Bên kia.
Sáng tinh mơ, mặt trời vừa lên, Tang Nhị đã bị lôi xuống giường, tắm gội thay quần áo.
Bộ áo cưới đỏ rực như lửa, bên trên còn có vô số hoa văn xinh đẹp hình vân mây được thêu bằng chỉ vàng.
Mái tóc dài đen nhánh được búi thành kiểu triều nguyệt*, trên tóc cắm đầy các trang sức vàng ròng nạm ngọc.
Rồi nào là phấn thơm, vẽ mi, thoa son.
Cuối cùng, trong sự thúc giục, cười đùa trêu ghẹo của nhóm sư tỷ, Tang Nhị mở mắt, nhìn về phía gương.
Trong gương phản chiếu một tân nương xinh đẹp ngồi ngay ngắn, mùi thơm ngây ngất, trang phục lộng lẫy.
Câu "người đẹp vì lụa", áp dụng trên người pháo hôi cũng không phải ngoại lệ.
Tang Nhị thầm nghĩ.
Một sư tỷ cười tủm tỉm nói, "Tang sư muội trang điểm xinh đẹp như vậy, đêm nay Tạ sư đệ nhất định sẽ nhìn không chớp mắt cho xem"
Hiện đã là buổi chiều.
Sau khi Tang Nhị mặc xong quần áo, eo nàng bị siết cực kì chặt, mới ăn mấy viên hoành thánh đã có chút buồn nôn, ăn không nổi.
Mà thời gian bái đường là giờ Dậu (17h-19h), còn khá lâu mới đến.
Tang Nhị khẽ xoa phần gáy, không kiềm được xin tha, "Sư tỷ, ta có thể trước gỡ mũ đầu xuống được không? Cái này thật sự quá nặng"
Mọi người lập tức ngăn cản nàng, "Đừng đừng đừng, như vậy mới đẹp"
"Đúng vậy, gỡ xuống còn sẽ khiến búi tóc bị rối nữa.
Muội gắng nhịn một chút đi"
Tang Nhị chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi yên.
Mọi người thấy nàng có chút mệt mỏi, liền thức thời bảo nàng nghỉ ngơi sau đó đều đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại một mình Tang Nhị.
Tang Nhị cẩn thận khóa trái cửa, nhẩm tính canh giờ, nàng quay về ngồi xuống ghế, khẽ sờ soạng vạt áo trước ngực, lấy một viên thuốc tròn vo màu xanh đậm có chữ vàng ra.
Hệ thống, "Ký chủ, hiện tại muốn thực hiện kế hoạch sao?"
Tang Nhị gật đầu, sau khi thở sâu, nàng nuốt viên thuốc xuống.
Hai tháng trước, nàng sửa chữa nguyên văn, sau khi xoá câu【 Kiếm Nguyệt Lạc đâm xuyên qua yêu đan của nàng 】, nàng viết thêm một câu, 【 Tang Nhị đã uống hóa yêu đan từ trước 】.
Không sai, trong kết cục sớm được định ra, Lang Thiên Dạ và nguyên chủ đều bị Tạ Trì Phong giết chết vào đêm tân hôn.
Lang Thiên Dạ là chủ mưu với tội ác chồng chất, tất nhiên không cần nhiều lời.
Ả giết tất cả những người vô tội của Tạ gia, nếu Tạ Trì Phong thật sự cưới nàng, đó không đơn thuần chỉ là sỉ nhục hắn nữa.
Với trình độ ác liệt và khó khăn kia, đó quả thực chẳng khác gì đi nặng trên mộ phần của cha mẹ.
Về nguyên chủ, nàng do ánh mắt thiển cận và bị tình yêu, sự ích kỷ làm mê muội đầu óc, trở thành đồng loã, tiếp tục phạm sai lầm.
Tác phong của Lang Thiên Dạ cực kì ngoan độc, nhiều năm như vậy, chỉ vì có Tiên khí cắm trên người mới có thể ngăn nổi một bộ phận ác niệm của ả.
Nếu lúc này để Lang Thiên Dạ chạy thoát, thay sang một khối thân thể khác không bị vướng bận, vậy thì sau khi ả khôi phục nguyên khí nhất định sẽ điên cuồng trả thù Tạ Trì Phong.
Đồng thời sẽ có càng nhiều bá tánh vô tội gặp tai ương, trở thành vật hy sinh của ả ta khi đã khôi phục yêu lực.
Nguyên chủ giúp đỡ ả, chính là nối giáo cho giặc, sẽ hại chết rất nhiều người。
Một người một yêu chỉ còn cách một bước đến thành công lại cùng nhau game over, âu cũng là kết cục thỏa đáng cho việc "ở ác gặp dữ".
Là người phải tiếp nhận cục diện rối rắm này, điều duy nhất Tang Nhị có thể làm đó là đi theo quỹ đạo, đợi muối đến thì bán.
Đợi khi Tạ Trì Phong tự mình tỉnh táo lại, vạch trần kẻ lừa đảo đã làm đồng lõa còn vọng tưởng thành thân với hắn như nàng, sau đó không thể kiềm nén lửa giận mà giết nàng.
Đợi khi sư phụ, đồng môn và nàng trở mặt thành thù.
Đợi khi nàng trở thành kẻ tiểu nhân bị nghìn người mắng mỏ.
Nhưng Tang Nhị thật sự không thích kết cục này.
Trong cốt truyện gốc, quan hệ giữa nguyên chủ và Tạ Trì Phong rất bình thường, nàng ta chỉ thèm muốn thân thể Tạ Trì Phong, việc lừa hắn bái đường đã đủ sỉ nhục.
Tang Nhị lại khác, trước khi mọi chuyện xảy ra, nàng đã là một người bạn có được sự tín nhiệm của Tạ Trì Phong, độ hảo cảm còn rất cao.
Bị bạn bè thọc một đao so với bị một liếm cẩu mình chán ghét thọc một đao, cảm xúc sao có thể giống nhau được?
Hơn nữa, sau tất cả chuyện này, Tang Nhị cảm thấy mình phải chịu một chút trách nhiệm.
Rất có thể là do nàng khiến độ hảo cảm tăng quá cao, Tạ Trì Phong mới có thể đột phá hạn chế trong cốt truyện gốc, thật sự xem nàng như người thương.
Từ đó tội danh của nàng liền từ "lừa hôn" biến thành tội danh ba trong một "lừa tình, lừa sắc, lừa hôn".
Tang Nhị, "..."
Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng muốn chém đối phương thành tám khúc.
Cho nên, hiện tại phải vất vả lắm mới có cơ hội sửa kết cục, Tang Nhị nghĩ, trong giới hạn cho phép của cốt truyện, nàng phải làm chút gì đó mình cho là đúng.
Nàng làm như vậy không phải để tẩy trắng hay phủi sạch quan hệ, chỉ là vì Tang Nhị cảm thấy như vậy mới là đúng.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Huống hồ Tang Nhị cũng sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng mình có thể một tay phủi sạch tất cả quan hệ.
Nhưng có câu "luận tích bất luận tâm"*, mọi lỗi lầm trước đây, nàng chắc chắn không thể không gánh.
Mà hiện tại những cách giải thích như "Ta sẽ không thật sự gả cho ngươi", "Sau khi bái đường ta lập tức sẽ giả chết", trong hoàn cảnh chẳng có hành động thực tế nào để chứng minh, dù có nói một vạn lần đều chỉ là giảo biện.
(Trích từ "Vi lộ dạ thoại" 围炉夜话, ý nếu muốn đánh giá một người phải nhìn hành động của người đó trong mọi tình huống chứ không phải là suy nghĩ của họ)
Trước đây có cả đống thời gian dư dả để dừng hôn lễ, nói rõ ngọn nguồn với sư môn, sau đó họ có thể dùng kế hoãn binh, trước giả vờ để Lang Thiên Dạ đổi sang một thân thể mới nhưng sau đó sẽ âm thầm mai phục, như thế vẫn có thể tóm gọn, giết chết Lang Thiên Dạ.
Nhưng nàng lại chẳng làm vậy.
Giải thích duy nhất chính là, nguyên chủ không muốn bỏ lỡ cơ hội được gả cho Tạ Trì Phong.
Như vậy, Tạ Trì Phong dựa vào đâu mà tin một kẻ lừa đảo như nàng sau khi thành hôn sẽ nguyện ý chấm dứt kế hoạch mà không phải thuận thế động phòng, duy trì ảo cảnh, tiếp tục lừa hắn cả đời?
Cho nên ngay từ đầu, Tang Nhị đã từ bỏ việc phản kháng, trực tiếp ngậm ngùi nằm yên chờ chết.
Nàng chỉ muốn kết cục của mình có thể giữ lại chút khí tiết và tôn nghiêm, dán cái mác sứt sẹo mang tên "Cải tà quy chính", để sau khi chết cũng không bị mọi người mắng quá tàn nhẫn.
Cứ như vậy, nàng tranh thủ hai tháng cuối cùng, luyện chế hóa yêu đan.
Sau khi nhân loại bị yêu quái bám vào người, nếu yêu quái không chịu chủ động rời đi, vậy ngươi có thể nhân lúc trước khi yêu quái cướp đi quyền khống chế thân thể, tiên hạ thủ vi cường, cưỡng chế hút nó ra.
Nhưng đây là một biện pháp lưỡng bại câu thương.
Sau khi đuổi được yêu quái, nhân loại kia rất nhanh cũng sẽ chết.
Đương nhiên, từ xưa đến nay cũng không thiếu những người "thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành".
Do đó trong những quyển sách luyện đan mới có thể ghi chép lại cách luyện chế hóa yêu đan.
Lang Thiên Dạ đã sắp hoàn toàn biến cơ thể Tang Nhị thành yêu quái.
Cũng may, bởi vì phải chuẩn bị hôn lễ, hai ngày nay, Tang Nhị không hề gặp mặt Tạ Trì Phong.
Từ đó cũng sẽ không bị kiếm Nguyệt Lạc phát hiện sự biến hóa của nàng.
Từ giây phút nuốt hóa yêu đan vào bụng, thân thể của nàng sẽ bắt đầu có biến hóa, đầu tiên là yêu đan vỡ nát, hai ba canh giờ sau, tà khí bám trên người cũng sẽ biến mất.
Cuối cùng, mới khiến chút sức sống mỏng manh của người đó tan biến hầu như không còn.
Tính thời gian, hiện tại đã uống hóa yêu đan, thời điểm bái đường cũng là lúc nàng hấp hối.
Tang Nhị nhắm mắt, nuốt viên hóa yêu đan kia xuống.
Nàng nghe thấy từ trong thân thể mình truyền đến tiếng kêu la không dám tin kèm theo phẫn nộ của Lang Thiên Dạ.
Ả ta hoàn toàn không ngờ Tang Nhị sẽ ở phút chót ra tay quyết tuyệt, ả thê lương kêu lớn,
"Tang Nhị! Ngươi nghĩ kỹ chưa?!"
"Giết ta, ngươi cũng sẽ chết! Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?!"
Tang Nhị như thể không hề nghe thấy gì, vừa nhét một cục chocolate vào miệng vừa che bụng chờ đợi.
May mắn chính là, cảm giác đau đớn đã được hệ thống thay thành không còn sức lực.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Sau khi chịu đựng đợt cảm giác bất lực kia xong, Tang Nhị mới yếu ớt đứng dậy, đi đến ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Nàng đẩy cửa sổ ra để gió đêm thổi vào, hong khô mồ hôi hai bên má.
Đây không phải là động phủ của nàng mà là một trắc điện của Thanh Trúc phong.
Liên Sơn chân nhân cố ý chừa ra để nàng có thể dùng trong thời gian chuẩn bị hôn lễ.
Tang Nhị dựa vào bên cửa sổ, nhìn bóng dáng lờ mờ của các lầu các ẩn nấp trong đám sương mù mông lung nơi xa.
Sau khi vào thu, thời tiết ở đất Thục vẫn luôn âm u như thế này.
Nửa tháng qua đều là tình cảnh mưa không dứt, chớp mắt lại thấy mưa to tầm tã.
Hôm nay không trung cũng xám xịt.
Mây đen giăng đầy, cực kì âm trầm.
Trong không khí mang theo hơi ẩm dầy đặc, tựa hồ sắp có một cơn mưa cực lớn.
Tang Nhị nhìn nơi xa thêm một lát mới thu mắt, đóng cửa sổ lại.
Đột nhiên vào lúc này, một bàn tay máu chảy đầm chợt từ phía dưới duỗi lên, bấu chặt vào song cửa của Tang Nhị.
Giây tiếp theo, một thân thể xinh đẹp dính đầy máu nhảy vào phòng, sau khi nức nở rên một tiếng liền ngã quỵ xuống đất.
Tang Nhị khiếp sợ, vội lui về phía sau nửa bước.
Thân thể của nàng hiện tại tạm thời không thể vận chuyển tiên công, vào lúc nàng đang định gọi người đến, vị khách không mời mà đến đang nằm trên đất chợt suy yếu ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt kiều mị lại quen thuộc.
"Ngươi là...!Mật Ngân?", Tang Nhị kinh ngạc bật thốt, "Sao ngươi lại đến đây?"
Mật Ngân tựa hồ bị thứ gì đó làm bị thương, cũng không biết nàng ta bằng cách nào có thể lẻn vào đây.
Nhìn thấy Tang Nhị, hai mắt Mật Ngân hơi sáng lên, nàng rên rỉ xin giúp đỡ, "Hồng tỷ tỷ, mau cứu ta, đưa ta ra ngoài!"
Ban nãy, Mật Ngân dùng ma huyết phá giải ảo cảnh của Tạ Trì Phong.
Có lẽ do bị huyễn chú và hiện thực đan xen đồng thời tra tấn, Tạ Trì Phong lập tức ôm lấy đầu, ngã nghiêng trên đất.
Kiếm Nguyệt Lạc cũng bị linh thức của chủ nhân làm ảnh hưởng, như phát điên mà công kích nàng ta.
Mật Ngân vốn muốn ở lại cười nhạo hắn vài câu, thấy thế cũng không dám chần chờ, vì nếu chạy chậm một bước, nàng ta chắc chắn sẽ chết.
