Tống Đàn đã nhịn rồi, nhưng có một lần nhịn không được, tranh cãi cùng Lâm Thanh Nghi, vừa lúc bị anh trai nhà họ Lâm nhìn thấy, anh trai không nói hai lời, liền tát Tống Đàn, tát mạnh đến mức gáy cô đập vào tường, hôn mê bất tỉnh.
Đến khi Tống Đàn tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đã xuyên về hàng ngàn năm trước, thành một đứa trẻ bị vứt bỏ, cô được sư phụ nhặt về nuôi nấng, không những coi cô như con đẻ, mà còn đem môn huyền học bí truyền dạy cô.
Tống Đàn vốn có thiên phú, lại là linh hồn người trưởng thành, cho nên học siêu nhanh, tuổi còn trẻ đã là cao thủ nhất nhì môn phái.
Vốn nghĩ cả đời này cũng không gặp lại nhà họ Lâm, không nghĩ tới, chỉ vì chữ “nợ” mà phải quay lại đây.
Tống Đàn đứng lên, hai chân vừa chạm xuống sàn, cô lại thấy hoa mắt, cái gáy ẩn ẩn đau, cơn chóng mặt thiếu chút nữa khiến Tống Đàn ngã xuống lần nữa.
Nghĩ đến nguyên do, Tống Đàn lại thấy bực, mặc kệ là trả nợ hay thêm nợ, cái tát này Tống Đàn phải trả lại!
Đợi cơn chóng mặt qua đi, Tống Đàn bắt đầu mở vali thu dọn hành lý.
Cô mới về đây 2 tháng, nhà họ Lâm đã đối xử với cô như vậy, nếu ở lại lâu, có khi còn cưỡi lên đầu lên cổ cô mà tác oai tác quái.
Ngủ khách sạn cũng được, mà ngủ ngoài đường cũng được.
Nói chung là cô sẽ không ở lại nhà họ Lâm.
Đồ đạc của Tống Đàn cũng không nhiều, cô vào nhà họ Lâm sống, cũng tương tự vào khách sạn cao cấp vậy thôi, trừ một bộ quần áo, nhà họ Lâm cũng chẳng mua thêm cái gì, bây giờ thu dọn càng nhanh gọn.
Ngoài thu dọn quần áo đồ dùng, Tống Đàn còn cẩn thận lau dọn sạch sẽ tóc trong phòng, tránh việc nhà họ Lâm làm gì đó mờ ám, thông qua bàng môn tả đạo hạ chú cô.
Thu dọn tầm một tiếng, Tống Đàn kéo hai cái vali rời đi.
Bây giờ đang là buổi tối, Lâm Cao Mân đang tham gia tiệc rượu bên ngoài, Lâm phu nhân, Lâm Nhạc và Lâm Thanh Nghi đều đang ở nhà ăn tối.
Lâm phu nhân vừa ăn xong, cầm khăn tay khẽ chấm lau khóe miệng, bỗng nhiên nghe được tiếng động từ tầng hai, bà ta nhíu mày.
Ai không cẩn thận thế, ở tầng hai mà dám ồn ào đến vậy.
Lâm phu nhân nhìn lên tầng hai, vừa lúc nhìn thấy Tống Đàn mang theo hai va li hành lý chuẩn bị đi xuống, nhìn đến hành lý trong tay cô, Lâm phu nhân lập tức cảm thấy cơn giận sôi lên, trừng mắt.
Lần này Tống Đàn đúng là muốn lên trời, rõ ràng là cô gây khó dễ với Thanh Nghi trước, nhưng lại ra vẻ ủy khuất bị hại, còn làm bộ làm tịch muốn bỏ đi.
Cô nghĩ đây là chỗ nào?
Thấy mẹ có điểm khác đường, Lâm Nhạc và Lâm Thanh Nghi cùng quay đầu nhìn cầu thang, lại thấy Tống Đàn lẽ ra đang ở trong phòng lại đang tha lôi hành lý xuống tầng.
Nhìn hành động này của Tống Đàn, Lâm Nhạc lập tức hiểu ra ý nghĩa, không thiết ăn uống gì nữa, quăng đũa luôn: “Cô muốn gì? Mới đánh có 1 cái, còn muốn làm mình làm mẩy gì nữa?”
Nếu lúc ấy cô không như người đàn bà chua ngoa gây sự với Thanh Nghi, không dọa đánh Thanh Nghi thì hắn cũng không cho cô một cái tát.
“Anh!”
Lâm Thanh Nghi lên tiếng cản hắn.
Lâm Nhạc đành phải nhịn xuống cơn tức với Tống Đàn, đứng lên.
Thật sự quá đanh đá, Thanh Nghi dễ tính, nhượng bộ bỏ qua, cô còn không thỏa mãn, thật sự là lòng tham không đáy.
Lâm Thanh Nghi đứng dậy, muốn cầm lấy hành lý trong tay cô, “Chị, chị vừa mới tỉnh, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?”
Tống Đàn tránh tay cô ta, không nói câu nào, tha hành lý xuống tầng một.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...