Khi gọi món, Văn Từ cố ý giơ thực đơn lên để che mặt, cố gắng chặn ánh mắt nóng rực của Trì Quan Yếm.
Nhưng không có tác dụng, đôi mắt của người đàn ông như một ngọn đuốc, dù có cách một cái thực đơn cũng có thể cảm nhận được.
Văn Từ không nhịn được để thực đơn xuống, nhìn Trì Quan Yếm nói: "Đừng nhìn chằm chằm em nữa."
Cậu nhớ lại những gì mình đã làm với Trì Quan Yếm ở cổng trung tâm thương mại, xấu hổ đến mức muốn chui xuống sàn nhà.
Trì Quan Yếm gật đầu nói: "Được."
Nhưng anh vẫn không dời đi, đôi mắt tràn ngập ý cười khiến đầu óc Văn Từ lâng lâng.
Cậu lập tức cắm đầu nhìn thực đơn để di chuyển ánh mắt, đột nhiên phát hiện tên món ăn rất lạ, liền chỉ vào một món ăn hỏi người phục vụ, "Món ăn vui vẻ là món gì?"
"Đây là món mì xào tôm đặc trưng của tiệm chúng tôi." Người phục vụ tươi cười giới thiệu "Tên là do ông chủ chúng tôi đặt, ông chủ hy vọng người không vui ăn xong bát mì này có thể trở nên vui vẻ. Mùi vị rất ngon, cậu có thể nếm thử. "
"Đó là ông chủ của chúng tôi." Nói xong, người phục vụ quay đầu chỉ vào một thanh niên đang đứng trước bức tường cách đó không xa, không biết đang nhìn cái gì.
Ông chủ nghe thấy tiếng, đi tới cười nói: "Thực ra cũng không phải do tôi đặt, là một vị khách cũ của tiệm tôi đã đặt. Người đó nói rằng trên đời này có rất nhiều chuyện phiền não, đôi khi cũng rất khó để làm cho bản thân trở nên vui vẻ. Vì vậy, nếu không vui, hãy ăn vui vẻ, như vậy thì bạn sẽ trở nên vui vẻ. "
Sau khi nói xong, anh ta chợt nhận ra Trì Quan Yếm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, mặc dù ánh mắt không hề xen lẫn cảm xúc gì, nhưng lại khiến ông chủ vô thức hồi hộp.
"Vậy thì gọi hai phần." Văn Từ không hề để ý thấy Trì Quan Yếm đang nhìn chằm chằm ông chủ, sau khi gọi xong lại gọi mấy món khác.
Người phục vụ đáp một tiếng rồi đi.
Ông chủ bị nhìn mà ớn lạnh, vừa rời đi vừa lẩm bẩm "kỳ lạ".
Văn Từ mở Weibo.
Weibo hiện tại vẫn còn đang treo hotsearch CP của cậu và CI, Văn Từ cảm thấy kỳ lạ.
Cái hotsearch này giống như muốn cho ai đó nhìn thấy nên đã mua lại, cho nó luôn treo ở vị trí thứ 20.
Trì Quan Yếm đứng dậy, nhỏ giọng nói: "A Từ, chờ anh một lát."
Văn Từ ngước mắt lên, thấy anh đi về phía ông chủ thì có chút khó hiểu, cho rằng Trì Quan Yếm muốn mua gì đó, vì vậy ánh mắt lại nhìn xuống Weibo.
"Làm phiền anh trả lại nhật ký cho tôi." Ông chủ đang thanh toán hóa đơn thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lãnh đạm lạnh lùng, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn khuôn mặt vô cảm của Trì Quan Yếm mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ, ông chủ run tay, lúng túng cười hỏi, "Nhật ký gì?"
Vì để che giấu sự xấu hổ của mình, anh ta đi tới trước bức tường dán đầy ảnh, lau bụi trên đó nói: "Anh có thể nói rõ hơn một chút được không?"
Trì Quan Yếm nhìn những bức ảnh trên tường, chỉ vào thiếu niên thờ ơ, trên khóe miệng mang chút ý cười đối diện với máy ảnh, nghiêm nghị nói: "Quyển nhật ký cậu ấy đã để lại đây."
Ông chủ nhìn theo ngón tay của anh, đột nhiên trợn to mắt, có chút kích động nói: "Anh là gì của cậu ấy? Có biết cậu ấy đã đi đâu không? Ở chỗ tôi có rất nhiều đồ của cậu ấy, nhưng lại không liên lạc được, không có cách nào đưa cho cậu ấy, là cậu ấy nhờ anh tới lấy sao? "
"Đưa cho em ấy." Trì Quan Yếm nhìn Văn Từ và nói, "Và nói cho em ấy biết những thứ đó thuộc về ai."
Ông chủ nhìn Văn Từ bối rối hỏi: "Người đó là?"
Trì Quan Yếm: "Em trai của người này."
"Làm sao tôi tin được?" Sau khi tâm tình kích động của ông chủ qua đi, trong lòng liền tràn đầy nghi ngờ, cảm thấy Văn Từ và Văn Thanh trông không giống nhau, nhìn Trì Quan Yếm nói, "Hơn nữa anh làm thế nào biết được chuyện quyển nhật ký? Là Văn Thanh nói cho anh nghe?"
Trì Quan Yếm không nói nhiều, "Cũng tính là như vậy."
"Nhưng tôi không thể trực tiếp đưa nhật ký cho cậu ấy. Nếu cậu ấy hỏi tại sao lại đưa cho cậu ấy thì sao? Tôi nói là anh yêu cầu à?" Ông chủ ngập ngừng.
Trì Quan Yếm do dự một chút, lắc đầu, lãnh đạm nói: "Đừng nói cho cậu ấy biết chuyện của tôi, làm phiền anh dẫn cậu ấy đi xem ảnh chụp, rồi sau đó hãy đưa đồ cho cậu ấy."
Ông chủ im lặng nghe anh nói xong, thấy Trì Quan Yếm đưa thẻ ngân hàng cho mình, xua tay, thở dài nói: "Tôi rất thích đứa nhỏ đó, cũng lo lắng cho cậu ấy rất lâu rồi, giờ biết cậu ấy không sao thì tôi yên tâm rồi. Đồ đạc để ở chỗ tôi cuối cùng cũng có thể trả lại cho cậu ấy rồi."
"Cảm ơn, làm phiền anh rồi." Trì Quan Yếm nói.
Ông chủ vội xua tay, tỏ ý không cần cảm ơn.
Các bình luận bên dưới của hot search Weibo kia rõ ràng là do ai đó ác ý nhắm vào, hầu hết đều nói rằng Văn Từ thích đàn ông, không phải cố ý để thu hút lượt xem, mà thực sự muốn phát triển quan hệ với CI, v.v.
Văn Từ đọc xong mấy bình luận không nhịn được cười, đại khái đã biết được ai mua hot search rồi thuê người bình luận như vậy.
Ngoài Văn Thanh ra, cậu thực sự không thể nghĩ ra người thứ hai sẽ làm một việc nhàm chán như vậy.
Đoán chừng khi trở về thành phố R, điều chờ đợi cậu sẽ là vở kịch của Văn Thanh và sự chấn vẫn của ba Văn.
Văn Từ không hề quan tâm.
Khi cậu nói với Trì Quan Yếm trở lại thành phố R sẽ ở bên nhau, thì đã tính toán xong phải giải quyết mấy chuyện này rồi, đến lúc đó chuyện ở bên Trì Quan Yếm sẽ không gặp phải sự ngăn cản nào.
"Anh nói gì với ông chủ vậy?" Nhìn thấy Trì Quan Yếm quay về, cậu nhướng mắt hỏi.
"Xin ông chủ một ly sữa nóng." Trì Quan Yếm cười, "Sẽ giúp em cao lên."
Văn Từ lập tức nghĩ đến chiều cao 1,79 mét của mình, hai mắt sáng lên, sau đó nhanh chóng tắt ngóm, nói nhỏ: "Vô ích thôi, uống rồi cũng không cao thêm được, đều là lừa người cả."
Khi còn học 12, chiều cao của cậu đã ngừng phát triển rồi, dù có uống sữa hay chơi bóng rổ, hay là chạy bộ tập thể dục thì cậu cũng không cao thêm một cm nào.
Chỉ có thể dừng ở 1,79 mét, muốn đột phá 1,8 mét cũng không được.
Văn Từ nghĩ lại mà cảm thấy hụt hẫng.
Ông chủ đặt đồ ăn lên bàn, mang sữa nóng cho Văn Từ, đưa cho cậu một phiếu mua hàng có in ảnh, "Đây là phiếu giảm giá, nếu lần sau cậu đến, có thể ăn miễn phí bất cứ món gì trong tiệm."
Văn Từ nhận lấy nói cảm ơn.
Trong bức ảnh in trên phiếu, ông chủ nhìn trẻ hơn một chút, còn có những nhân viên khác đang cười rất rạng rỡ.
Văn Từ liếc qua khuôn mặt của những nhân viên đó một lượt, cuối cùng đột ngột dừng lại trước một gương mặt quen thuộc.
——Văn Thanh.
Cậu nhảy dựng lên, chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, cậu gọi ông chủ lại, chỉ vào Văn Thanh trong bức ảnh và hỏi: "Người này là ai?"
"Một nhân viên cũ, tên của món ăn này chính là cậu ấy đặt." Ông chủ cười giải thích, "Cậu ấy tên là Văn Thanh."
Thực sự là Văn Thanh.
Văn Từ nhìn Văn Thanh trong bức ảnh, trong đầu lóe lên chúa diễn kịch Văn Thanh mà cậu đã gặp cách đây không lâu.
Hai người hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là khi họ cười.
Một là đạo đức giả, khiến người ta cảm thấy khó chịu, hai là lạnh nhạt xa cách, chênh lệch nhau quá lớn.
"Cậu biết cậu ấy không?" Thấy Văn Từ cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, ông chủ nghi ngờ hỏi.
Văn Từ vô thức nói: "Biết..."
Nhưng dường như không phải là cùng một người.
"Vậy tốt quá, cậu ấy đi không từ mà biệt nên còn để lại rất nhiều thứ, mong cậu có thể giao chúng lại cho cậu ấy." Ông chủ vỗ đùi hưng phấn, "Cậu đợi đấy, tôi sẽ đi tìm đồ của cậu ấy cho cậu ngay. "
Văn Từ đưa bức ảnh cho Trì Quan Yếm xem, "Anh xem, người trên hình có phải là Văn Thanh không?"
Trì Quan Yếm nhìn nó một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Không giống lắm."
Văn Từ càng chắc chắn hơn.
Trì Quan Yếm cũng không thấy giống, vậy thì không phải là ảo giác của cậu, Văn Thanh làm bán thời gian ở đây, và Văn Thanh ở nhà họ Văn không phải là cùng một người.
Ông chủ nhanh chóng cầm đồ tới, đặt bên cạnh Văn Từ, dặn dò Văn Từ nhất định phải trả lại đồ cho Văn Thanh.
"Văn Thanh là người như thế nào?" Văn Từ nhìn những thứ đó hỏi.
"Rất tốt. Mặc dù tính cách hơi lạnh lùng nhưng cậu ấy là một đứa trẻ tốt bụng."
Ông chủ kể lại, "Lúc đó, có rất nhiều mèo hoang bên cạnh cửa tiệm, chúng đều được cậu ấy cho ăn. Việc kinh doanh của tiệm tôi trước đây không tốt, cũng may nhờ có cậu ấy chỉ dẫn cho tôi. Rất ngạc nhiên đúng không? Một người đàn ông ba mươi bốn mươi tuổi như tôi, còn cần một người nhỏ tuổi hơn mình chỉ dẫn. Cậu ấy còn thiết kế thực đơn cho tôi, nếu không có cậu ấy, cửa tiệm này cũng sẽ không tồn tại đến bây giờ. "
Văn Từ nhìn chữ "vui vẻ" được khắc bằng củ cà rốt trong bát, khẽ mím môi, nghĩ tới Văn Thanh không nhận ra cậu khi tỉnh lại trong bệnh viện.
Nếu người lúc đó là Văn Thanh thật, vì sao không xuất hiện, không lẽ là bị Văn Thanh giả lấy đi cơ thể?
Khả năng này là lớn nhất.
Khi Văn Từ lên cấp ba, trong lớp có rất nhiều bạn học thích đọc tiểu thuyết. Lúc đó có một đoạn thời gian tiểu thuyết xuyên không rất nổi tiếng, kể về người ở hiện đại sau khi đọc một quyển tiểu thuyết, sẽ xuyên thành một nhân vật trong quyển tiểu thuyết đó.
Vậy có khi nào Văn Thanh đến từ thế giới thực không, sau khi xem quyển tiểu thuyết này, đã xuyên thành Văn Thanh và thay thế Văn Thanh thật?
Cho nên trong cơ thể Văn Thanh có hai người, Văn Thanh thật không thể thường xuyên ra ngoài.
Ông chủ nói: "Thực ra trong đây cũng không có gì cả, quần áo thì tôi không đưa cho cậu nữa. Đây là nhật ký của cậu ấy, ngoài ra còn có một chiếc đồng hồ và một vài bức ảnh, tôi đều không vứt đi mà luôn đợi cậu ấy đến lấy."
Nghe thấy tấm ảnh, Văn Từ liền mở hộp ra, nhìn thấy bên trong có vài bức ảnh.
Đó là một bức ảnh một gia đình ba người.
Mắt Văn Từ nóng rực, cố gắng đè nén xuống.
Trong ảnh, Văn Thanh mặc đồng phục học sinh, ôm tay mẹ và mỉm cười, mà ba mẹ ruột của cậu trông rất tốt bụng, giống y như trong tưởng tượng của cậu.
Văn Từ đưa tay sờ sờ mặt của ba mẹ, sau đó mỉm cười.
"Khi đứa trẻ này đến chỗ chúng tôi, bố mẹ cậu ấy hình như đã mất tích. Sau đó có một hôm cậu ấy đột nhiên nói với tôi rằng, bố mẹ lại quay về rồi, không định tiếp tục làm thêm ở đây nữa. Nhưng ngày hôm sau, tôi còn chưa kịp trả tiền lương thì cậu ấy đã biến mất, tìm thế nào cũng không thấy, đồ ở trong phòng cũng không có dọn dẹp đã đi mất. Tôi lúc đó cảm thấy rất kỳ lạ, dù sao tính cách của Văn Thanh cũng không giống người sẽ không từ mà biệt. Lúc đó tôi nghĩ rằng có thể cậu ấy gặp phải chuyện gì đó nên mới không chào tạm biệt đã đi."
Ông chủ thở dài, đưa ví cho Văn Từ, "Đây là tiền lương của cậu ấy, làm phiền cậu đưa nó cho cậu ấy giúp tôi. "
Văn Từ thất thần nhìn bức ảnh, không nhận lấy tiền.
Văn Thanh vốn nên là dáng vẻ trong bức ảnh chứ không phải như bây giờ.
Nói như vậy, cậu ấy có lẽ là sau khi biến thành người khác mới không làm việc ở cửa tiệm này.
Còn bố mẹ cậu thì sao? Mất tích đã trở lại tại sao lại mất tích lần nữa?
Văn Từ có hơi sợ hãi, nghĩ đến một khả năng tương đối điên rồ: có thể ba mẹ cậu bị buộc phải biến mất.
Văn Từ cầm tiền hỏi ông chủ: "Cậu ấy biến mất lúc nào vậy?"
"Một năm trước" Ông chủ nói.
Một năm trước, Văn Thanh đã biến thành người khác.
Văn Từ ăn mì cảm thấy có hơi vô vị, ánh mắt đổ dồn vào quyển nhật ký.
Sau khi ăn xong, cậu nhanh chóng cầm đồ của Văn Thanh đi bắt taxi. Khi lên xe, cậu không nhịn được nữa, liền mở quyển nhật ký ra.
Trang nhật ký đầu tiên được viết cách đây một năm.
"Tìm được một công việc bán thời gian, ông chủ rất tốt, rất thích không khí của cửa tiệm. Tình cờ thấy hai con mèo ở cửa tiệm, chúng quấy rầy tôi, có vẻ như đang đói. Thật dễ thương."
Trang thứ hai là vài ngày sau: "Cảnh sát vẫn không tìm thấy ba mẹ, họ giống như biến mất khỏi thế giới vậy. Tôi nhớ họ, muốn ăn cơm rang trứng do mẹ làm, muốn đánh cờ với ba."
Trang thứ ba: "Con mèo ở cửa tiệm ăn no sẽ nằm xuống, khoe cái bụng cho tôi xem, khi tôi chạm vào nó, nó sẽ kêu một tiếng như đang làm nũng với tôi, tôi muốn mang nó về nhà. Nhưng tôi phải đi học và đi làm nên không có thời gian ở bên nó, không muốn nó thất vọng, vẫn nên cho nó ăn ở ngoài tiệm hàng ngày thì hơn ".
"..."
Tính cách của một người có thể nhìn thấy được qua nhật ký của người đó.
Văn Từ đã đọc hơn chục trang nhật ký, có thể xác nhận rằng Văn Thanh viết nhật ký và Văn Thanh hiện tại không phải là cùng một người.
"Trì Tổng, anh không định đi bàn chuyện hợp tác sao?" Văn Từ khẽ hỏi khi phát hiện chiếc xe đã đậu ở lối vào khách sạn mới.
"Bàn trực tuyến xong rồi." Trì Quan Yếm cười nói, "Vậy nên không cần nói chuyện trực tiếp nữa. Anh đã kêu người mang hành lý qua đây rồi."
Văn Từ chớp mắt, không biết Trì Quan Yếm đã bàn xong lúc nào, cầm theo đồ của Văn Thanh, đi theo Trì Quan Yếm vào khách sạn.
Khi biết phòng của mình là loại tốt, còn phòng của Văn Từ chỉ là loại bình thường, Trì Quan Yếm đã nâng hạng phòng cho Văn Từ, đưa thẻ phòng cho cậu, "Ở bên cạnh phòng anh sẽ thuận tiện hơn."
Lễ tân liếc nhìn họ, không biết mình có hiểu sai ý nghĩa của từ thuận tiện không.
Văn Từ bỏ qua ánh mắt của lễ tân, cầm lấy thẻ phòng bước vào thang máy, trong đầu đều là nội dung trong quyển nhật ký.
Khi dùng thẻ phòng mở cửa, Văn Từ không vội đi vào, mà nhìn về phía Trì Quan Yếm, cong mắt nói: "Trì Quan Yếm, cám ơn anh."
"Cảm ơn anh vì cái gì?"
Văn Từ nói, "Em cảm thấy nên cảm ơn anh. Một số chuyện mà em không thể hiểu được bây giờ đã xuất hiện trước mắt rồi."
Trì Quan Yếm tiến lên vài bước, cúi đầu ôm Văn Từ vào lòng, "A Từ, nói cảm ơn không tính, anh muốn được cảm ơn bằng cách khác."
Văn Từ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dựa sát vào mình, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái, đẩy anh ra rồi nhanh chóng bước vào phòng, trước khi đóng cửa còn cười nói: "Cảm ơn!"
Ngón tay chạm nhẹ lên gò má bị hôn, Trì Quan Yếm không nhịn được cười khẽ, đột nhiên nhíu mày, mím môi đi vào phòng.
Dù cố kìm chế thế nào, cuối cùng khi vừa bước vào cửa anh cũng nôn ra máu.
Máu đỏ sẫm bắn tung tóe trên cánh cửa màu trắng, rất kinh người, trái tim như bị ai đó đóng đinh vào, đau buốt.
Trì Quan Yếm đưa tay lên lau vết máu trên miệng, nhìn vết máu trên cửa, ánh mắt tối sầm lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...