Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng


Đôi chân Tôn Mẫn mềm nhũn, suýt chút nữa cô ấy đã té ngã, khuôn mặt hồng hào thoáng chốc trở nên trắng bệch.


“Ấy, thư ký Tôn, có phải cô cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?" Hứa Nhân Nhân buồn bực đỡ cô ấy đứng lên.


"Không có, không có việc gì cả, tôi, tôi vừa mới nhớ ra rằng tôi đã chuẩn bị xong những tài liệu này rồi, hay là bây giờ trước tiên cô cứ đi vào phòng trà nước ăn chút điểm tâm đi, uống ly cà phê nghỉ ngơi tí nhé?"

Tôn Mẫn lấy tài liệu trong tay cô về, thay đổi vẻ nghiêm túc lúc trước, trưng ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ nói với cô.


[A Thất à, có phải tôi bị hoa mắt rồi hay không, tại sao tôi cứ cảm thấy trong nụ cười của thư ký Tôn lộ ra một chút gì đó giống như đang nịnh nọt vậy, vừa rồi không phải cô ấy còn nghiêm mặt với tôi đó sao?]

[Thường thì phụ nữ lúc tốt lúc xấu không có lý do gì đặc biệt đâu, cậu đừng có để ý tới nhiều quá làm gì, không làm việc không phải rất tốt sao, đi nghỉ ngơi ăn bánh uống nước tí đi, chúng ta đến phòng trà nước, đây chính là nơi có thể ví như ruộng dưa màu mỡ nhất đó nha!]

Bỗng nhiên Tôn Mẫn bị một giọng nói mới xuất hiện dọa sợ đến mức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, có loại ảo giác như thể bản thân vừa gặp quỷ, những việc đang diễn ra ngay trước mắt hoàn toàn vượt qua nhận thức của cô ấy.



“Vậy tôi đi pha cà phê, thư ký Tôn muốn đắng hay ngọt?" Hứa Nhân Nhân khách sáo hỏi.


“Không không không, cám ơn, không cần đâu.

" Tôn Mẫn sợ tới mức xua tay, "Cô cứ ăn ngon uống ngon đi, lúc nào quay về làm cũng được.



“Được, vậy cảm ơn thư ký Tôn.



[Oa oa, thư ký Tôn tốt tính quá chừng.

]

Tôn Mẫn thở ra một hơi thật dài, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.


Kế tiếp, cô ấy nên làm thế nào mới có thể vừa hoàn thành nhiệm vụ của tổng giám đốc Đường mà không đắc tội với tiểu thư Hứa đây?

Hứa Nhân Nhân lững thững đi về phía phòng trà nước, thỉnh thoảng có người nhìn về phía cô, cô cũng cười gật đầu với đối phương.


Mắt nhìn tám hướng, tai nghe năm đường, Tiết Vi Vi vừa mới nhìn thấy cô đã ngay lập tức từ quầy lễ tân đứng dậy, bưng một cái ly nước mới đi về phía cô vừa đến.


Hai người gặp nhau ở trong phòng trà nước.



“Ấy chà, xin chào, cô là nhân viên mới tới phải không, tôi là Tiết Vi Vi, lần đầu gặp mặt xin chỉ bảo nhiều hơn nha.



Hứa Nhân Nhân nhìn dáng vẻ nhiệt tình của đối phương, cũng cười bắt tay cô ấy, "Tôi tên Hứa Nhân Nhân, xin cô chỉ bảo nhiều hơn.



“Hứa? Cô cùng họ với chủ tịch đại diện sao?" Tiết Vi Vi có chút giật mình.


“Trùng hợp mà thôi.

" Hứa Nhân Nhân bình tĩnh nói dối.


[Thật ra, ông ấy là cha tôi.

]

Tiết Vi Vi chân mềm nhũn, nếu như không phải một tay của cô ấy còn đang chống lên trên bàn thì e là cô ấy đã quỳ xuống rồi.



Cái quái gì, chủ tịch đại diện Hứa là cha của cô? Không đúng, không phải vừa rồi cô không có mở miệng ra sao?

Cho dù Tiết Vi Vi đã quen nhìn thấy đủ các loại âm mưu quỷ kế và trò khôi hài gièm pha trong công việc thì cô ấy vẫn bị tình huống trước mắt làm sợ ngây người.


Cô ấy có thể nghe được tiếng lòng của nhân viên mới tới, người này đúng là con gái của chủ tịch đại diện, cháu gái ruột của chủ tịch công ty này.


Chuyện này chấn động quá, có phải cô ấy sắp sửa xuống dưới suối vàng rồi hay không, làm sao cô ấy có thể biết bí mật của nhà giàu sâu xa như thế này được cơ chứ, cô ấy sẽ nhịn không được tiết lộ ra hết mất, hu hu~
Tiết Vi Vi cố gắng nặn ra một nụ cười, bỗng nhiên cảm thấy áp lực trên người mình có chút lớn.


Nếu như cô thật sự là người thừa kế của công ty này, vậy Tiết Vi Vi phải làm thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay có quan hệ tốt với cô đây?

[Không biết chị gái bé nhỏ này có thể giới thiệu cho mình về những nhân viên khác ở đây hay không, giúp mình làm quen hoàn cảnh chung quanh công ty, thuận tiện hóng hớt chuyện phiếm]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận