Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ


Khi Triều Từ cảm thấy mình không còn đủ sức để đuổi theo nữa, thì mặt trăng của cậu lại chạy về phía cậu.
Ngày đó, Lâm Kỳ đã tặng cho cậu một bức tranh.

Khi cậu mở bức tranh ra liền nhìn thấy mình đang ngồi dựa bên bàn, trên đầu là bầu trời hoàng hôn màu cam rực rỡ, xung quanh là bụi hoa cúc và hoa nữ lang.

Ở giữa bức tranh có một chàng trai với mái tóc dài xoăn nhẹ, vén lại gọn gàng ở phía sau tai, để lộ ra một đôi mắt đào hoa lấp lánh như chứa đựng muôn vàn vì sao.

Toàn bộ bức tranh sử dụng những mảng màu táo bạo, với nhiều gam màu nóng khác nhau, nhưng không tạo ra cảm giác bức bối mà ngược lại tạo nên sự ấm áp và lãng mạn.
Bất kể ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận được tình yêu của người họa sĩ dành cho chàng trai trong bức tranh này.
"Hôm qua anh chỉ mới vẽ sơ thôi, thấy em không lấy bức tranh đi nên anh không nhịn được lại tô thêm màu sắc vào cho nó." Lâm Kỳ cười nói.
Anh thấy Omega trước mặt mình đang nhìn chăm chú vào bức tranh, mắt cậu không rời khỏi.

Sau một lúc, hàng mi dày và cong của cậu khẽ khép lại, trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy lại hiện lên ánh nước.
Lâm Kỳ có chút bất đắc dĩ.
Anh không biết người thanh niên trước mặt mình đã trải qua những chuyện gì, nhưng chắc chắn đó là những chuyện vô cùng đau lòng.
Chỉ cần chạm vào vết thương một chút thôi đã khiến cậu cảm thấy đau đớn như vậy.
Triều Từ ngắm nhìn bức tranh một hồi lâu rồi mới gấp lại, cậu muốn trả nó cho Lâm Kỳ: "Bức tranh vẽ rất đẹp, chắc anh mất nhiều công sức cho nó lắm, nhưng mà em..."
Lâm Kỳ không nhận lại, anh khẽ mỉm cười với cậu: "Ban đầu là anh vẽ em mà chưa hỏi ý kiến của em, bây giờ em cũng không phản đối, làm sao anh có thể lấy lại được chứ."
"Anh còn muốn cảm ơn em vì làm người mẫu miễn phí cho anh nữa kìa."
............
Cuối cùng Triều Từ vẫn nhận lấy bức tranh, khi cô chị khóa trên của cậu nhìn thấy nó liền tấm tắc khen ngợi không ngớt lời, còn nói muốn đóng khung cho nó. 
Triều Từ cũng để cho chị ấy làm theo ý muốn, cậu cũng muốn bức tranh này sẽ trở nên đẹp hơn và được bảo quản lâu hơn.
Mặc dù cậu đã đề nghị trả tiền thuê nhà, nhưng chị ấy vẫn không chịu nhận.

Triều Từ cảm thấy ngại ngùng nên đều nấu bữa sáng và bữa tối cho chị ấy.
Sau khi sống ở nước ngoài một thời gian dài, cô hiếm khi có cơ hội được thưởng thức một bữa ăn Trung Quốc ngon lành như vậy, cô cảm động đến mức khiến cho Triều Từ phải bật cười.
Hôm nay cô không có việc phải ra ngoài nên muốn ở nhà làm luận văn, sẵn tiện chăm sóc hoa cỏ của mình.

Triều Từ đang ở trong sân, tưới giúp cô bụi hoa cẩm tú cầu.
Bây giờ là mùa ra hoa của cẩm tú cầu, đóa hoa nở rộ với đủ màu sắc xanh, hồng, tím lọt vào trong mắt. 
Khi cô đang hứng nước, vòi nước bỗng nhiên bị hỏng, dù cô có xoay trái, xoay phải cũng không thể sửa được.

Cuối cùng, cô vặn mạnh quá làm cho vòi nước bị tuột ra, dòng nước phun mạnh dội thẳng vào người cô.
Cô hét lên một tiếng.
Triều Từ cũng bị bất ngờ, lập tức nhìn về phía cô.
Cậu nhìn thấy dòng nước chảy ra rất xiết và mạnh, liền nhặt lên vòi nước cố gắng lắp nó vào.

Nhưng sau nửa ngày vật lộn, ngoài việc làm cho bản thân ướt như chuột lội, cậu chẳng làm được gì. 
"Có cần giúp đỡ không?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau hai người.
Triều Từ quay đầu nhìn, Lâm Kỳ đang đứng trước cửa sân nhà của bọn họ, trong tay đang cầm một chiếc hộp giống như hộp dụng cụ.
Cô ấy đã từng gặp Lâm Kỳ, dù sao cô cũng sống ở đây lâu rồi, chạm mặt hàng xóm là điều khó tránh khỏi.
Nhưng trong trí nhớ của cô, người hàng xóm cao lớn và đẹp trai này có một chút lạnh lùng.

Thường xuyên không thấy anh ta xuất hiện, việc bắt gặp rồi chào hỏi lẫn nhau đã là kỳ tích lắm rồi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ấy giúp đỡ nhiệt tình như vậy.
Tuy Lâm Tranh là một người rất nổi tiếng tại Đại học A, nhưng hắn không mấy khi tham gia vào các hoạt động của trường, hơn nữa khi cô thi đậu vào nghiên cứu sinh của Đại học A thì Lâm Tranh đã tốt nghiệp, nên cô chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Tranh.
Vì vậy, mặc dù Lâm Kỳ trông giống hệt Lâm Tranh, nhưng cô không có bất kỳ phản ứng nào khác.
Cô đã bị vòi nước làm cho nổi điên, mặc dù Lâm Kỳ có tính cách lạnh lùng nhưng chẳng phải là người xa lạ.

Cô vội vàng vẫy tay với Lâm Kỳ: "Có, có! Giúp tôi một tay nhé, anh đẹp trai ơi."
Lâm Kỳ đi tới, mở hộp dụng cụ ra, xắn tay áo sơ mi lên, chỉ mất vài phút đã sửa xong vòi nước. 
Tuy nhiên, Lâm Kỳ cũng bị nước bắn làm cho ướt sũng, áo sơ mi của anh dính sát vào người.
Cô cẩn thận bước lên vặn thử vòi nước, quả thật nó đã được sửa xong rồi.
Mắt cô lập tức sáng lên, vỗ vai Lâm Kỳ: "Xịn quá đi anh đẹp trai, siêu đỉnh luôn!"
Lâm Kỳ vén mái tóc ướt ra sau tai, cười nói: "Một mình sống ở nước ngoài nên cũng biết sửa chữa một chút ít."

Dù sao khi ở nước ngoài, dù bạn có cố gắng gọi thợ đến nhanh tới cỡ nào, thì khi người đó đến sân nhà cũng đã ngập lụt rồi.
Không chỉ mỗi vấn đề về vòi nước, còn có các sự cố của các thiết bị trong nhà khác nữa, đến khi thợ đến sửa thì cơm canh cũng đã nguội lạnh mất rồi.  
Cô nhìn chằm chằm vào Lâm Kỳ, ánh mắt trở nên ranh mãnh.
Tại sao anh chàng đẹp trai này nhìn giống như một tổng tài bá đạo, nhưng lại biết sửa chữa vòi nước vô cùng thành thạo, tạo nên một sự tương phản, cuốn hút cực kỳ!
Sau nhiều năm trôi qua, cô dường như đã hiểu được điểm đáng yêu của những người bá đạo nằm ở chỗ nào rồi. 
Lâm Kỳ không biết Lâm Thiển Nhân đang suy nghĩ gì, anh quay đầu nhìn sang Triều Từ rồi nói: "Nếu sau này em gặp vấn đề gì, có thể đến tìm anh."
Anh ấy mỉm cười với cậu, Triều Từ nhìn thấy trên má trái của anh có một lúm đồng tiền.
Triều Từ cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên, cậu lúng túng một hồi không biết phải nói gì, chợt nhìn thấy bộ dạng ướt mem của cả ba người rất buồn cười, cuối cùng cậu cũng tìm ra được đề tài để nói.
"Em đi lấy khăn cho hai người nha." Triều Từ nói xong liền bước nhanh vào trong nhà.
Không lâu sau, cậu mang ra ba chiếc khăn, hai chiếc đưa cho Lâm Thiển Nhân và Lâm Kỳ, chiếc còn lại thì đang vắt ngang trên vai cậu.
Cậu và chị ấy thì không sao, nhưng cả người Lâm Kỳ đều đã ướt sũng mất rồi. 
Sau khi được Triều Từ nhắc nhở, cô ấy mới phát hiện ra có điều không ổn, vội vàng nói: "Cảm ơn anh đẹp trai! Nhưng bây giờ anh ướt hết rồi, mau về thay quần áo đi, dù đang là mùa hè nhưng cũng nên cẩn thận kẻo bị cảm đấy, hôm sau tôi mời anh một bữa nhé!"
"Không cần phiền vậy đâu, đây chỉ là một việc nhỏ thôi mà." Lâm Kỳ nói.
Anh cũng không ở lại nữa, chỉ vẫy tay với hai người rồi rời đi.
Sau khi anh ta đi, Lâm Thiển Nhân cảm thấy có điều gì đó rất lạ.
Cô suy nghĩ mãi cuối cùng mới hiểu ra.
Thì ra anh chàng này đã chú ý đến Triều Từ từ lâu rồi, bảo sao anh ta lại trở nên nhiệt tình như vậy.
Cô không nhịn được, tiến lên xoa đầu Triều Từ: "Chao ôi, Từ Từ đẹp trai như vậy nên đi tới đâu cũng được chào đón quá nè, đừng nghĩ tới thằng khốn kia nữa, chị thấy anh đẹp trai này được lắm đó!"
Mặc dù Triều Từ chưa bao giờ kể cho bất kỳ ai về chuyện giữa cậu và Lâm Tranh, nhưng vì cô ấy rất thân với cậu, nên cũng có thể nhận ra được một vài điều.
Đứa em của mình đã gặp phải một tên cặn bã và chia tay cách đây không lâu.
Đứa em của mình tốt như vậy mà còn bị làm cho đau khổ, chắc chắn kẻ đó là một gã đàn ông tồi tệ vô cùng!
Khi nghe chị ấy nói như vậy, Triều Từ cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Nhưng cậu chưa kịp đáp lại đã bị chị ấy đẩy vào trong nhà.
"Nhanh thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.

Ở đây mà bị cảm lạnh, chờ đến lượt đi khám thì bệnh cũng khỏi rồi!"

............
Vào buổi chiều hoàng hôn, Triều Từ lại nghe thấy có tiếng chuông cửa vang lên.
Bởi vì chị ấy đang vắt óc viết luận văn, nên Triều Từ cũng không muốn làm phiền chị, cậu tự mình đi xuống tầng dưới.
Vẫn là người đó.
Lâm Kỳ đang đeo một ba lô rất to, nháy mắt với Triều Từ.
"Em xem tin tức chưa? Đêm nay có một trận mưa sao băng Geminids* cực lớn, có thể nhìn thấy khắp nước Đức."
"Mặc dù tin tức nói như vậy nhưng thời tiết hôm nay lại không tốt, cùng lắm chỉ thấy được một hoặc hai vệt sao băng.

Anh không biết mình có vinh dự được mời em đến đồi Bayer để cùng nhau ngắm trận mưa sao băng này không?"
Triều Từ ngây người nhìn anh, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu đã không còn tâm tư muốn chạm vào tình cảm với ai nữa, mặc dù lòng cậu vẫn rung động khi đứng trước người đàn ông này.
Nhưng nghĩ đến việc sáng nay người ta còn giúp cậu sửa vòi nước...
Khi nhìn vào đôi mắt màu ngọc lục bảo của anh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Triều Từ lại gật đầu.
Ngay lập tức chàng trai liền tươi cười, lộ ra lúm đồng tiền nơi má trái, anh ta nói: "Đi thôi, anh chuẩn bị xong hết rồi!"
Cứ như vậy, Triều Từ bị Lâm Kỳ kéo vào ghế phụ trong mơ màng.  
Vì ra khỏi nhà quá vội vàng nên Triều Từ chỉ kịp gửi cho chị ấy một tin nhắn để giải thích tình hình.
Chị nhắn lại cho cậu: Hiểu rồi! Cố lên bé Triều Từ!
Triều Từ:......
Đồi Bayer là một ngọn đồi nhỏ nằm ở phía Đông của thị trấn này.
Nó không cao lắm, chỉ khoảng ba bốn trăm mét.
Lâm Kỳ chở Triều Từ đi qua một con đường nhỏ lên trên đỉnh đồi, anh tìm một vị trí có tầm nhìn rộng rãi, rồi mở cốp xe lấy ra một đống đồ đạc, bắt đầu dựng trại.
Triều Từ muốn giúp đỡ, nhưng cậu chưa từng dựng trại bao giờ nên rất lúng túng.
Lâm Kỳ mỉm cười ngăn Triều Từ lại, anh nói với cậu: "Cái này là lều cắm trại chuyên nghiệp, em không biết cách dựng đâu, lên xe ngồi nghỉ một chút đi, anh sẽ xong ngay thôi."
Triều Từ ở lại đây cũng làm vướng tay vướng chân, nên cậu nghe lời của anh vào lại bên trong xe.
Xuyên qua cửa kính xe, cậu nhìn thấy người đàn ông ấy đang khom người, cúi đầu, nghiêm túc dựng trại.
Giống với buổi tối của tám năm trước, cậu thiếu niên tập trung nói chuyện với bác sĩ bên trong phòng khám nhỏ.
Thì ra đây mới chính là anh.
......
Triều Từ cảm thấy Lâm Kỳ thực sự là một người rất ấm áp, nhưng cũng rất mâu thuẫn.
Anh ấy rõ ràng là anh em sinh đôi với Lâm Tranh.


Mặc dù sau khi cha mẹ ly hôn, hai người mỗi người mỗi ngả, nhưng cuộc sống của Lâm Kỳ cũng không hề túng thiếu.

Từ những chi tiết nhỏ, cậu có thể nhìn ra kinh tế của anh rất dư dả.
Ví dụ như quần áo của anh ấy, tuy không sang trọng nhưng đều là các mẫu thiết kế cao cấp - sau hơn một năm ở cùng với Lâm Tranh, Triều Từ cũng phân biệt được những loại quần áo này.

Hoặc là chiếc xe của anh ấy, có giá trị ít nhất phải vài triệu.
Mà cái lều anh ấy đang dựng cũng rất tốt, có vẻ như rất đắt.
Chắc là Lâm Kỳ thường xuyên ra ngoài cắm trại nên anh ấy làm rất thuần thục, không bao lâu sau lều trại đã được dựng xong.
Lúc này, bầu trời đã nhá nhem tối, ánh hoàng hôn hiện lên thật lộng lẫy ở phía xa.
Sau khi Lâm Kỳ gọi Triều Từ xuống xe, anh lại lấy ra một đống thiết bị từ một túi lớn khác để lắp ráp.
Trông giống như một chiếc kính thiên văn chuyên nghiệp.
Triều Từ ngồi trên tấm chiếu mà Lâm Kỳ vừa mới trải ra, cậu nhìn Lâm Kỳ và không nhịn được  cười.
Người này, thật là.
Lần đầu tiên gặp anh cách đây vài ngày, cậu còn tưởng anh là họa sĩ.
Sáng nay gặp lại, cảm giác như anh là thợ sửa ống nước.
Bây giờ nhìn thấy anh, cậu lại nghĩ anh ấy là một người đam mê thiên văn học.
Dù ở thân phận nào anh ấy cũng rất tài giỏi, không chỉ có đầy đủ dụng cụ mà còn rất điêu luyện.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Lâm Kỳ nhìn đồng hồ rồi nói với Triều Từ: "Còn khoảng nửa tiếng nữa, mưa sao băng sắp đến rồi."
"Em có đói không? Ăn một chút lót dạ nhé." Anh đưa cho Triều Từ một hộp giữ nhiệt.
Triều Từ mở nắp ra, bên trong là một chiếc bánh mì sandwich còn nóng hổi.
Sau đó, Lâm Kỳ ngượng ngùng cười nói: "Anh không giỏi nấu ăn lắm, em ráng ăn tạm nhé."
Triều Từ thử cắn một miếng liền cong lên đôi mắt.
"Không đâu anh, ăn ngon lắm."
Nửa tiếng sau, mưa sao băng đến như dự đoán.
Đây là lần đầu tiên Triều Từ thực sự nhìn thấy một trận mưa sao băng ngoài video và hình ảnh.
Dưới màn đêm xanh thẫm, từng vệt sao băng mang theo những chiếc đuôi dài giống như rơi vào trong mắt Triều Từ.
Cũng rơi vào trái tim cậu.
Từng chút một, từng chút một, những lỗ hổng trong lòng đang được lấp đầy.
- --------------------------------------
*Mưa sao băng Geminids (Song Tử): là vua của các trận mưa sao băng, được tạo ra bởi các mảnh vụn do tiểu hành tinh 3200 Phaethon để lại, được phát hiện vào năm 1982..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui