Huống hồ, Quách Thành cũng không phải đèn cạn dầu, dù sao một bàn tay cũng không vỗ ra tiếng vang gì.
Muốn trách chỉ có thể trách Hứa Ngạn Văn yếu đuối, nhìn thấy Quách Thành ăn vụng mà chỉ có thể nín nhịn trong lòng.
Tuy rằng ông cụ cảm thấy đau lòng cho cảnh ngộ của con gái, nhưng ông cụ cũng bất lực, đúng như lời Nhân Nhân nói, chờ Quách Thành lộ ra bộ mặt thật, A Văn hoàn toàn hết hy vọng, tất cả mọi chuyện mới được giải quyết dễ dàng.
Việc ông cụ phải làm, chính là kiên nhẫn chờ con gái của mình phá kén thành bướm, ông cụ không tin con gái của mình thật sự ngốc đến mức không cảm nhận được gì cả.
Hứa Ngạn Văn không ngốc, Quách Thành xa cách cô nàng từ năm thứ hai sau khi kết hôn, lúc đó cô nàng đã nghi ngờ anh ta rồi.
Vì thế, cô nàng đã bỏ ra giá cao để mời thám tử tư, tất cả mọi chuyện anh ta làm ở bên ngoài cô nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng cô nàng lựa chọn tự động che đậy cho đối phương, chỉ coi hành vi ngoại tình của anh ta là vì anh ta muốn giải tỏa áp lực đè nặng trên người mình.
Cô nàng biết bản thân vô cùng bảo thủ ở một số phương diện, không thể cho anh ta trải nghiệm hoàn hảo, cho nên cô nàng nín nhịn để mặc cho anh ta lang chạ ở bên ngoài.
Trong mắt cô nàng, anh ta đang là người ở địa vị cao, phải tham gia rất nhiều buổi tiệc xã giao, khó tránh khỏi trường hợp chỉ có thể bất lực làm theo, trong cuộc sống xa hoa và trụy lạc này, thỉnh thoảng làm chuyện khác người một hai lần cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Có đàn ông nào mà không ăn chả ăn nem, chỉ cần anh ta về nhà với cô nàng là được rồi.
Nhưng theo ảnh chụp thám tử tư gửi tới từ một tháng một lần đến lần gần nhất là một tuần một lần, cô nàng bắt đầu trốn tránh, thậm chí cũng không muốn mở ra xem, bởi vì cô nàng biết tất cả những bức ảnh đó đều không phải là thứ cô nàng muốn nhìn thấy.
Trong nhà đã chứa rất nhiều ảnh chụp lại chuyện quá đáng anh ta làm với cô nàng, nhiều đến mức chúng đã chất thành núi từ lâu, mà cô nàng vẫn luôn chờ đợi tới ngày anh ta chơi mệt rồi đổi ý trở về với cô nàng.
Thậm chí cô nàng còn muốn bản thân có thể sớm ngày mang thai đứa con của hai người, gửi gắm hy vọng vào sinh mệnh mới sẽ mang lại sức sống cho gia đình với không khí trầm lặng này.
Nhưng trời không chiều lòng người, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng cho lúc cô nàng mang thai, nhưng trong bụng cô nàng vẫn không có tin vui gì cả.
Cô nàng không ngừng tìm đủ các kiểu phương pháp, đã đi tìm hết bác sĩ trong và ngoài nước, thậm chí cô nàng luôn uống thuốc Đông y để bồi bổ cơ thể, toàn bộ trong ngoài đều không có vấn đề gì cả, nhưng cô nàng vẫn không mang thai được, bác sĩ nói là do áp lực tạo thành, khuyên cô nàng phải thoải mái, đừng căng thẳng quá.
Nhưng cô nàng đã sắp ba mươi tuổi rồi, tuổi càng lớn thì tỷ lệ thụ thai càng nhỏ, điều kiện sức khỏe cơ thể thai nghén đứa nhỏ càng yếu kém hơn, làm sao cô nàng có thể không sốt ruột cho được.
Sau khi những tin tức động trời này nguội xuống rồi, Hứa Nhân Nhân tiếp tục ăn dưa.
[Không sao, cậu tiếp tục nói đi.
]
[Vừa rồi lúc cậu đang ăn cơm, thím hai và dượng út đã ở dưới bàn gạ gẫm lẫn nhau, vừa hay, lúc đó cô út trùng hợp bị rớt khuyên tai cho nên cúi người xuống nhặt ]
Hứa Nhân Nhân bỗng nhiên nín thở, lo lắng và thấp thỏm nói: [Sau đó thì sao, cô út có thấy gì không?]
[Tôi không có được góc nhìn của Thượng Đế, cho nên không nhìn thấy được những thứ ở ngoài tầm mắt, tuy nhiên sau khi cô út nhặt bông tai lên xong còn có thể tươi cười nói chuyện với dượng út, tôi nghĩ rằng hẳn là cô út vẫn chưa thấy được rồi]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...