Nghe thấy xưng hô Hồng tỷ tỷ kia, Tang Nhị, "..."
Mật Ngân mơ hồ dự cảm được việc mình phá giải ảo cảnh không phải chuyện tốt.
Nàng ta bò dậy, bắt lấy váy Tang Nhị nói, "Hồng tỷ tỷ, ta thật sự không có trộm thứ gì cả, chỉ định lẻn vào xem náo nhiệt mà thôi, tỷ mau mau đưa ta đi đi!"
Hệ thống, "Ký chủ, Mật Ngân là vai phụ quan trọng trong cốt truyện gốc.
Xin hãy mau chóng mang Mật Ngân an toàn rời khỏi đây"
Tang Nhị gật đầu.
Nàng nghĩ thầm, trong cốt truyện gốc, Mật Ngân vì yêu thầm Tạ Trì Phong, xác thật sẽ đến Chiêu Dương tông quấy rối.
Chẳng lẽ chính là lúc này?
Lúc ấy Tang Nhị cũng không biết, người hấp dẫn Mật Ngân đến đây không phải là Tạ Trì Phong nữa mà lại chính là nàng.
Như hiệu ứng domino, khi miếng thứ nhất bị thay đổi, mọi thứ sau này cũng sẽ vì phản ứng dây chuyền mà thay đổi.
"Ngươi đi theo ta, gần đây có một vách núi có thể trực tiếp đi xuống", Tang Nhị cởi lớp áo sa tanh bên ngoài, dìu Mật Ngân lên.
May mắn, quần áo của nàng vốn dĩ cũng là màu đỏ cho nên dù bị dính máu cũng không bị lộ.
Mật Ngân cảm kích gật đầu, rúc vào người Tang Nhị, được nàng ôm ra sau núi của Chiêu Dương tông.
Dưới vực là dòng sông Miên Túc chảy xiết, có một cầu thang bằng đá hẹp men theo đi xuống.
Bởi vì Chiêu Dương tông có sơn môn chính cùng thềm đá nối thẳng lên cao, tiểu sơn đạo này ngày thường không ai dùng đến, sau núi cũng rất ít người tới.
Mặt đường không lát gạch, gồ ghề lồi lõm.
Sắc trời dần tối, thật sự khó đi.
Mật Ngân tiếng thở dốc cực lớn, trên đường đi còn suýt chút nữa dẫm vào ổ gà, cũng may Tang Nhị nhanh tay lẹ mắt giữ nàng ta lại, "Cẩn thận một chút"
Đồng bọn của Mật Ngân đang đợi ở dưới vực.
Sau đêm nay, Chiêu Dương tông sẽ mở lại kết giới, hoặc đệ tử trong tông đến mở ra, hoặc phải phá kết giới xông vào.
Với tình huống của Mật Ngân, nếu có người mang nàng ra ngoài, vậy không còn gì tốt hơn.
"Kết giới đã mở rồi, ngươi đi đi"
Mật Ngân không cam lòng, cũng không biết mình trên thực tế là bị áp đảo bởi hào quang nam chính, nàng ta nghĩ thầm: tên Tạ Trì Phong chán ghét kia nhất định là khắc tinh của mình, làm nàng ta lần này cũng không chiếm được lợi ích gì.
Tuy nàng rất muốn dẫn hồng tỷ tỷ đi, nhưng hoàn cảnh hiện tại không ổn, lỡ như còn vì vậy mà mất mạng, không hoàn thành được chuyện do chủ nhân giao phó vậy thì toi.
Mật Ngân chỉ có thể cắn cắn ngân nha, như vậy rời đi.
Đợi sau khi Mật Ngân biến mất, trên vách núi chỉ còn một mình Tang Nhị.
Phương xa, từng trản đèn lưu li không ngừng nhấp nháy.
Trên bầu trời đen kịt, gió lốc thét gào, từng bầy quạ đen nối đuôi nhau vỗ cánh bay tán loạn, còn không ngừng kêu la ầm ĩ.
Kỳ quái thật, sao hôm nay quạ đen...!lại nhiều như vậy?
Tang Nhị có chút nghi hoặc, nhìn thoáng qua không trung.
Cơn gió mạnh bên vách núi cuốn lấy bộ váy áo to rộng của nàng, trong lúc sơ sẩy, túi tiền hình tiểu lão hổ nàng để trong vạt áo cũng bị nó cuốn bay, thổi về phía vách núi.
Bull sh*t!
Tang Nhị cả kinh, lập tức vươn tay, vội vàng đuổi theo nó chạy tới ven vách núi lởm chởm đá vụn.
Vào khoảnh khắc túi tiền chỉ chút nữa thôi sẽ rớt xuống, Tang Nhị cuối cùng cũng bắt được nó, mà bản thân nàng cũng suýt chút nữa té ngã.
