Ý thức của cô có chút hỗn loạn, lời cảnh báo tâm linh trong lòng vang lên một cách tuyệt vọng.
Khương Nha mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn sắp xảy ra.
Nhưng! Sẽ xảy ra chuyện gì? Đã xui xẻo lắm rồi.
Một lúc sau, một tia sáng từ cửa phòng truyền tới, chiếu vào mặt Khương Nha, ánh sáng và bóng tối luân phiên kích thích khiến cô run rẩy lông mi mở to hai mắt.
Ngoài cửa là một người đàn ông có nước da trắng bệch như tờ giấy, dáng người mảnh khảnh, dưới ánh đèn ngược sáng phác hoạ ra bóng dáng u ám mà tao nhã, mái tóc bạc buông xõa trên vai mềm mại như lụa.
Là ai? Hình như chưa gặp qua mấy lần, không có ấn tượng gì cả.
Người đàn ông lặng lẽ bước vào cửa, giơ tay bật đèn trong phòng.
Căn phòng nhỏ hẹp chợt sáng sủa lên, soi rõ hình dáng của tù binh trên giường.
Thân hình gầy gò yếu ớt của Beta cuộn tròn, tay chân đều bị kim loại lạnh lẽo còng lại, chỉ có thể nằm nghiêng, hai tay hai chân khép vào nhau.
Làn da nhợt nhạt lộ ra đầy vết bầm tím, khuôn mặt nhỏ tinh xảo vì sốt cao mà đỏ bừng, cái miệng nhỏ đỏ mọng hơi hé ra, thở ra những hơi thở nóng bỏng.
Tần Dạ đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm cậu một hồi, khẽ cau mày.
Thật là kiều quý.
Nếu là Alpha, tại thời điểm này những vết bầm đó có lẽ chỉ còn lại dấu vết mờ nhạt.
Rõ ràng đã điều trị rồi, mà cậu ta vẫn thế này.
Tần Dạ nhớ tới đội trưởng yêu cầu mình thử khống chế tinh thần lần nữa, thế là anh tạm đặt thuốc và nhiệt kế sang một bên, vuốt ve gương mặt Khương Nha.
Hơi nóng một chút, nhưng không sao, không ảnh hưởng đến sự tiếp xúc của tinh thần thể.
[Điều khiển tâm trí] là thiên phú của tộc Tần Dạ.
Tần Dạ cụp đôi mắt đỏ tươi xuống, kìm nén cơn khát máu trỗi dậy khi kích hoạt thuật thiên phú của mình.
Anh đã từng thử qua một lần trước khi Khương Nha hôn mê, lúc đó cô vẫn còn tung tăng nhảy nhót, hoàn toàn khác với bây giờ.
Thuật điều khiển tâm trí của Tần Dạ không thể duy trì được lâu và nó chỉ có tác dụng với những người có tinh thần yếu hơn mình.
Tinh thần thể của anh ta giống như một sợi tơ thăm dò vào tinh thần thể đang uể oải của Khương Nha, từ từ quấn quanh như mạng nhện.
Lúc sau, anh rút ra một ít sợi tinh thần, dệt thành gai, dùng sức đâm vào không thương tiếc.
Cũng giống như lần trước, anh gặp phải trở ngại rất mạnh, gần như không có cách nào tiến vào thêm.
Tần Dạ cau mày, dùng hết toàn lực kích hoạt thuật thiên phú của mình, cơ thể anh vô thức siết chặt.
Tinh thần thể của Khương Nha có cảm giác mềm mại và hấp dẫn, nhưng lại toát ra khí thế mạnh mẽ và độc đoán, giống như một con rồng canh giữ kho báu, hoặc giống như một con thú bị thương với ý thức lãnh thổ mạnh mẽ, áp sát kẻ xâm nhập từng bước một, mang đến một cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Hơi thở của Tần Dạ dần dần trở nên dồn dập, một lát sau anh đột nhiên mở choàng đôi mắt đầy tơ máu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Không ngoài dự đoán, lại thất bại, đến lớp ngoài vẫn chưa xuyên qua được.
Nhưng! Sao lại có cảm giác như vừa chọc thủng thứ gì?
Tầng ngoài tinh thần thể của cô dường như được bao phủ bởi một lớp màng mỏng mơ hồ như sương mù, một khi tiếp xúc sẽ khiến não bộ hỗn loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...