Cô nàng rũ mắt nhìn Quách Thành đang nắm tay mình, theo tầm mắt hướng lên trên, rơi vào khuôn mặt tuấn tú khiến cô nàng vừa gặp đã yêu.
Người mà cô nàng yêu, thật sự là người đang ở trước mắt cô nàng hay sao?
Người này đã bị Nhân Nhân vạch trần mọi chuyện ác hết lần này đến lần khác, cô nàng không chắc chắn được liệu người này có phải người cô nàng yêu hay không.
Có lẽ bởi vì cô nàng yêu anh ta, cho nên luôn luôn tự ảo tưởng đối phương chính là tình yêu đích thực, đối xử tốt với mình vô bờ bến, nhưng những gì cô nàng nhận lại chỉ có vô vàn cô đơn và đau đớn, cùng với vô số khuyết điểm của Quách Thành.
“Em nhìn cái gì vậy, trên mặt anh có dính cái gì à?" Quách Thành làm bộ nghi hoặc cười hỏi.
Đáy lòng của anh ta lại bồn chồn, hẳn là cô nàng cũng nghe được lời Hứa Nhân Nhân vừa nói.
Nhưng cuộc sống ở chung với nhau giữa những người trưởng thành, có một điểm chung kỳ diệu, tất cả mọi người đều cần phải ngụy trang để giữ gìn thể diện của mình.
Anh ta cần sắm vai một người chồng thâm tình, để khiến cô nàng nghĩ rằng anh ta vẫn còn yêu thương cô nàng y như cũ, cho dù cô nàng có biết được hành vi của anh ta ở bên ngoài thối nát và quá đáng đến mức nào, thì cũng sẽ không có cách để dứt bỏ anh ta.
Đối với Hứa Ngạn Văn mà nói, có lẽ tình yêu sẽ biến mất, nhưng trầm mê thì không.
Bởi vì khi trầm mê một người hoặc một việc gì đó, cần phải bỏ ra rất nhiều sức lực và thời gian.
Những thứ mà bản thân đã hy sinh càng nhiều, đương sự càng khó dứt bỏ.
Anh ta dám khẳng định rằng Hứa Ngạn Văn vĩnh viễn cả cuộc đời này cũng sẽ không thể rời khỏi anh ta, bởi vì, cô nàng si tình với anh ta, yêu anh ta tới mức sự mù quáng ấy đã xâm nhập vào sâu bên trong xương cốt của cô nàng từ lâu, một khi cô nàng dứt bỏ anh ta, chắc chắn sẽ gặp phải nỗi đau đớn kịch liệt như khoét xương mổ tim.
Hứa Ngạn Văn không có tính tình quyết đoán như thế, bởi vì bẩm sinh cô nàng đã có tính tình yếu đuối nhưng kiêu ngạo.
Hứa Ngạn Văn cười cười, "Không, chỉ là em muốn nhìn anh thêm một chút, đi thôi, chúng ta về nhà đi anh.
”
“Được.
”
Quách Thành âm thầm đắc ý, nhìn xem, anh ta luôn có thể biết rõ được nỗi đắn đo và suy nghĩ của cô nàng.
Hứa Ngạn Ôn lái xe, câu được câu không tìm đề tài trò chuyện, nhưng chủ đề đều không thể thiếu hai chữ - tìm hiểu.
Bất kể là cha đã vắt hết óc để nói bóng nói gió, hay là mẹ lo lắng muốn nói lại thôi, hoặc là em gái ấp úng vài lần mở miệng, lại khó có thể nói được nên cảm thấy rối rắm, tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ quan tâm và lo lắng về cô.
Hứa Nhân Nhân cảm động không thôi, vì thế cô nói thẳng: "Con biết mọi người lo sợ con không làm quen với hoàn cảnh ở công ty được, càng sợ thím hai sẽ làm chuyện gì đó hại con, nhưng dù sao con cũng là người mà ông nội đã đích thân đề bạt vào công ty làm việc, cho dù chức vị của con có thấp hơn nữa, người nào biết chuyện vẫn sẽ biết con là cháu gái của ông nội, là con gái của cha, có cả hai người chống lưng cho con, cho dù có người muốn bắt nạt con thì cũng phải suy nghĩ kỹ hơn một chút, cho nên, sự việc không có bi quan giống như mọi người đã nghĩ đâu ạ, an tâm rồi nha!"
"Nói thì nói như vậy cũng đúng, nhưng thím hai của con vốn dĩ là người mà cả nhà chúng ta đều không đối phó được, lúc trước khi Dao Dao vừa mới vào công ty làm việc, quyền lực của bà ta không có to lớn như hiện tại, cho dù bà ta có muốn nhằm vào thì cũng xa ngoài tầm tay với, nhưng hiện tại bà ta đã là tổng giám đốc công ty, phụ trách mọi việc lớn nhỏ ở trong công ty, nhanh chóng vượt qua chủ tịch trên danh nghĩa là cha con, làm sao mẹ có thể không quan tâm cho được?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...