Văn Lăng bỏ đi, nhưng vẫn để ngựa kỳ lân lại cho Giang Sở Dung.
Gió xuân bên dòng suối nhẹ lướt qua, thổi cho Giang Sở Dung một làn gió mát lành thoáng đãng.
Lúc này cậu đang nằm sấp trên lưng ngựa, chịu đựng cơn đau ở phía sau, lẳng lặng nhìn bóng lưng rời đi của Văn Lăng.
Bóng dáng Văn Lăng cao ráo thẳng tắp, phong độ mà gầy gò, không hiểu sao lúc này lại mang theo một loại cảm giác mất mát nói không nên lời.
Giang Sở Dung nhìn thấy không khỏi mím môi lại, lộ ra vẻ suy tư.
•
Kể từ cái hôm Giang Sở Dung và Văn Lăng mỗi người tự đi về một mình, mối quan hệ giữa ba người đã có những thay đổi vi diệu.
Gần như cả ngày Giang Sở Dung đều ở bên cạnh Bạch Thần Băng, bởi vì Bạch Thần Băng chủ động đề nghị muốn dạy cậu một ít công pháp.
Giang Sở Dung cầu còn không được — công pháp Ma đạo của cậu đã nhiều và giỏi lắm rồi, còn công pháp Chính đạo chỉ có ba chiêu đầu của Thương Giao Cửu Thức là có thể đem ra ngoài sử dụng.
Vô Vọng Kiếm Quyết quá bắt mắt, hơn nữa nguồn gốc của nó không rõ ràng, một khi lấy nó ra xài, chắc cũng là lúc cậu cận kề cái chết.
Về phần Văn Lăng, khi Bạch Thần Băng dạy Giang Sở Dung, hắn hiếm khi không ghen tị, chỉ là không biết từ lúc nào hắn đã bắt được một con ngựa hoang ở trong rừng, thuần hóa nó rồi cưỡi nó, cứ thế mà đi ở phía trước.
Đôi khi Giang Sở Dung cũng muốn nói chuyện với hắn nhưng lại không thể, chỉ có thể âm thầm mắng quỷ hẹp hòi ở trong lòng.
Mà đến khi đêm xuống, lại đến thời gian Văn Lăng chữa thương cho Bạch Thần Băng.
Bạch Thần Băng trúng hàn độc, nhất định phải có chân khí thuần dương và đồ vật thuần dương hỗ trợ mới có thể đẩy hết độc ra ngoài.
Ban đầu y không tin Văn Lăng có thể làm được chuyện này.
Nhưng khi Văn Lăng đặt lòng bàn tay lên lưng y, chân khí thuần dương tinh khiết và hùng hậu liền ồ ạt rót vào cơ thể y, Bạch Thần Băng không khỏi lấy làm kinh ngạc.
"Ngươi song tu Chính Tà sao?" Bạch Thần Băng ngạc nhiên.
Văn Lăng không nói lời nào, chỉ hơi tăng cường chân khí trong lòng bàn tay hơn.
Bạch Thần Băng kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu đen, cũng không thể nói gì được nữa.
Lúc này, Giang Sở Dung ngồi bên ngoài thùng xe dựng thẳng lỗ tai lắng nghe động tĩnh ở bên trong, bỗng nhiên nhịn không được thò đầu nhìn vào bên trong.
Chỉ để lộ một con mắt——
"Không được nhìn lén." Văn Lăng lạnh lùng nói.
Giang Sở Dung chớp mắt: "Thân thể Bạch sư huynh không tốt, chàng vừa phải thôi." Đừng có chỉnh chết người ta nha.
Văn Lăng mặt không đổi sắc: "Ta tự biết."
Một lát sau, Bạch Thần Băng lại "ọc" một tiếng phun ra một ngụm máu đen, cười khổ.
Nghe thấy tiếng, Giang Sở Dung lại vén rèm xe nhìn vào bên trong, nhưng lần này, cậu lại bắt gặp ngay ánh mắt cảnh cáo của Văn Lăng.
Giang Sở Dung:...
Sau một hồi im lặng, Giang Sở Dung không dám lên tiếng, chỉ có thể lặng lẽ quay đầu lại.
Lúc này, Giang Sở Dung ở phía trước vừa đánh xe vừa điên cuồng lẩm bẩm một mình: Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Sao Thiên Ma lại có thể hẹp hòi như vậy chứ?
Trên thực tế thì, có thật đấy.
Sau khi Giang Sở Dung không còn dám nhiều chuyện nữa, trong suốt thời gian còn lại cậu không còn nghe thấy tiếng Bạch Thần Băng nôn ra máu nữa.
•
Trời sắp hửng sáng, có cơn gió buổi sớm thoảng qua.
Lúc này Giang Sở Dung đang ngái ngủ vừa đánh xe vừa ngáp dài đã có thể nhìn thấy thành trì trước mặt, mắt cậu sáng lên, lập tức quay đầu nói: "Sắp tới Thanh Lăng Thành rồi, từ Thanh Lăng Thành đi thêm một chút nữa là đến Vô Vọng Kiếm Phái, chúng ta chuẩn bị xuống xe vào thành thôi."
Một lúc sau, sau rèm xe truyền tới giọng nói của Văn Lăng: "Được rồi, qua hết hôm nay, hàn độc trong cơ thể ngươi sẽ không còn nghiêm trọng nữa, ngươi có thể tự loại bỏ số độc còn lại hoặc tìm người khác giúp ngươi trừ độc."
Bạch Thần Băng chắp tay, thành khẩn nói cảm ơn: "Đa tạ Văn huynh."
Văn Lăng lặng im chốc lát, lạnh nhạt nói: "Đừng quên chuyện ngươi đã đồng ý với ta."
Bạch Thần Băng mỉm cười: "Văn huynh yên tâm, chuyện Bạch mỗ đã hứa chắc chắn nói được làm được.
Nhưng mà—"
Văn Lăng: "Nhưng gì?"
Giang Sở Dung ở bên ngoài lặng lẽ vểnh tai lên.
"Giang sư đệ phạm phải trọng tội, cho dù ta cố gắng hết sức cũng chưa chắc có thể giúp y thoát sạch tội, Giang sư đệ ít nhiều cũng phải chịu khổ một chút."
Văn Lăng im lặng, còn Giang Sở Dung thì sợ hãi.
Sau một hồi lâu, ngay lúc Giang Sở Dung muốn truyền âm cho Văn Lăng — Hay là chúng ta cứ thay đổi diện mạo dùng danh tính của Ma Tôn cho đi? Cậu không muốn vào tù hay bị quất roi đâu!
Thì Văn Lăng đột nhiên nói: "Ngươi cứ cố gắng hết sức là được, có khi gặp được lúc chấp pháp trưởng lão tâm tình tốt, không truy cứu quá mức chuyện này cũng không chừng."
Bạch Thần Băng:?
Giang Sở Dung:?
Có khi gặp được lúc chấp pháp trưởng lão tâm tình tốt? Đây là lời mà một Thiên Ma có thể nói ra sao? Sao chàng không nói mặt trời có thể mọc từ phía Tây luôn đi?
Loại chuyện này có thể có khi hay sao?
Nhưng Văn Lăng cũng đã nói như vậy rồi, bản thân Giang Sở Dung cũng không phát ra âm thanh nào, Bạch Thần Băng lầm tưởng Giang Sở Dung cũng đồng ý với kết luận này, bèn nói: "Nếu đã như vậy thì ta sẽ cố gắng hết sức."
Văn Lăng: "Ừ."
Giang Sở Dung không nói nên lời, cậu nhịn không được muốn nói lý lẽ với Văn Lăng, nhưng khi lời nói đến môi, Giang Sở Dung lại đột nhiên thoáng thấy một bóng đen lướt qua chân tường thành cách đó không xa, bay về hướng của Vô Vọng Kiếm Phái——
Lòng Giang Sở Dung trầm xuống, lông mày nhướng lên, đột nhiên nhìn vào trong xe nói: "Bạch sư huynh, chúng ta trói hai tên này đi vào thành thì khoa trương quá.
Bạch huynh vẫn nên mau chóng thông báo cho sư tôn của ngươi tới đón người đi.
Ta sợ nửa đường sẽ có người đến đánh cướp.
Để ta cho ngươi mượn lệnh bài của ta—"
Nói xong, Giang Sở Dung lấy ra lệnh bài môn phái đưa qua.
Bạch Thần Băng thấy thế có hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ nếu Bạch gia muốn cướp người thì họ cũng đã hành động từ lâu rồi? Cần gì phải đợi đến khi vào Thanh Lăng Thành chứ?
Nhưng Giang Sở Dung đã tốt bụng nhắc nhở, Bạch Thần Băng cũng không nói gì, vả lại y cũng thực sự muốn gặp Trường Xuân trưởng lão càng sớm càng tốt, vì vậy y nói cảm ơn, cầm lấy lệnh bài tuyền tin gửi tin đi.
Khi Giang Sở Dung đưa lệnh bài tuyền tin cho Bạch Thần Băng, cậu đã thừa dịp trừng mắt với Văn Lăng một cái.
