Một nhà ba người Hứa Ngạn Ôn ngồi ở trên ghế sô pha, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Hứa Ngạn Duệ và vợ thì tự nhìn điện thoại di động của mình, chuyên chú trả lời tin nhắn.
Hứa Ngạn Văn giống như một chú chim nhỏ nép vào người của Quách Thành để nghỉ ngơi.
Quách Thành một tay trả lời tin nhắn, tay kia vỗ nhẹ lưng Hứa Ngạn Văn dỗ cô nàng ngủ.
Hứa Nhân Nhân lập tức bị hình ảnh hai người ân ái thu hút tầm mắt.
[A Thất, có phải tôi bị mù rồi hay không, tại sao cô út lại trở lại ôm ấp tên đồn ang cặn bã đó vậy, chỉ mới có mấy phút thôi mà cô út lại rơi vào trong tay giặc nữa rồi! Thế giới này có còn thiên lý nữa hay không!]
[Cái này là do não yêu đương đó, có thể hiểu được!]
Hệ thống bình tĩnh, nói chuyện để trấn an cô, khá lắm, quả thật cô út đã hết thuốc chữa rồi!
Tiếng lòng của Hứa Nhân Nhân vang lên, mọi người nháo nhào nhìn lên lầu hai.
Ông cụ và Hứa Nhân Nhân một trước một sau bước xuống lầu.
Đoàn người đứng dậy nghênh đón một lần nữa, ông cụ giơ tay ý bảo bọn họ ngồi xuống, sau đó ông cụ ngồi ở trên ghế sô pha, tuyên bố: "Chuyện Nhân Nhân đến công ty sẽ chính thức có hiệu lực vào thứ hai tuần sau.
"
Nghe vậy, những người đang ngồi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ông cụ nhìn về phía Đường Uyển: "Trong hai ngày này hẳn là đủ thời gian cho con sắp xếp rồi chứ?”
Đường Uyển vuốt cằm nói: "Vậy là đủ rồi, trình độ học vấn của Nhân Nhân chỉ là trình độ bình thường mà thôi, nếu như mới bắt đầu mà đã làm chức cao thì sẽ rất khó thuyết phục mọi người, con dự định để cho con bé bắt đầu làm từ quầy lễ tân rồi từ từ phấn đấu lên cao hơn, Nhân Nhân thấy có được không?"
Sau khi nói lời cuối cùng, bà ta nhìn Hứa Nhân Nhân hỏi.
“Được ạ, cháu không có vấn đề gì ạ.
” Hứa Nhân Nhân dứt khoát nói.
[Bằng cấp bình thường, đúng là lấy cớ tốt thật đấy, nhưng điều này cũng không có nghĩa là bà không có ý đồ riêng nha, chắc là bà sợ tôi cứ đi qua đi lại trước mặt bà, không cẩn thận chen ngang vào phá hỏng chuyện tình của bà và dượng út ở văn phòng yêu đương quấn quýt lấy nhau rồi, văn phòng play, bà có nhiều cách chơi đa dạng thật đó.
]
Sắc mặt của Đường Uyển trắng bệch, chỉ trong một giây biểu cảm dịu dàng và cưng chiều của Quách Thành đã biến thành vẻ mặt vặn vẹo giống như ăn phải phân, cánh tay cứng ngắc rốt cuộc đã không vỗ nổi sống lưng căng cứng của Hứa Ngạn Văn.
Trong lúc nhất thời, xung quanh lâm vào bầu không khí yên tĩnh như chết.
Hứa Ngạn Ôn vội mở miệng giải vây: "Thời gian cũng không còn sớm, nếu như cha không có việc gì phân phó, chúng con xin phép về trước.
”
“Ừ, các con các cháu trở về đi, ta cũng mệt mỏi rồi.
" Ông cụ nâng trán, nhẹ nhàng xoa bóp mi tâm.
Hứa Ngạn Ôn mang theo vợ con nói lời tạm biệt với ông cụ, rời đi trước một bước.
Vợ chồng Hứa Ngạn Duệ theo sát phía sau.
Lúc Hứa Ngạn Văn đứng dậy, hai chân có chút bủn rủn, Quách Thành làm bộ như không nhìn thấy mà cứ tiếp tục dắt tay kéo cô nàng đi, lúc nói lời tạm biệt với ông cụ, tầm mắt của ông cụ hơi dừng lại một chút, sau đó nói với con gái: "Đừng để cho bản thân gánh phải quá nhiều áp lực, mặc kệ có gặp phải chuyện gì, con cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
”
Sống mũi của Hứa Ngạn Văn cay cay, cô nàng cố gắng kiềm chế nỗi cay đắng trong đôi mắt của mình, gật đầu nói: "Con biết rồi, cha ngủ ngon.
”
“Đi thôi.
" Trong giọng nói của ông cụ tràn đầy mệt mỏi.
Sự khoan dung của cha khiến Hứa Ngạn Văn càng căm hận sự ích kỷ của mình.
Hai cha con đã tranh cãi với nhau rất nhiều thời gian, nhưng mỗi một lần cả hai chiến tranh lạnh với nhau, cha luôn là người chủ động làm lành với cô nàng trước.
Một người mạnh mẽ như ông cụ, lại nhẫn nhịn với một đứa con gái ngỗ nghịch như cô nàng, nhìn như ông cụ không quan tâm gì đến cô nàng cho lắm, nhưng ông cụ luôn luôn trưng ra vẻ mặt hiểu rõ cô nàng hơn bất kỳ người nào khác, làm sao cô nàng có thể không cảm thấy áy náy được cơ chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...