Minh Trầm cười khẽ, ôm eo Ôn Trĩ ghìm vào ngực mình.

Tóc Ôn Trĩ rất mềm, sờ rất thoải mái.

Y tựa cằm lên đầu Ôn Trĩ, nhẹ nhàng vuốt ve, tâm trạng nặng nề nháy mắt được chữa trị.

Bí đao nhỏ trơ trọi lẻ loi nằm một bên, Ôn Trĩ hưởng thụ xúc cảm ấm áp đồng thời không quên đắp chăn của mình lên người bí đao nhỏ, sợ nó lạnh.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ ờ sáng, tất cả khách quý bị tiếng kèn của tổ tiết mục làm tỉnh lại, chuẩn bị bắt đầu buổi thu hôm nay.

Đối với cp mới gia nhập, dân mạng cảm thấy hứng thú vô cùng. Mặc dù nhiệt độ của Khương Tinh Nam không bằng lúc trước, nhưng dù sao cũng là ảnh đế trẻ tuổi, quan hệ của hắn và Tang Kỳ trở thành tiêu điểm. Cho nên bắt đầu từ sáng sớm, mọi người đều ngồi chờ trong phòng trực tiếp, chờ tiết mục bắt đầu.

Hôm nay có hoạt động cạnh tranh, mỗi tổ khách quý đều có đội phục. Lúc đang chọn màu sắc, Ôn Trĩ thương lượng với Tư Minh Trầm: "Chúng ta màu lam được chứ?"

Tư Minh Trầm: "Ừ, nghe em."

Loại chuyện chiều chuộng nho nhỏ này Ôn Trĩ vô cùng hưởng thụ, lúc này tiếng Tang Kỳ truyền tới: "Tiểu Trĩ, có nhớ đại hội thể thao lúc em năm hai không. Màu đội phục giống bộ màu xanh lam này như đúc."

Ôn Trĩ nghe thấy Tang Kỳ nói chuyện lúc cậu học đại học, cảm thấy vô cùng hứng thú: "Có đúng không?"

Tang Kỳ đi tới: "Ừ, anh có chụp cho em rất nhiều ảnh, lưu trong điện thoại di động, lát nữa em qua xem đi."

Ôn Trĩ: "Được, cảm ơn anh Tang Kỳ."

Tư Minh Trầm đứng một bên, lặng lẽ nghe. Chờ Ôn Trĩ nói chuyện với Tang Kỳ kha khá mới Ôn Trĩ rời đi, chuẩn bị đến phòng thay đồ thay quần áo.

Bước chân Tư Minh Trầm rất nhanh, Ôn Trĩ dần không theo kịp. Đến phòng thay đồ, Ôn Trĩ khẽ hỏi: "Tư Tư, có phải anh không vui không."

Cậu cảm thấy, áp suất trên người Tư Minh Trầm rất thấp giống như tối qua, loáng thoáng lộ ra nét không vui.

Phòng thay đồ vốn đã chật hẹp, Tư Minh Trầm bỗng khóa cửa, quay người tới gần Ôn Trĩ mới dừng bước.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm giác tiếng thở của nhau.

Tư Minh Trầm giơ tay lên, ôm Ôn Trĩ trong ngực, tận lực giấu đi lòng tham chiếm hữu trong lòng: "Tôi không thích em nói chuyện với Tang Kỳ, bởi vì tôi sẽ ghen."

Tâm ma giấu sâu trong nội tâm rốt cuộc bị nói ra, Tư Minh Trầm hạ mắt, lo lắng Ôn Trĩ sẽ cảm thấy y cố tình giây sự.

Ôn Trĩ sửng sốt, há miệng muốn giải thích cậu và Tang Kỳ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng đối diện với ánh mắt của Tư Minh Trầm lại sửa lời: "Được, vậy em không chơi với anh ấy nữa."

Tư Minh Trầm ngạc nhiên trước sự thống khoái của Ôn Trĩ, dường như không quá tin tưởng: "Không chơi với anh ta nữa?"

Ôn Trĩ khoanh tay: "Hết cách rồi, mị lực của em quá lớn, chồng em rất dễ ghen. Cho nên vì để anh ấy yên tâm, em liền không chơi với Tang Kỳ nữa."

Tư Minh Trầm bỗng cười khẽ, thấy Ôn Trĩ chột dạ, cảm thấy có cảm giác như học sinh tiểu học.

"Tôi không có không cho em nói chuyện với người đàn ông khác. Chỉ có Tang Kỳ là không được."

Ôn Trĩ gật đầu: "Được, chiều anh."

Tư Minh Trầm vẫn là lần đầu tiên được "chiều", hạ giọng: "Nói lời giữ lời."

Ôn Trĩ trịnh trọng nói: "Đương nhiên, nói lời giữ lời."

Đạt thành hiệp nghị, tâm tình Tư Minh Trầm tốt hơn không ít. Chọn hai bộ đội phục màu lam sạch sẽ cùng Ôn Trĩ ra hiện trường chờ đợi. Dân mạng phát hiện, hôm nay Tư Minh Trầm không giống, từ đầu đến cuối luôn nắm tay Ôn Trĩ, rất ít buông ra. Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.com.

Vừa rồi Ôn Trĩ vụng trộm nhìn Tư Minh Trầm thay quần áo, dáng người đối phương vai rộng eo hẹp, lưng đều là cơ bắp, dáng người tam giác ngược như có loại cảm giác ưu việt trời sinh, sức mạnh bừng bừng phấn chấn.

Rất nhanh, đạo diễn tuyên bố hình thức trò chơi hôm nay.

[Mời mỗi tổ khách quý cử ra một người, đi theo người áo đen, những người còn lại chuẩn bị tiếp nhận khiêu chiến.]

Tần Úc Sâm hỏi: "Trước tiên có thể nói cho chúng tôi biết, đi theo người áo đen làm gì sao?"

Hà Quỳnh: "Đúng vậy, nếu không thì có hơi hoảng hốt."

Đạo diễn nói: "Không nguy hiểm, trò chơi nhỏ mà thôi."

Đạo diễn lên tiếng, các tổ khách quý yên lòng, lần lượt theo người áo đen rời đi, chỉ còn Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm đang lựa chọn.

Tư Minh Trầm thấy Khương Tinh Nam cũng đi theo, đề nghị với Ôn Trĩ: "Tôi đoán, quy tắc trò chơi hẳn là khách quý còn lại hoàn thành hạng mục khiêu chiến, mới có thể cứu cách em ra. Cho nên tôi ở lại khiêu chiến đi."

Ôn Trĩ rũ mắt, lưu luyêns không rời: "Được, an toàn quan trọng nhất, đừng liều quá."

Tư Minh Trầm nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Ừ."

Sau đó Ôn Trĩ bị bịt mắt đưa đi.

Tang Kỳ đến bên cạnh Tư Minh Trầm, nhìn thấy y lo lắng cười hỏi: "Tối qua nghỉ ngơi tốt sao?"

Tư Minh Trầm trả lời ngắn gọn: "Ừ."


Tang Kỳ: "Hôm nay anh thấy tinh thần Tiểu Trĩ không tốt lắm, hôm qua bị thương đã khá chưa?"

Lần này Tư Minh Trầm dứt khoát không trả lời, quay người đi theo tổ tiết mục.

Ôn Trĩ bị người áo đen bịt mắt dẫn đến một tòa thang máy, đứng trong hành lang, bốn phía im ắng.

"Các anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

"Đến rồi cậu sẽ biết."

"Kít" một tiếng, cửa bị đẩy ra, lúc Ôn Trĩ kéo vải đen che mắt xuống, xung quanh là phòng nghỉ cực kì xa hoa, mấy vị khách quý đang ngồi trên sô pha nhìn ra ngoài thảo luận.

Ôn Trĩ cầm lấy túi đồ ăn vặt ngồi bên Tạ Cảnh, đột nhiên phát hiện vị trí của bọn họ giống như một cái đài quan sát nhỏ, nhất cử nhất động của Tư Minh Trầm trên màn hình HD bọn họ đều thấy rõ.

May mà không phải phòng tối, cậu nghĩ.

Trên trận, Tư Minh Trầm, Tang Kỳ, Tần Úc Sâm đã chuẩn bị khiêu chiến.

Đối diện bọn họ là hạng mục khiêu chiến, là chướng ngại tổ tiết mục tỉ mỉ dựng, độ khó không đồng nhất.

Phía trước có mọt màn hình điện tử cực lớn, trên màn hình sắp xếp tên Ôn Trĩ và Khương Tinh Nam, sắp xếp phía dưới là năm cái tên nhỏ.

Mỗi khách quý ở lại có thể vượt qua một cửa có thể ném xúc xắc một lần, cũng căn cứ số điển tương ứng để đi lên.

Ai đến điểm cuối đầu tiên, người đó có thể giải cứu đồng đội của mình.

Nếu như trong một giờ chưa hoàn thành nhiệm vụ, vậy khách quý bị đưa đi sẽ tiếp nhận trừng phạt.

Ôn Trĩ bưng khoai tây chiên; "Không sao, Tư Tư sẽ về nhất."

Cố Thừa Phong liếc cậu: "Cái này phải xem vận khí."

Khương Tinh Nam khẽ nói: "Đúng vậy, nhưng tôi khá quan tâm, nếu bọn họ không thể cứu chúng ta ra ngoài, vậy chúng ta sẽ nhận trừng phạt gì?"

Nhân viên công tác nói: "Nhảy cầu."

Ôn Trĩ đang ăn khoai tây chấn kinh: "Nhảy cầu? Tôi sợ độ cao, làm sao bây giờ?"

Nhân viên công tác cười: "Vậy chờ Tư Tổng mau chóng cứu anh ra đi."

Còn lại mấy vị khách quý có vẻ bất an, vội vàng nhìn cp của mình, hi vọng vận may của họ có thể tốt một chút, nhanh chóng cứu mình ra ngoài. Dù sao chuyện nhảy cầu này không phải ai cũng có thể làm được.

Khương Tinh Nam luôn lơ đãng dò xét Ôn Trĩ, phát hiện ngũ quan Ôn Trĩ quả thật tinh xảo quá đáng, rõ ràng tuổi không khác mình lắm nhưng luôn mang theo cảm giác thiếu niên ngây thơ, khí chất rất dễ chịu.

"Ôn Trĩ, cậu xuất đạo bao lâu rồi."

Ôn Trĩ nhìn Khương Tinh Nam: "Năm sáu năm."

Cố Thừa Phong mượn cơ hội giễu cợt: "Mấy năm nay Ôn Trĩ diễn rất nhiều phim truyền hình điện ảnh, tính ra thì còn là lão tiền bối đó."

Ôn Trĩ giận dỗi nói: "Cậu diễn cũng không ít, nhưng tác phẩm mới làm lu mờ tác phẩm cũ, xem ra tác phẩm cũng không nhiều.

Cố Thừa Phong bị nghẹn đến không nên lời, nghĩ nửa ngày mới trào phúng nói:" Đối với diễn viên mà nói, có một tác phẩm vượt trội chính là công nhận năng lực của họ. Nếu không thì người khác hỏi tác phẩm tiêu biểu lại không kể ra được một hai thì thật lúng túng. "

Dưới đài đã bắt thi đấu, sự chú ý của mọi người toàn độ đặt phía dưới, kể cả Ôn Trĩ.

Cho nên khi Cố Thừa Phong nói mấy lời quái quái kia, bên trong lỗ tai nó chính là lời nói nhảm.

Bởi vì độ khó của cửa ải không giống nhau, cho nên trình tự mọi người khiêu chiến không hẳn là từ dễ đến khó.

Lần đầu tiên là leo nước, xung quanh là vũng nước lưu chuyển cực nhanh, để cho tiện, Tư Minh Trầm cởi áo khoác xuống.

Ôn Trĩ mở cửa sổ ra, nước miếng suýt chảy ra.

Nếu như không phải sợ quần ẩu, hắn thậm chí hi vọng các khách quý khách toàn bộ nhắm mắt lại.

Dáng người Tư Minh Trầm rất được chú ý.

Chỉ ba phút ngắn ngủi, Tư Minh Trầm khiêu chiến thành công. Ôn Trĩ không chút che giấu tự hào, vỗ tay cho Tư Minh Trầm.

Tạ Cảnh nhìn Ôn Trĩ, ôn nhu cười.

Anh ta cảm thấy Ôn Trĩ giống như đứa trẻ không giấu được tâm sự, hoàn toàn không giống người trưởng thành hai lăm hai sáu tuổi.

Nhưng đến phiên Tư Minh Trầm ném xúc xắc, điểm số là 0,

Không riêng Ôn Trĩ, Tư Minh Trầm cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi:" Vì sao xúc sắc còn có 0? "

Tổ tiết mục đáp:" Tăng cường độ khó. "

Tư Minh Trầm tức đến bật cười, cầm xúc xắc nghiêm túc lật xem sáu mặt, phát hiện điểm cao nhất chỉ đến bốn, còn có một mặt đánh dấu kí hiệu đặc biệt.

Có chơi có chịu, Tư Minh Trầm đưa vị trí cho khách quý khác, chờ đợi vòng thi đấu tiếp theo.

Tang Kỳ và Tần Úc Sâm cũng không có vấn đề gì, qua cửa rất nhanh. Lúc đầu Hà Quỳnh đã qua cửa, nhưng lúc đi lên hơi bị trượt chân nên khiêu chiến thất bại.


Đến phiên Tang Kỳ và Tần Úc Sâm đổ xúc xắc, vận may tốt hơn Tư Minh Trầm một chút, phân biệt là 1 và 3.

Cố Thừa Phong mượn cơ hội đả kích Ôn Trĩ:" Xem ra vận may rất quan trọng. "

Ôn Trĩ không tranh luận với cậu ra, toàn bộ lực chú ý đặt trên hạng mục thi đấu, vừa lúc nãy Hà Quỳnh thất bại, tim cậu cũng nhói một cái.

Hạng mục vẫn có chút nguy hiểm, hiện tại cậu chỉ lo lắng cho an toàn của Tư Minh Trầm, thắng hay không không quan trọng.

Ở nơi không có ai chú ý, Ôn Trĩ lặng lẽ thăm dò mấy miếng sô cô la và đồ ăn vặt.

Nơi này không được gọi là phòng tối, có ăn có uống, hoàn cảnh còn rất tốt, người khổ thật sự là đám Tư Minh Trầm.

Cứ nghĩ như vậy, hai cái túi của Ôn Trĩ rất nhanh đã đầy còn tự cho là không bị phát hiện.

[Ôn Trĩ làm gì vậy.]

[Ha ha ha, sô cô la này rất ngon sao? ]

[Ôn Trĩ đừng giấu, chúng tôi đều nhìn thấy.]

[Thật đáng yêu.]

Vòng thứ hai tên là ghềnh nước xiết.

Nhóm khách quý cần vượt qua con lắc tốc độ cao để đến đích.

Tư Minh Trầm vẫn là người đầu tiên, bởi vì mấy người Tần Úc Sâm hi vọng Tư Minh Trầm có thể làm mẫu cho mọi người, Tư Minh Trầm không từ chối, trực tiếp ra sân.

Lần này Tư Minh Trầm vẫn thuận lợi như cũ, động tác mạnh mẽ hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng dùng sức bật lên bắt lấy dây thừng, buồn phiền trong lòng Ôn Trĩ dâng lên cổ họng.

Rất tiếc, nữ thần may mắn không chiếu cố Tư Minh Trầm, lần này điểm số xúc sắc là 1.

Ôn Trĩ nhìn ra Tư Minh Trầm lo lắng, nhưng không có cách nào nói chuyện với y, chỉ có thể thông qua thâm linh ăn ý, hi vọng Tư Minh Trầm đừng gấp.

Vòng thứ ba, vòng thứ tư, vòng thứ năm.

Qua ba lượt, đám người Tần Úc Sâm và Hà Quỳnh vận may tốt đến bạo tạc, điểm xúc xắc tăng theo cấp số cộng trực tiếp đến điểm cuối.

Ôn Trĩ trông mong đưa Tạ Cảnh và Hà Quỳnh rời đi, thở dài nhìn trận khiêu chiến cuối cùng chỉ còn lại Tư Minh Trầm và Tang Kỳ.

Khương Tinh Nam cũng hơi lo lắng, bởi vì chỉ còn 15 phút, bọn họ sẽ phải tiếp nhận trừng phạt.

Hắn và Ôn Trĩ ngồi cạnh nhau khẽ nói:" Hi vọng vận may của bọn họ tốt một chút. "

Ôn Trĩ thấy khoảng cách của Tư Minh Trầm và nhân viên công tác còn thiếu bốn bước, yên lặng thở dài.

Trên trận, Tang Kỳ phát hiện cảm xúc của Tư Minh Trầm ngày càng kém. Sau khi hoàn thành vòng hạng mục thứ sáu thì đưa xúc sắc cho y:" Còn 12 phút, cố lên. "

Tư Minh Trầm quét mắt nhìn màn hình, phát hiện Tang Kỳ chỉ còn hai bước.

Xúc xắc lăn trên đất, cuối cùng dừng ở điểm số 1.

Tư Minh Trầm có vẻ hơi bực bội, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cửa ải tiếp theo.

Tang Kỳ thả xúc xắc xong, cùng là 1.

[Hai người này thật thê thảm, hạng mục khiêu chiến này càng khó, vận khí ngày càng kém.]

[Chỉ còn mười phúat, Tang Kỳ có lẽ khiêu chiến thành công, nhưng Tư Minh Trầm thì chưa chắc.]

[Tư Minh Trầm treo, có lẽ Ôn Trĩ phải nhận trừng phạt.]

[Nhưng mà nhảy cầu trong tạm được đi? Đây là hạng mục chơi bình thường.]

[Bạn phải xem là ai nhận trừng phạt. Nếu như Ôn Trĩ nhận thích chơi thì không có vấn đề, nếu như cậu ta là người sợ độ cao, chắc chắn là dày vò.]

[Tế bào vận động của Tư Minh Trầm rất mạnh, chỉ là vận khí quá kém, đổi thành người khác sớm đã vượt ải thất bại.]

Vòng khiêu chiến thứ bảy bắt đầu, độ khó hạng mục theo đó gia tăng, Tư Minh Trầm cũng không chậm tốc độ, một hơi lao ra năm sáu mét trực tiếp nhảy lên lướt, nhanh chóng leo lên phía trên, chờ y hoàn thành nhiệm vụ, không chờ Tang Kỳ liền xém xúc xắc, khi thấy điểm số dừng mở mặt 1, vẻ mặt y càng thêm nghiêm túc, không ung dung vân đạm phong kinh như bình thường.

Hắn thậm chí còn hơi ảo não nhìn đường đua, ngày càng phiền muộn ngày càng bất an.

Hiện tại Ôn Trĩ đang chờ y, y không muốn để cho Ôn Trĩ thật vọng.

Sau khi Tang Kỳ kết thúc khiêu chiến, vẫn ném xúc xắc, là một kí hiệu đặc biệt.

Anh ta nhìn đạo diễn:" Đây là ý gì? "

Đạo diễn nói:" Ký hiệu này đại biểu cho nhân vật có thể tiến lên một bước, cũng tặng kèm một nguyện vọng tuỳ ý. "

Tang Kỳ thấy mình đã tới điểm kết thúc, lại nhìn trước mắt:" Nguyện vọng của tôi là đưa Ôn Trĩ cùng Khương Tinh Nam ra khỏi phòng đen để em ấy không bị trừng phạt. "

Tổ tiết mục kinh ngạc:" Có thể. "

Lúc này Tư Minh Trầm còn đang khiêu chiến hạng mục thứ tám. Tang Kỳ không chờ y trở lại đã đi theo nhân viên công tác.

Lúc Tư Minh Trầm thông qua vòng số tám, còn lại bảy phút.

Y ném xúc xắc, điểm số là 0.

[Mẹ nó chứ, tôi hoài nghi cái xúc xắc này bị động tay chân, nếu không thì vì sao Tư Minh Trầm lại xui xẻo như vậy.]

[Đúng thế, vận may của Tư tổng quá kém.]

[Các bạn nhìn Tư Minh Trầm đi, bờ môi trắng bệch không có khí lực.]

[Ai, nhưng mà may mắn Tang Kỳ có thể cứu Ôn Trĩ ra, vừa rồi hình như Ôn Trĩ có nói cậu ấy sợ độ cao.]

[Tang Kỳ thật là người đàn ông ấm áp.]

[Mục dù thế nhưng là tôi vẫn cảm thấy không hay lắm.]

Lần này Tư Minh Trầm có thời gian ảo não, cứ việc nhìn thời tiết âm mười độ mà y còn đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng y chỉ còn ít thời gian, có lẽ còn có khả năng thắng.

Y khó khăn đứng lên, đang muốn rời đi, lúc này đạo diễn gọi y lại:" Vừa rồi Tang Kỳ ném xúc xắc được ký hiệu đặc biệt, nhận được nguyện vọng. Chúng tôi đã đồng ý cho cậu ấy cùng đưa Ôn Trĩ và Khương Tinh Nam ra ngoài.

Tư Minh Trầm dừng bước chân, mồ hôi từ trán trượt xuống hai bên gương mặt, cả người cứng lại tại chỗ.


"Tang Kỳ cứu Ôn Trĩ?"

Đạo diễn nói: "Chỉ còn bốn phút, nếu như không thể cứu Ôn Trĩ ra thì sẽ phải nhảy cầu."

"Nhảy cầu?" Ngữ khĩ Tư Minh Trầm tăng cao: "Cậu ấy sợ độ cao."

Đạo diễn an ủi: "Đừng lo, Tang Kỳ đi đón bọn họ rồi, Ôn Trĩ sẽ không nhận trừng phạt."

Tư Minh Trầm thở hổn hển, chậm rãi đi đến trước vòng khiêu chiến thứ chín, nắm chặt tay, chưa bao giờ y có cảm giác thất bại đến thế.

Nhảy cầu cao như vậy, Ôn Trĩ nhát gan được cứu ra sớm cũng tốt. Miễn cho đến lúc đó lại khóc nhè.

Y nhìn đường đua, quay đầu hỏi: "Còn bao lâu."

Đạo diễn: "Bốn phút."

* * *

Phòng nghỉ, Khương Tinh Nam chờ Tang Kỳ đến, chạy chậm kéo tay anh ta: "Rốt cuộc anh cũng tới rồi."

Tang Kỳ rút tay ra, nhìn Ôn Trĩ ngồi trước cửa sổ sát đất, đi qua.

Đài quan sát đã ngừng phát sóng, có nghĩa là khiêu chiến đã kết thúc.

Ôn Trĩ không nhìn thấy Tư Minh Trầm đến đón cậu, biết có lẽ Tư Minh Trầm đã từ bỏ khiêu chiến.

Tang Kỳ ngồi xuống: "Tiểu Trĩ, vận may của Minh Trầm không tốt, không cách nào đưa em ra. Anh đưa em đi."

Khương Tinh Nam giật mình đi tới: "Anh Kỳ, vậy em.."

Tang Kỳ trấn an hắn: "Tôi rút được quyền đặc biệt, có thể mang các em cùng đi."

Khương Tinh Nam thở phào, nhớ tới kí hiệu đặc biệt kia: "Thật tốt."

Ôn Trĩ ngồi trước cửa sổ, tựa cằm trên đầu gối khẽ nói: "Anh Tang Kỳ, anh đi trước đi, em chờ Tư Tư."

Tang Kỳ nhìn thời gian: "Chỉ còn hai phút, cậu ta không đủ thời gian."

Màn hình đã triệt để biến đen, Tang Kỳ chỉ vào nó: "Em nhìn đi, khiêu chiến đã kết thúc."

Ôn Trĩ lắc đầu: "Vậy em cũng muốn chờ anh ấy."

Tang Kỳ cau mày: "Từ nhỏ em đã sợ độ cao, em biết em sắp tiếp nhận trừng phạt gì sao?"

Ôn Trĩ: "Em biết."

Tang Kỳ tiếp tục khuyên cậu: "Đi theo anh đi Tiểu Trĩ."

Ôn Trĩ: "Còn thời gian mà, em chờ Tư Tư."

Kiên nhẫn của Tang Kỳ gần như bị Ôn Trĩ mài hết. Anh ta phát hiện mặc dù kí ức Ôn Trĩ lùi về cao trung, nhưng không hề dễ dỗ như lúc cao trung, tính tình hiện tại rất bướng.

Anh ta đứng lên: "Tiểu Trĩ, thế nhưng anh không muốn để em nhận trừng phạt. Đi cùng anh."

Ôn Trĩ cúi đầu, lần nữa từ chối: "Em muốn đợi anh ấy, lỡ đâu anh ấy không hề từ bỏ đến đón em."

Tang Kỳ gấp gáp: "Cậu ta đã dừng khiêu chiến, chắc chắn em sẽ phải nhận trừng phạt. Vì sao em còn không rõ?"

Ôn Trĩ ngẩng đầu nhìn Tang Kỳ: "Cho dù trừng phạt em cũng nhận. Em và Tang Kỳ là một, anh ấy thua, em chịu phạt là điều đương nhiên."

Tang Kỳ nhất thời im lặng.

[Vì sao không đi cùng Tang Kỳ? Sợ độ cao cũng không phải đùa giỡn.]

[Còn có thể vì sao, chính là chờ Tư Minh Trầm thôi.]

[Phát sóng của bên Tư tổng đã không thấy, hình như kết thúc rồi. Ôn Ôn thế này sẽ phải nhận phạt.]

[Ai, hết cách rồi, đây là chuyện ngươi tình ta nguyện.]

[Ôn Trĩ không phải thích Tư Minh Trầm chứ? Nếu không tôi nghĩ không ra vì sao cậu ta không đi với Tang Kỳ.]

[Hẳn là cậu ấy thích Tư Minh Trầm, nhưng tôi cảm thấy Tư Minh Trầm cũng thích cậu ấy.]

Thời gian bắt đầu vào đếm ngược, còn lại bốn mươi giây.

Nhân viên công tác đã chuẩn bị trang bị để Ôn Trĩ nhảy cầu.

Biết Ôn Trĩ sợ độ cao, nhân viên công tác cũng khuyên cậu: "Nếu không thì cậu đi cùng Tang Kỳ đi thôi."

Ôn Trĩ lắc đầu: "Vừa rồi anh ấy cố gắng khiêu chiến như vậy, tôi lại hưởng thụ thành quả của người khác, như thế không tốt."

Tang Kỳ và Khương Tinh Nam đã chuẩn bị ra ngoài. Anh ta nhìn Ôn Trĩ, mím môi thoáng lộ vẻ không vui.

Ôn Trĩ không đi cùng anh ta cũng tốt, để em ấy nhận thấy được Tư Minh Trầm phế bao nhiêu.

Khương Tinh Nam tán thưởng Tang Kỳ: "Vất vả rồi, vừa rồi anh biểu hiện rất tốt."

Tang Kỳ lãnh đạm gật đầu, không cam lòng quay đầu nhìn Ôn Trĩ: "Chúng ta ở lại đây, bồi Ôn Trĩ nhận phạt không?"

Khương Tinh Nam hơi giật mình: "Cũng được."

Máy bấm giờ chỉ còn lại mười giây, bỗng nhiên dừng lại.

Ôn Trĩ khẽ nói: "Hỏng rồi sao?"

Nhân viên công tác cũng không rõ lắm, bởi vì máy bấm giờ do bên điều hệ thống thống nhất điều khiển.

"Hẳn là không hỏng, nhưng không biết vì sao lại ngừng."

Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.

Hình như Ôn Trĩ nghe thấy có người gọi tên mình, bỗng mặc áo khoác chạy ra cửa.

Tang Kỳ còn chưa đi, cho là Ôn Trĩ đổi ý đang muốn tiến lên đón, nhưng đột nhiên chú ý tới Tư Minh Trầm chạy tới sau lưng Ôn Trĩ, nụ cười dừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui