Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn


Mặc dù cái tên "Đao Sơn kiếm lâm" là gộp vào một chỗ nhưng trên thực tế thì đao sơn và kiếm lâm cách nhau đến tạm vạn trượng.
Nhiếp Âm Chi vô cùng tự giác vòng tay ôm lấy cổ Cố Giáng, "Đi thôi."
Thỏ Viêm Viêm cũng tự giác nhảy tới ôm lấy chân Cố Giáng.

Thần thức Phong Hàn Anh bị phong ấn trong cơ thể con thỏ, ma khí cũng bị kiềm chế, trên người ngoại trừ đống thịt là còn có tí giá trị còn lại thì hoàn toàn là một con thỏ béo vô dụng.

Đoạn thời gian này vì đuổi theo bước chân hai người kia mà nó phải nhảy liên tục thậm chí còn khiến cho cơ bắp trên lưng cũng ngày một rắn chắc.
Bảo hắn tự bay, hắn bay không nổi, Phong Hàn Anh ngày nào cũng phải nhịn nhục, nhịn riết thành quen luôn.

Cố Giáng nhìn một người một thỏ đu bám trên người mình, không khỏi đỡ trán.

Hắn một cước đá văng Phong Hàn Anh ra, rũ mắt liếc nhìn Nhiếp Âm Chi một cái, ôm lấy eo nàng bay đi.
Con thỏ béo lăn một vòng trên mặt đất, nhìn về phía bóng dáng ai đó đang dần một bay xa, nhảy choi choi trên mặt đất, "Sư tônnnn......."
Cố Giáng thậm chí còn không thèm bố thí cho hắn một ánh mắt.
Nhiếp Âm Chi ghé vào trên vai Cố Giáng, vẫy tay với hắn: "Tiểu Anh Tử, ngươi và Hồng Diệp ở đây chơi một lát nhé, bọn ta bận xong sẽ quay lại đón các ngươi sau."
Phong Hàn Anh: "......" CMN, hắn với một thanh đao thì chơi với nhau kiểu gì chứ? Hơn nữa đợi hắn nhảy lên được trên núi tìm Hồng Diệp thì cũng không biết đến năm tháng nào mới tới nơi nữa.
Phong Hàn Anh rít gào, "Sư nương, ngươi có thể chịu một chút trách nhiệm với ta được không?!!"
Thân hình trên không trung cứng lại, suýt thì rơi xuống.


Nhiếp Âm Chi vội vàng ôm chặt cổ Cố Giáng, vỗ vai trấn an hắn, mắt không đỏ, thở không gấp, vô cùng mặt dày nói: "Là hắn một hai đòi gọi như vậy.

Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, ta không sao hết, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp vặt với hắn."
Cố Giáng bật cười: "Ngươi có biết hắn bao nhiêu tuổi rồi không? Ngươi còn không bằng số lẻ của hắn đâu."
Phong ma đầu nhất định phải mấy trăm tuổi rồi.
Nhiếp Âm Chi không vui nói: "Ý ngươi là ngươi cảm thấy ta đang chiếm tiện nghi đồ đệ của ngươi?"
Cố Giáng: "????" Hắn dùng ánh mắt bội phục nhìn nàng, không nhịn được đưa tay lên véo má nàng một cái: "Ngươi nói gì cũng đúng hết."
"A" Nhiếp Âm Chi ăn đau nhíu mày lại.
Cố Giáng lập tức thả tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết đỏ do bị véo trên má nàng, thì ra là sợ đau đến vậy cơ à.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận