Không chỉ như vậy, anh còn bị người khác vạch trần việc sao chép tác phẩm, trường đại học sa thải anh và danh tiếng của anh trong giới đã bị phá hủy hoàn toàn.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong vài ngày ngắn ngủi, trong những ngày đó, mạng xã hội tràn ngập những lời chỉ trích và lăng mạ.
Lâm Kỳ, người trước đây từng được coi là người dẫn đầu thế hệ tiếp theo trong làng hội họa, bây giờ bị người ta mắng chửi và phỉ báng bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất.
Vì vụ bê bối của anh mà một số công ty đã ký hợp đồng với anh muốn chấm dứt hợp đồng, yêu cầu anh phải trả một số tiền lớn để bồi thường thiệt hại.
Lâm Kỳ không tranh cãi quá nhiều, sẵn sàng trả số tiền bồi thường thiệt hại đó.
Điều này cũng khiến anh mất gần như toàn bộ số tài sản ít ỏi còn lại của mình.
Triều Từ mở điện thoại, xem bọn họ so sánh tranh của Lâm Kỳ với tranh của họa sĩ khác, bố cục của hai bức tranh gần như giống hệt nhau đến từng chi tiết, họa sĩ đó còn đưa ra bằng chứng đã vẽ sớm hơn Lâm Kỳ, khiến anh hoàn toàn bị buộc chặt vào tội danh đạo tác phẩm.
Bàn tay cầm điện thoại của Triều Từ run rẩy, lồng ngực của cậu như nghẹn lại vì tức giận.
Bức tranh này là tác phẩm nổi tiếng của Lâm Kỳ, được người trong giới hội họa đánh giá rất cao.
Triều Từ không rành về hội họa, trước đó cũng không biết về Lâm Kỳ, nhưng nếu ai đó dám nói Lâm Kỳ sao chép tranh, cậu dám lấy mạng sống của mình để phủ nhận việc này.
Trái lại, Lâm Kỳ vẫn rất bình tĩnh.
Anh đang xem máy tính ở bàn làm việc, giống như đang giải quyết công việc gì đó.
Thấy Triều Từ im lặng rất lâu không hề phát ra tiếng động gì, anh bèn quay đầu lại nhìn cậu.
Anh phát hiện ra bạn trai nhỏ của mình đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, với một vẻ mặt vô cùng tức giận.
Anh đi tới, vỗ vai Triều Từ, cười nói: "Đừng xem những thứ này nữa."
Triều Từ bị xa lánh, bị bắt nạt nhiều lần từ khi còn nhỏ, nhưng lần này cậu lại cảm nhận rất rõ ràng về sự tàn ác, xấu xa, vô căn cứ của bạo lực mạng.
Trong lúc nhất thời, cậu tức giận đến mức không biết nói gì, chỉ có thể nhìn Lâm Kỳ rồi hỏi: "Anh không tức giận sao?"
"Có gì mà tức giận?" Lâm Kỳ cười, vuốt nhẹ tóc Triều Từ.
"Những người này đã quen hạ thấp người khác để nâng mình lên.
Nếu anh để ý đến lời nói của bọn họ, thì cuộc sống sẽ rất mệt mỏi.
Hơn nữa, những gì bọn họ nói đều không đúng sự thật, vậy thì quan tâm tới làm gì?"
Triều Từ nhìn người này, nhìn thấy bộ dáng không hề để tâm đến của anh mà lòng cậu càng thêm đau thắt lại.
"Chắc chắn là do Lâm Tranh làm." Cậu nói một cách đầy oán hận, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì áy náy.
Nếu không phải tại cậu, làm sao Lâm Tranh có thể đối xử với Lâm Kỳ như vậy.
Hiện tại, phần lớn tài sản của Lâm Kỳ đã bị thu hồi và phong tỏa, một số tài sản không liên quan gì đến gia tộc cũng bị lấy ra để bồi thường thiệt hại, công việc cũng bị chấm dứt.
Nếu không có cậu...
"Đừng nghĩ nhiều nữa." Lâm Kỳ giật điện thoại trong tay Triều Từ rồi ném nó lên giường, sau đó ôm Triều Từ vào trong lòng, "Anh đã giành được báu vật của anh ta, nên nếu anh ta muốn trả thù thì cũng là chuyện bình thường."
"Những thứ bị cướp đi đều không sánh bằng em, tính ra anh vẫn còn rất lời."
Triều Từ ở trong lòng anh rầu rĩ nói, "Em không phải là báu vật của anh ta..."
Anh cũng không cần phải tranh nhau giành lấy.
Thực ra, ngay từ đầu, em vốn dĩ đã là của anh rồi.
Lâm Kỳ mỉm cười, vuốt ve mái tóc xoăn nhẹ của Triều Từ, không nói gì.
Sao lại không phải chứ?
Chỉ là tên anh trai luôn tự mãn và kiêu ngạo kia, không muốn nhìn thẳng vào trái tim của mình.
Tất nhiên, anh sẽ tận dụng thời điểm này để chiếm lấy báu vật của hắn.
"Thực sự xin lỗi em, sau này có thể sẽ phải trải qua những ngày tháng khó khăn." Lâm Kỳ nói.
Triều Từ lắc đầu, sau đó ôm chặt lấy eo của anh ấy.
............
Sau khi Lâm Kỳ chấm dứt hợp đồng với trường đại học, tất nhiên không thể tiếp tục ở trong căn hộ dành cho giảng viên được nữa.
Anh ta đã thuê một căn hộ ở gần trường.
Dĩ nhiên Triều Từ cũng không muốn để anh ấy phải đối mặt với khó khăn một mình vào lúc này, vì vậy cậu đã chuyển khỏi ký túc xá của tiến sĩ để sống cùng Lâm Kỳ.
Mặc dù Lâm Kỳ bị mất việc, nhưng một người có tài năng như anh ta không bao giờ thiếu cách kiếm sống.
Anh ấy ẩn danh trên mạng để buôn bán bản vẽ, hoặc tham gia các dự án thiết kế.
Những việc này cũng đủ giúp anh có một cuộc sống thoải mái.
Triều Từ cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Tuy nhiên, niềm vui này không kéo dài được bao lâu.
Đến ngày thứ ba, tất cả đơn đặt hàng mà Lâm Kỳ tiếp nhận đều bị hủy bỏ, còn những người kia chỉ cần bồi thường tiền đặt cọc là được.
Lâm Kỳ ngồi ở trước bàn, xoa huyệt thái dương, thở dài.
Tiêu diệt tận gốc đến như vậy, đúng là phong cách làm việc của anh trai mình.
Thực ra anh đã dự đoán những việc này từ lâu, chỉ là anh vẫn muốn ôm một chút hy vọng mà thôi.
Anh không muốn kể chuyện này cho Triều Từ, hôm sau anh đi ra ngoài tìm việc cả một ngày.
Dù anh không nói cho Triều Từ biết, cậu cũng có thể đoán ra được.
Sau khi Lâm Kỳ trở về nhà, anh nhìn thấy cậu đang ngồi trên ghế sô pha, hai mắt đỏ bừng.
Nghe thấy tiếng mở cửa của anh, cậu quay sang nhìn anh bằng một đôi mắt đỏ hoe giống như mắt thỏ.
Lâm Kỳ cảm thấy đau lòng không thôi, anh bước nhanh đến, dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt của Triều Từ, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nhưng Triều Từ đột nhiên bổ nhào vào lòng anh, vừa khóc nức nở vừa nói lời xin lỗi.
Quả nhiên không thể che giấu được em ấy.
Lâm Kỳ có chút bất lực.
Anh nâng khuôn mặt của Triều Từ, từng chút một hôn lên những giọt nước mắt của cậu, sau đó nhìn vào đôi mắt của cậu và nói: "Ngốc ạ, em lại suy nghĩ linh tinh gì vậy?"
"Tuy những đơn hàng đó đã bị hủy, nhưng Lâm Tranh không thể một tay che trời.
Lúc mẹ anh còn sống, bà ấy có một vài người bạn thân, trong đó có một người chú tin tưởng vào anh, mời anh đến làm thiết kế cho công ty của họ.
Dù danh tiếng hiện tại của anh không tốt, không thể làm công việc quan trọng, nhưng cũng không tồi lắm." Anh nói.
Thực ra, không phải anh không có biện pháp đối phó với Lâm Tranh.
Tuy mấy năm nay anh chưa từng nghĩ đến việc nắm quyền điều hành trong tay, nhưng cũng không bỏ chúng lại phía sau.
Anh đang cần một chút thời gian, trong khoảng thời gian này, anh nhất định phải làm cho Lâm Tranh bị tê liệt.
Nếu sớm biết mình sẽ gặp được Triều Từ, muốn giành lấy báu vật từ trong tay anh trai, thì anh đã không đùn đẩy công việc điều hành trong suốt những năm qua.
Nhưng bây giờ nói lời hối tiếc không phải là phong cách của Lâm Kỳ.
Triều Từ nhìn anh đầy nghi ngờ.
Nhưng một khi Lâm Kỳ nói dối, cậu không thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào của anh ấy.
Cuối cùng, Triều Từ chủ động hôn Lâm Kỳ.
"Tuy không thể đánh dấu em, nhưng em muốn anh làm em, có được không?"
............
Triều Từ ngủ đến giữa trưa mới thức dậy.
Cậu cảm thấy cơ thể thật sạch sẽ, ký ức của đêm qua hình như dừng lại ngay lúc Lâm Kỳ ôm cậu vào phòng tắm.
Triều Từ đứng dậy, cảm giác bước chân của mình rất không chân thật.
Cậu có chút xúc động:【Hai anh em này, không tính tới mấy cái khác, chỉ tính chức năng thận thôi thì đúng là một cặp song sinh.】
Đặc biệt là đêm qua, lần đầu tiên Lâm Kỳ được khai trai, người này bình thường trông rất hiền lành, nhưng đêm qua giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Hệ thống hiểu rõ bản chất của Triều Từ hơn ai hết, nó trợn mắt hỏi:【Sướng không?】
【Sướng!】Triều Từ nói thẳng, không hề e dè.
【Sướng rồi thì đi làm việc đi, có còn muốn làm việc nữa không?】
【Muốn chứ.】Triều Từ xoa eo,【Phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi chứ.】
Cậu vốn định hành động theo kế hoạch của mình, nhưng đột nhiên phát hiện ra một điều thú vị.
Bàn làm việc của Lâm Kỳ có một ngăn kéo bị khóa.
Triều Từ có kinh nghiệm trong việc bẻ khóa, đi qua nhiều thế giới như vậy nên tích lũy một chút kỹ năng.
Cậu lấy một sợi dây sắt đưa vào lỗ khóa, vặn qua vặn lại vài cái, khóa đã được mở.
Bên trong chứa rất nhiều bức tranh.
Ở phía dưới cùng là một cuốn sách viết về kế hoạch triển lãm tranh, còn có một cuốn sổ nhỏ.
Ngày tổ chức triển lãm là hai ngày sau.
Bản thảo được viết đầy trong cuốn sổ tay, đó là những ý tưởng mà Lâm Kỳ dành cho triển lãm tranh lần này.
Nhìn ngày bắt đầu, thật ngạc nhiên là nó đã được lên kế hoạch từ hai năm trước.
Triều Từ đã từng nhìn thấy những bức tranh này, chúng đều được trưng bày trong phòng vẽ tranh của Lâm Kỳ.
Một số đã được Lâm Kỳ hoàn thành trước đó, một số khác là lúc Lâm Kỳ dẫn cậu đi vẽ.
Mỗi một bức tranh đều là tâm huyết của Lâm Kỳ.
Trong số đó có một bức tranh mà Triều Từ đã nhìn thấy Lâm Kỳ vẽ suốt cả một tháng.
Những bức tranh này đáng lẽ sẽ được coi trọng, được trưng bày trang trọng trong phòng vẽ, sau đó sẽ được xuất hiện trong triển lãm tranh, được mọi người dành hết lời khen ngợi.
Nhưng vì Lâm Kỳ bị bôi nhọ mà kế hoạch triển lãm tranh đã lên kế hoạch từ hai năm trước phải tạm thời hoãn lại.
Thậm chí, căn hộ nhỏ này chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, không có không gian để vẽ.
Những tác phẩm này chỉ có thể bị nhét vào trong ngăn kéo nhỏ hẹp này.
Đôi mắt của Triều Từ dần đỏ lên, dường như có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng của cậu.
Khó chịu đến mức không thở nổi.
............
Đến lượt cậu giấu giếm Lâm Kỳ.
Khi Lâm Kỳ trở về vào buổi tối, Triều Từ không có biểu hiện bất thường nào, Lâm Kỳ cũng không biết rằng bí mật ẩn giấu trong ngăn kéo đã bị Triều Từ phát hiện.
Ngày hôm sau, Lâm Kỳ vẫn ra khỏi nhà từ sáng sớm, khi tiếng đóng cửa vang lên, Triều Từ đang giả vờ ngủ say đột nhiên mở mắt ra.
Cậu nhanh chóng mặc quần áo và mở điện thoại lên.
Tối qua, Triều Từ đã cài một ứng dụng định vị vào điện thoại di động của Lâm Kỳ.
Để phù hợp với thiết lập nhân vật của mình trong thế giới này, cậu tìm kiếm trên mạng rất lâu, giả vờ mình đã học được một số thủ thuật đơn giản.
Nhưng Lâm Kỳ không hề đề phòng cậu nên mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.
Một giờ sau, Triều Từ rời khỏi nhà.
Dựa vào định vị, cậu đi tàu điện ngầm trong khoảng nửa giờ, sau đó đi bộ hai mươi phút, cuối cùng đến nơi cách Lâm Kỳ chỉ vài chục mét.
Cậu đang đứng ở bên đối diện, phía trước có một nhà hàng.
Triều Từ không dám tiến quá gần, chỉ dám đứng ở bên kia đường, nhìn qua cửa kính của nhà hàng để tìm kiếm người yêu của mình.
Cuối cùng, cậu đã tìm thấy.
Người yêu của cậu đang ngồi giữa nhà hàng, trên một bậc thềm nhỏ, đánh đàn piano.
Anh không hề bối rối chút nào, mặc dù chỉ là một người chơi đàn piano trong một nhà hàng, nhưng lại giống như đang ngồi giữa ánh đèn sân khấu sáng chói, thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người.
Bình tĩnh và tao nhã.
Nhưng Lâm Kỳ không nên như vậy.
Anh ấy không nên như vậy.
Ý nghĩ này đến với Triều Từ ngay sau khi cậu nhìn thấy có rất nhiều người đưa tiền boa cho Lâm Kỳ.
Người như Lâm Kỳ, vốn dĩ không phải trải qua bất kỳ khó khăn nào.
Anh nên lớn lên từ vạch đích, trên đỉnh của kim tự tháp.
Anh nên sở hữu nhiều tài sản dễ dàng như trở bàn tay, nhận được sự tôn kính từ người khác, như vậy mới tạo nên một Lâm Kỳ dịu dàng, kiên định và tự do.
Nhưng anh phải đối mặt với những khó khăn này, chỉ vì một người mà anh chỉ mới quen biết vài tháng trước.
Trong lòng cậu giống như có thứ gì đó đang cố gắng chống đỡ lại bị sụp đổ.
Có một suy nghĩ trước giờ vẫn luôn mơ hồ hiện diện, bây giờ được những cảm xúc tội lỗi này nuôi dưỡng và phát triển hoàn toàn.
Triều Từ bàng hoàng trở về căn hộ của cậu và Lâm Kỳ.
Cậu lấy điện thoại ra, run rẩy bấm vào dãy số mà cậu đã từng rất quen thuộc, nhưng sau này lại nghĩ rằng cả đời sẽ không bao giờ bấm vào nó nữa.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
"Triều Từ."
Giọng nói của người đó vẫn trầm tĩnh như trước giờ.
Nhưng trong tai Triều Từ, nó lại cực kỳ chói tai.
"Anh muốn như thế nào mới bằng lòng dừng lại?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...