“Chị, em biết chị ấm ức, lúc đó cũng là vì anh lo lắng cho em…”
Lâm Thanh Nghi ý thức được mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, sốt ruột đánh mắt sang phía Lâm Nhạc, “Anh, anh giải thích với chị ấy đi”
Lâm Nhạc đối với Tống Đàn thì bất mãn đủ đường, nhưng với Lâm Thanh Nghi thì lại yêu thương thực sự, nghe thấy thế, dù trong lòng không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.
”
Lâm Thanh Nghi lập tức đón lấy tiếp lời: “Chị, anh cũng xin lỗi chị rồi, mọi người đều là người một nhà, hòa thuận một chút không phải tốt hơn sao? Chị tha lỗi cho anh nhé?”
Tống Đàn chỉ cảm thấy buồn cười, một câu “Xin lỗi, tôi không cố ý” nhẹ nhàng, là giải quyết xong hết những ấm ức, tổn thương của cô hả?
Lười phải đối đáp với anh em kẻ xướng người họa này, cô quay đầu sang nhìn Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân ngồi ở bàn ăn, trên khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ đang có vẻ mặt như nuốt phải ruồi, bà ta rất không nhẫn nại nhìn Tống Đàn, khóe mắt, lông mày đều toát lên vẻ khinh miệt.
Nhưng Tống Đàn cũng nhìn thấy, quanh thân thể bà ta có khí đen quấn quanh, giữa chân mày lại có vệt đỏ mang đầy sát ý, tay phải bà ta có 3 sợi dây, có 2 sợi đậm màu, rõ ràng nối với cổ tay Lâm Thanh Nghi và Lâm Nhạc, 1 sợi mờ đến gần như không nhìn thấy, nối với cổ tay Tống Đàn.
Đây là sợi duyên mệnh.
Hiển nhiên, Lâm phu nhân và cô không có duyên mẹ con.
Tống Đàn lại để ý ở ngón út của mình, chỗ đường duyên nợ - trên người vị Lâm phu nhân quấn đầy khí đen kia có một sợi cực kì mảnh kéo đến ngón út của cô, sợi kia mảnh đến mức có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Thấy vậy, Tống Đàn thu hồi ánh mắt.
Đường duyên nợ ảm đạm thế thì đương nhiên là không liên quan gì đến công ơn sinh thành, đây là sau khi cô vào nhà họ Lâm, sử dụng đồ nhà họ Lâm mới tạo thành.
Đúng là không thể chết dí ở nhà họ Lâm được, phải chạy ngay thôi.
Bị Tống Đàn nhìn chằm chằm như vậy, Lâm phu nhân rốt cuộc không nhịn được cơn giận, lớn tiếng nói: “Có còn coi ai ra gì không? Anh trai đã giải thích rồi, còn muốn thế nào nữa? Còn không mang đồ đạc quay lên đi?”
Thật đúng là không biết nghĩ, còn muốn làm gia đình náo loạn hơn hay gì?
Tống Đàn dựng hai cái vali cho tử tế, nhướn đuôi lông mày nói: “Muốn con tha lỗi cho anh cũng được thôi.
”
Nghe cô nói thế, Lâm phu nhân và Lâm Nhạc cùng thay đổi sắc mặt, Lâm Nhạc vừa định nói “Cô có thái độ kiểu gì đấy?”, thì đã nghe Tống Đàn lười biếng nói: “Chỉ cần anh dùng lực y như lúc tát em, tát Lâm Thanh Nghi một cái, chuyện này coi như cho qua.
”
Gì cơ?
Không đợi Lâm Nhạc nghĩ xem có phải mình nghe nhầm hay không, Tống Đàn cười tủm tỉm thêm một câu: “Nếu Lâm Thanh Nghi không bị đánh đến mức ngất xỉu thì không tính nhé.
”
Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nghi lập tức trắng bệch, Lâm Nhạc tức đến mức đứng bật dậy, ghế cào trên sàn phát ra âm thanh chói tai.
“Cô, cmn điên rồi hả? Cô mà cũng xứng so sánh với Thanh Nghi à?”
Nếu không nhớ tới cha từng cảnh cáo mình, Lâm Nhạc bây giờ cũng muốn xông lên tát cho cô một cái cho tỉnh.
Lâm phu nhân tức đến mức ngực phập phồng, tiếng nói cũng trở lên bén nhọn: “Con nói bậy bạ cái gì đấy, mau xin lỗi anh và Thanh Nghi đi, nếu không thì biến đi!”
Tống Đàn cười khẽ, cô đã cho bọn ho cơ hội rồi nhé, là tự bọn họ không biết quý trọng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...