Nguy hiểm thật, đây chính là đạo cụ dùng tận mấy trăm JJ tệ mới có được, nếu rơi xuống thì lỗ nặng.
Tang Nhị mở túi tiền tiểu lão hổ ra, kiểm tra đồ vật nhét bên trong.
Bởi vì không thể biết chính xác thân thể này khi bái đường vào lúc nào sẽ ngủm nên trong túi tiền tiểu lão hổ này, nàng đã tính trước, nhét một phong thư giải thích vào bên trong.
Như vậy, lỡ như có việc gì xảy ra, sư phụ và đồng môn của nàng cũng có thể biết được rốt cuộc vì sao nàng lại chết bất đắc kỳ tử.
Đồng thời, nàng cũng thuận tiện bày tỏ sự hối lỗi của mình với Tạ Trì Phong trong hai tháng qua đã lừa gạt tình cảm và thân thể của hắn.
Dù suy cho cùng, ngôn ngữ không thể bồi thường được gì, hơn nữa chưa chắc Tạ Trì Phong đã nguyện ý đọc.
Tang Nhị, "Đặt mình vào vị trí của hắn, nếu ta mà là hắn, đọc rồi nhất định chỉ thấy càng thêm đen đủi"
Hệ thống, "..."
Mà đối với Liên Sơn chân nhân, vị trưởng bối từng đặt kỳ vọng rất cao vào nàng, còn cả những đồng môn từng cùng nàng kề vai chiến đấu, cũng sẽ không quá nghiêm khắc.
Nếu mọi người đọc thư xong, nguyện ý giúp nàng sửa sang lại dung nhan sau khi chết và hạ táng, vậy không còn gì tốt hơn.
Nếu không muốn, vậy quên đi.
Tang Nhị rũ mắt, cẩn thận phủi sạch lớp bụi li ti trên tiểu lão hổ.
Bỗng nhiên, chóp mũi hơi lạnh, nàng cảm giác được có vài giọt mưa bụi cực nhỏ rơi xuống.
Bất tri bất giác, đã sắp đến giờ Dậu.
Chân trời xẹt qua vài tia sấm sét, gió vù vù thổi, dường như còn có xu hướng mạnh hơn.
Nếu cứ đứng đây chắc chắn quần áo sẽ bị ướt.
Tang Nhị chống đầu gối đứng lên, nhưng vừa quay đầu sang, cả người nàng chợt hóa đá.
Tạ Trì Phong đứng ngay ở phía sau nàng, cách đó không xa.
Mái tóc đen của hắn bị nước mưa thấm ướt, vài sợi tóc dính bên gò má tái nhợt mảnh khảnh của hắn.
Bộ quần áo đỏ rực trên người, cách một màn mưa bụi mông lung, cực kì yêu diễm.
Trong suốt thời gian qua, Tang Nhị chưa từng thấy hắn mặc xiêm y có màu sắc diễm lệ như vậy.
Vốn dĩ màu sắc ấy sẽ càng tôn lên vẻ ngoài môi hồng răng trắng, tuấn mỹ dị thường của hắn nhưng thần sắc của Tạ Trì Phong giờ phút này lại khó coi đến cực điểm, gần như biến thành một tảng băng.
Khuôn mặt lạnh lùng chẳng khác gì trăng sáng thanh lãnh ngày xưa, hiện lại thấp thoáng luồng sát khí đen tối lạnh thấu xương.
Đuôi mắt tú mỹ ánh lên chút sắc đỏ, cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng.
Dáng vẻ của hắn hiện tại có chút không thích hợp.
Tang Nhị bất giác có dự cảm không lành nhưng nàng vẫn nở một nụ cười ôn nhu gọi, "Trì Phong?"
Nàng cũng không biết, giờ phút này Tạ Trì Phong đầu đau đến muốn nứt ra.
Thế giới của hắn hiện tại chính là vô số những ký ức xen lẫn với ảo giác, đầy ồn ào và hỗn loạn, chân thật và hư ảo cũng hòa làm một.
Hiện tại, hắn như thể nhìn thấy hình ảnh Lang Thiên Dạ cười hả hê đắc ý nơi trong ngôi miếu bỏ hoang kia, "Ngươi không biết đâu, khi ta ăn trái tim của cha ngươi, trái tim hắn ta vẫn còn đập thình thịch"
"Trên mặt mẹ ngươi chỉ còn hai hốc mắt trống rỗng đầy máu, khóc cũng khóc không ra nước mắt, thật sự rất buồn cười, đáng tiếc thứ nghiệt chủng đáng chết như ngươi không thể chứng kiến nha!"
"Ngươi lập tức liền phải cưới ta, còn ôm ta nói ra vô số những lời tình nồng mật ý, thật sự là đứa con có hiếu nhất trên đời.
Không biết khi cha mẹ ngươi biết được, có tức đến nỗi đội mồ sống dậy không, ha ha ha ha ha ha..."
...
Kiếm Nguyệt Lạc trong tay Tạ Trì Phong không ngừng rung lên.
Nhưng giây tiếp theo, gương mặt tàn khốc ghê tởm của Lang Thiên Dạ lại vặn vẹo thành gương mặt cười khanh khách của Tang Nhị, như thể đèn kéo quân, hắn nhìn thấy Tang Nhị bên cạnh mình một năm ba bữa bốn mùa, cứ thế lặng lẽ bầu bạn; nhìn thấy cảnh nàng trong cơn bóng đè ôm lấy hắn, nói với hắn trời sẽ sáng lên thôi; phút chốc lại thấy Tang Nhị đứng dưới những ánh đèn lồng rực rỡ lúc hội chùa, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn cười, cuối cùng là thái độ bàng hoàng khi bị bỏ lại giữa đám đông.
Vô số lần, nàng đều đi theo phía sau hắn, muốn chạm vào tay hắn, vô cùng kiên nhẫn mà dỗ dành hắn, cực kì nhân nhượng hắn.
Cuối cùng hắn nhìn thấy bộ dáng nàng nhu thuận ngẩng đầu, đón nhận nụ hôn của hắn...
Trong tràng ảo giác không ngừng biến hóa kia, hắn còn nhìn thấy người nọ, người lúc còn nhỏ mình gặp được.
Lúc trời vào đông, nàng cho hắn một chén cơm, một căn phòng để ở tạm, là nốt ruồi son nhỏ trên dái tai, là một túi tiền tiểu lão hổ bị xé nát, cũng là sự dịu dàng và tàn khốc lúc đầu đời của hắn...
Nhưng rất nhanh, những mảnh ký ức đen tối đầy bén nhọn đã mãnh liệt xâm chiếm, nuốt trọn hết mọi thứ.
Hắn rốt cuộc vượt qua sự giả dối, nhìn thấy chân tướng đầy xấu xí bị giấu phía sau.
Tang Nhị khi còn nhỏ ăn nửa viên yêu đan của Lang Thiên Dạ, không phải nàng sai.
Nhưng hắn không thể chấp nhận, không thể chấp nhận sự lừa gạt của nàng, thứ sau đó có thể gọi là phản bội.
Biết rõ quá khứ giữa Lang Thiên Dạ và hắn, biết rõ thông qua lừa gạt mà cùng hắn ở bên nhau, giúp kẻ thù của hắn nhởn nhơ bên ngoài, như thế sẽ tổn thương hắn đến thế nào, nhưng nàng cuối cùng vẫn lựa chọn bắt tay với kẻ thù mà lừa gạt hắn.
Rõ ràng có nhiều cơ hội thẳng thắn với hắn như vậy nhưng nàng lại chưa từng nhắc đến một lần.
Đến tận đêm thành hôn, nàng vẫn không muốn nói ra chân tướng.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Như vậy cũng có thể xem là "yêu" sao?
Sao nàng có thể không biết xấu hổ mà nói ra chữ kia chứ?
Trái tim Tạ Trì Phong đau đến độ như muốn vỡ tung, sự phẫn nộ, thống khổ cùng thất vọng cùng cực khiến đầu hắn càng thêm đau đớn.
Ngay trong ngày vui nhất lại đột nhiên rơi vào địa ngục, ảo giác và hiện thực đang không ngừng thay phiên nhau trình diễn.
Chớp mắt, trước mắt hắn lại tràn ngập một sắc đỏ của máu, như thể quay về cái ngày chẳng khác gì luyện ngục kia khi hắn còn nhỏ.
Nơi phủ đệ ấm áp đột nhiên biến thành biển máu.
Gia nhân chết như rơm rạ, trên vách tường trắng đều là những vết máu đen.
Trước ngực phụ thân bị khoét sâu một lỗ to đùng, nơi đó không có trái tim, hai hốc mắt của mẫu thân thì trống rỗng, đang không ngừng chảy máu.
Bọn họ quỳ rạp trên đất, run rẩy từng hồi, chết không nhắm mắt.
Tạ Trì Phong nhìn thấy hình ảnh lúc nhỏ của mình, cả người run rẩy, nhận hết nhục nhã, lê đôi giày rách, cắn nát cánh tay.
Hắn thề sau này phải báo thù cho cha mẹ, nợ máu phải trả bằng máu.
Cha mẹ đã chết đi, đều đang trừng hắn với một đôi mắt chảy đầy máu, họ vây quanh hắn, môi không ngừng mở ra đóng vào, phát ra những tiếng chất vấn mang đầy mùi máu.
Vì sao con còn chưa ra tay đi?
Con còn đang đợi cái gì nữa?