Nhưng ở trước mặt Bạch Thần Băng, cậu sẽ không cãi nhau với Văn Lăng, đợi một lát nữa tiến vào Thanh Lăng Thành, giải quyết xong chuyện của Bạch Thần Băng, cậu sẽ cùng Văn Lăng nói rõ chuyện vào môn phái.
•
Xe ngựa lộc cộc chạy vào Thanh Lăng Thành, ngựa kỳ lân ở những nơi như Thanh Lăng Thành cũng khá phổ biến, chiếc xe ngựa có hình thức kỳ lạ mọi người cũng có thể tiếp nhận được.
Nhưng chỉ duy nhất...!hai người bị treo ở sau xe vậy mà lại là cao thủ cảnh giới Pháp Tướng! Hơn nữa còn có một Pháp Tướng hậu kỳ!
Điều này đã thu hút sự chú ý của mọi người, đồng thời mọi người cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
Nhìn thấy nhiều người nhìn mình chỉ chỉ trỏ trỏ như vậy, Bạch Cẩn Du và Bạch Lăng Vũ đều hận không thể vùi đầu vào trong ngực.
Ngược lại là Giang Sở Dung, lúc này cậu kiêu ngạo vung roi lên hét lớn: "Nhìn cái gì? Bộ chưa từng thấy Vô Vọng Kiếm Phái áp giải đệ tử phạm tội mưu sát đệ đệ ruột hay sao!"
Nghe thấy danh hiệu của Vô Vọng Kiếm Phái, tất cả mọi người đều kinh hãi, quả nhiên không dám nhìn ngó nữa.
Bạch Cẩn Du và Bạch Lăng Vũ cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Thấy vậy, Giang Sở Dung khẽ cười một tiếng, cậu cố ý giảm tốc độ xe ngựa, dẫn Bạch Cẩn Du và Bạch Lăng Vũ về phía trước như một cuộc diễu hành.
Chẳng mấy chốc, Bạch Cẩn Du và Bạch Lăng Vũ phát hiện ra mặc dù Giang Sở Dung có hò hét cỡ nào thì mọi người vẫn không nhịn được nhìn trộm bọn họ.
Hơn nữa còn nhìn rất chi là tỉ mỉ nghiêm túc hơn!
Thậm chí còn có người nhận ra danh tính của bọn họ, vẻ mặt khiếp sợ, nhưng lại không dám nói ra, chỉ dám thì thào nói nhỏ với nhau.
Cũng chính lúc này, Giang Sở Dung bất chợt nhìn về phía một cậu bé đang nhìn trộm, cười cười: "Tiểu đệ, đừng có nhìn bậy bạ.
Đừng thấy hắn ta lớn lên đẹp mã vậy chứ thực tế hắn ta có âm mưu giết đệ đệ ruột của mình, còn hạ độc người ta nữa, rất tàn nhẫn.
Nếu ngươi còn nhìn nữa, coi chừng hắn ta giết luôn ngươi đó!"
Cậu bé sợ tới mức khóc òa lên.
Tất cả mọi người ồ lên —— Bạch Cẩn Du mưu sát đệ đệ ruột của mình?! Hơn nữa còn bị Vô Vọng Kiếm Phái bắt đi hỏi tội, như vậy chẳng khác gì nói Bạch Cẩn Du muốn giết Bạch Thần Băng sao!
Quào, tin tức này giật gân thật đấy!
Trong nhất thời, cho dù trước đó Giang Sở Dung đã nói không được phép nhìn, nhưng mọi người vẫn không lén lút nhìn trộm, thậm chí còn bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thấy vậy, Bạch Cẩn Du tái mét mặt mày —— hắn ta đã lên kế hoạch nhiều năm như vậy, chỉ hòng chiếm đoạt được vị trí của Bạch Thần Băng, gia nhập vào hàng ngũ những đệ tử ưu tú nhất của Vô Vọng Kiếm Phái.
Nhưng bây giờ, chỉ với dăm ba câu của Giang Sở Dung đã đánh hắn ta thành đệ tử có tội! Cho dù bây giờ Bạch Vân Hạn có thể đến cứu hắn ta, thì danh tiếng của hắn ta cũng đã bị hủy hoại hoàn toàn!
Đến lúc này Bạch Cẩn Du mới nhận ra tại sao mỗi lần Giang Sở Dung thẩm vấn đều rất qua loa sơ sài, chính là vì chờ đợi khoảnh khắc này đây!
Bây giờ Giang Sở Dung chẳng khác gì đã kết tội hắn ta trước, và khi mọi người đều biết hết rồi, hắn ta khó mà lật ngược vụ án.
Vì giữ mạng, hắn ta phải giao ra Bạch Hồng Kiếm.
Nếu không thì.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...