Lang Thiên Dạ giết chúng ta, Tang Nhị còn lừa con cưới nàng!
Con không thấy làm như vậy sẽ khiến những người đã chết đi như chúng ta phải thất vọng sao? Con còn nhớ lời thề mình từng nói không?
Còn do dự cái gì nữa? Vì sao còn chưa ra tay đi!
...
Lệ khí trong cơ thể không ngừng trỗi dậy, không trung ngập tràn mùi máu.
Tạ Trì Phong hai mắt đỏ lên, thần sắc dữ tợn, trong hơi thở đầy thô bạo, kiếm Nguyệt Lạc gần như muốn thoát vỏ bay ra.
Mà lúc này, thân ảnh phía đối diện mà hắn không thể thấy rõ kia, lúc là Lang Thiên Dạ, lúc thì lại như là Tang Nhị.
"Trì Phong, quần áo chàng ướt hết rồi.
Chúng ta đừng đứng đây nữa, sắp bái đường...", Tang Nhị vẫn không biết được nguy hiểm đang cận kề, nàng tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay hắn, lại bị làn váy vướng ngã.
Tiếp đến đầu gối nàng khẽ cong, thân mình hơi ngã về trước.
Phập!
Tang Nhị mở to mắt, cổ lập tức duỗi thẳng.
Lồng ngực truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Mũi kiếm Nguyệt Lạc đâm thẳng vào trái tim nàng.
Máu tươi bắn ra như suối, thấm ướt bộ áo cưới mỹ lệ như mây, thêu đầy tơ vàng.
Máu dọc theo mũi kiếm, nặng nề rỏ xuống.
Cùng lúc này, trong óc Tạ Trì Phong đã là một mảng hỗn loạn cùng mờ mịt.
Nhược điểm trí mạng của yêu quái là yêu đan.
Nếu muốn hoàn thành lời thề đã nói, hẳn phải đâm vào yêu đan của đối phương.
Vì sao...!vào giây phút ra tay, trái tim hắn đột nhiên thắt lại, sau đó thay đổi chủ ý, tránh đi chỗ yếu hại kia?
Hắn không thích Tang Nhị.
Chẳng qua là bị ảo cảnh Chích tình lừa gạt mới có thể lầm tưởng mình yêu nàng.
Hiện tại ảo cảnh đã bị phá vỡ, ảo giác đương nhiên cũng theo đó tan biến, nhưng vì sao lồng ngực vẫn đau đến từng cơn co thắt?
Đúng rồi, không sai.
Nhất định là vì...!hắn còn có rất nhiều thứ muốn hỏi nàng, cho nên, tuyệt đối không thể để mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy.
Cơn gió mang theo mùi tanh thổi bay mái tóc thiếu niên, như thể thổi tan chút lệ khí che mờ đôi mắt sung huyết.
Tạ Trì Phong chậm rãi hồi thần, cuối cùng mới nhìn thấy rõ kiếm Nguyệt Lạc đâm vào đâu, hàng mi dày rậm không khỏi trì độn mà khẽ chớp.
Trái tim.
Đây là nơi trí mạng của nhân loại, không phải của yêu quái.
Ngay lúc này, Tạ Trì Phong còn chưa ý thức được, mọi việc đều có ngoại lệ.
Có vài thứ, một khi đã hỏng rồi thì vĩnh viễn không thể vãn hồi.
Như thể vận mệnh đã an bài, có một bàn tay vô hình thao túng guồng quay số phận của bọn họ, khiến nó lệch về phía không hề biết trước được.
Tang Nhị cách đó không lâu mới nuốt hóa yêu đan, Lang Thiên Dạ sớm đã biến mất khỏi cơ thể nàng.
Nơi quan trọng nhất cũng như yếu ớt nhất trên cơ thể này, đương nhiên đã không phải là yêu đan trong bụng.
Kiếm Nguyệt Lạc chưa phân biệt được điều khác thường, chẳng qua là vì tà khí chưa tan hết mà thôi.
Người thường khi bị đâm xuyên trái tim, nhất định sẽ mất mạng.
Nhưng trước khi hoàn toàn tắt thở sẽ không ai biết được, Tang Nhị, kẻ lừa dảo không đáng tin tưởng, đầy miệng nói dối này, rốt cuộc là thật sự muốn chết, hay chỉ làm bộ làm tịch, tranh thủ sự đồng tình mà thôi.
Tang Nhị gian nan ngẩng đầu, nhìn bầu trời u ám bên trên, cánh mũi nhỏ đỏ bừng đang không ngừng rung lên dữ dội.
Vào khoảnh khắc sinh mệnh trôi đi, trên bầu trời mênh mang, nàng mơ hồ nhìn thấy dãy núi trùng điệp nơi xa xa, những tòa lầu cao cap với những ánh đèn lồng rũ xuống, cũng nghe thấy được tiếng đàn nhạc đầy vui tươi trong ánh hoàng hôn.
Bồ Chính Sơ, Dư Vi, còn có rất nhiều đồng môn quen thuộc lại xa lạ, đang không ngừng la to, ngự kiếm bay tới.
"Mau tới đây! Tìm được bọn họ rồi, đang ở ngay cạnh vách núi!"
"Trên Xích Hà phong khắp nơi đều là máu, dọa ta một phen chết khiếp, còn tưởng rằng có chuyện gì, không có việc gì thì tốt rồi!"
"Trước đừng lo nhiều như vậy, hai người các ngươi, đều sắp hành lễ rồi mà lại đồng thời mất tích.
Nếu còn không nhanh nhanh quay về chuẩn bị, giờ lành sắp qua..."
Càng đến gần, vài thanh âm kia đã hoàn toàn biến thành hoảng sợ, "Chờ đã, các ngươi đang làm gì vậy hả?!"
"Xảy ra chuyện gì?! Mau dừng tay!"
...
Giọng của họ, trong tiếng sóng nước ồn ào của sông Miên Túc, như xa như gần.
Trong thời khắc cuối cùng này, có rất nhiều suy nghĩ vụn vặn hiện lên trong não Tang Nhị, gò má nàng dính đầy máu, nhưng lại không kiềm được muốn lộ ra một nụ cười khổ.
Có lẽ vì nàng thay đổi cốt truyện, ảnh hưởng cái gì đó cho nên, vốn dĩ đến lúc bái đường mới khôi phục kí ức, Tạ Trì Phong lại nhớ lại mọi thứ trước thời gian.
Nàng trăm phương nghìn kế muốn tránh đi kết cục thảm thiết nhất.
Không ngờ cuối cùng vẫn thất bại.
Thậm chí còn biến khéo thành vụng, còn chết sớm hơn cả trong cốt truyện gốc.
Tang Nhị trước mắt dần biến thành màu đen, môi khẽ giật, như thể muốn nói lời cuối cùng.
Nhưng yết hầu nàng sớm đã bị máu tanh dâng lên chiếm đầy, không phát ra nổi một âm tiết hoàn chỉnh.
Cả người cũng không chịu khống chế mà co giật, cuối cùng, vẫn không bắt được tiểu lão hổ.
Nó rơi xuống, cứ thế lăn đến một vũng nước bùn bên cạnh chân của Tạ Trì Phong.
Tạ Trì Phong hai mắt như đứng hình, hoàn toàn ngẩn ngơ.
Đúng lúc này, dưới chân hai người, những hòn đá nhỏ xung quanh thế nhưng hơi rung lên, ngay sau đó, là một trận chấn động dữ dội.
Nơi vách núi bị hàng trăm đợt mưa to bào mòn, rốt cuộc không chịu nổi nữa, vào giây phút này, bỗng nhiên sụp đổ, đột nhiên đến mức khiến người khác không kịp phòng bị!
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người từ xa đang ngự kiếm đến, tiếng kêu la càng thêm kịch liệt, "Cẩn thận!"
"Mau ngự kiếm bay lên! Nơi đó sắp sụp rồi!"
Trong tràng âm thanh núi đá rung chuyển cùng hàng trăm tiếng kêu la tai nhức óc, lớp bùn đất nhão đã kéo theo tảng đá nặng ngàn cân, trút thẳng xuống dòng sông Miên Túc chảy xiết bên dưới.
Tang Nhị trở tay không kịp, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lùi lại một bước, tay không biết làm sao mà không ngừng quơ quào, như muốn bắt lấy thứ gì đó.
.
||||| Truyện đề cử: Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí |||||
Mái tóc rối bù, áo cưới rách nát.
Trước ngực là một vết thương bê bết máu đầy buồn cười.
Không có chút dấu hiệu gì cho thấy cơ thể đang lành lại.
Tạ Trì Phong ánh mắt phóng không, trong giây phút đó, suy nghĩ của hắn hoàn toàn trống rỗng.
Hắn thậm chí quên mất, bản thân phải ngự kiếm bay lên để tự bảo vệ mình.
Một màn này, cũng trở thành cơn ác mộng sâu sắc nhất trong cuộc đời của hắn.
"Trì Phong, mau trở lại!", Cũng may, ở thời khắc mấu chốt, Bồ Chính Sơ từ phía sau xông đến, ghì chặt lấy eo hắn.
Nhờ vậy trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, mới có thể cứu được Tạ Trì Phong.
Nhưng hắn lại không kịp bắt lấy tay Tang Nhị.
Thân xác nho nhỏ của nàng đã cùng đất đá rơi xuống.
Nàng bị hàng tấn đá nặng nề đè nặng vào dòng sông đục ngầu chảy xiết, từ đó hoàn toàn biến mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...