Trên đường đến phủ Thành chủ, Văn Lăng nhận thấy cảm xúc của Giang Sở Dung không ổn một cách rõ rệt, cậu không còn hoạt bát nói nhiều như thường ngày nữa.
Có mấy lần vẻ mặt và ánh mắt cậu nhìn hắn cũng có chút kỳ lạ.
Văn Lăng đoán có lẽ Giang Sở Dung không vui vì hắn đã nói dối cậu, nhưng hiện tại hắn quả thực không thể nói cho Giang Sở Dung biết lý do thật sự vì sao hắn muốn cứu Bạch Thần Băng.
Hắn chỉ có thể giữ im lặng.
Nhưng Văn Lăng nào có hay, Giang Sở Dung mất hứng không chỉ vì hắn nói dối cậu.
Suy cho cùng, những lý do Văn Lăng đưa ra lúc đầu chẳng có cái nào đáng tin cả, chỉ còn thiếu điều chưa viết câu "Ta đang gạt ngươi" lên mặt thôi.
Nhưng lúc đó Giang Sở Dung chỉ cho rằng Văn Lăng đang có ý tưởng khác, không tiện nói với cậu, nhưng cậu cũng hiểu được.
Bằng không, cậu cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng sau một đêm lên kế hoạch, Giang Sở Dung phát hiện ra Văn Lăng rất quan tâm đến Bạch Thần Băng.
Là cái loại quan tâm rất không bình thường.
Phải biết Văn Lăng là Thiên Ma, Giang Sở Dung chưa từng thấy hắn quan tâm đến bất cứ ai ở Ma Vực, ngay cả khi đối đầu với Ma Tôn, Văn Lăng cũng luôn giữ trạng thái bình tĩnh và thản nhiên.
Tại sao vừa đến Nhân tộc gặp được Bạch Thần Băng lại đột nhiên trở nên biết đồng cảm như vậy?
Giang Sở Dung không thể hiểu được, cho đến khi cậu chợt nhận ra một điều, yêu cầu Văn Lăng cho cậu xem mặt của Bạch Thần Băng.
Sau khi nhìn thấy dung nhan tuấn tú kiên cường lại mang theo chút yếu đuối, dè dặt của Bạch Thần Băng, rồi lại liên tưởng đến trạng thái ma tâm của Văn Lăng khi hắn vừa thăng cấp trước đó, Giang Sở Dung liền bừng tỉnh đại ngộ.
Văn Lăng như thế này là...!Nhìn thấy người đẹp xuân tâm nhộn nhạo đi.
Sau khi nhận ra điều này, không hiểu sao Giang Sở Dung lại khó chịu —— một mặt là vì Văn Lăng lại đem loại chuyện này ra gạt cậu, mặt khác, Văn Lăng đầu óc mê muội đã coi cậu như một tay đấm thay vì đối xử với cậu như người của mình.
Nhưng dù gì cậu cũng đã đồng ý với Văn Lăng, Giang Sở Dung cũng không đến mức phải nuốt lời, mà quả thực Bạch Thần Băng rất đáng thương, cậu nhìn thấy cũng rất đồng tình.
Cậu chỉ muốn cứu người xong sẽ cho Văn Lăng một trận tơi bời.
Bạch Thần Băng trong nguyên tác là một quân tử ngay thẳng bất khuất, Văn Lăng không nên lợi dụng người ta rồi chuốc lấy thất bại.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, Giang Sở Dung và Văn Lăng đã đến trước phủ Thành chủ.
Lúc này, đứng từ xa nhìn tấm biển thiếp vàng oai phong và đẹp đẽ trên phủ Thành chủ, Giang Sở Dung thu hồi suy nghĩ lung tung của mình, liếc nhìn Văn Lăng nói: "Ta vào đây."
Văn Lăng: "Hành động cẩn thận."
Giang Sở Dung gật đầu, làm theo kế hoạch tối qua đã thảo luận với Văn Lăng, cậu khẽ mỉm cười, đi thẳng về phía cổng phủ Thành chủ.
Còn Văn Lăng lại tàng hình, ẩn mình trong bóng tối, tùy theo tình hình mà hành động.
Lúc này, Giang Sở Dung đi bộ đến trước cửa phủ Thành chủ, quả nhiên bị người chặn lại.
Cậu không có nửa điểm hoảng sợ, trước tiên lấy ra lệnh bài đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái, sau đó đưa tín vật mà cậu vơ vét được từ trên người Bạch Liễu Tư cho thủ vệ xem.
"Ta là đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái, nghe nói Bạch Thần Băng sư huynh bị thương, ta được Sư huynh Bạch Liễu Tư ủy thác đến thăm Bạch Thần Băng sư huynh, làm phiền các hạ thông báo một tiếng."
Lệnh bài đệ tử và tín vật của Bạch Liễu Tư mà Giang Sở Dung đưa ra đều là thật, lúc này trang phục trên người Giang Sở Dung cũng rất cao quý thanh lịch, thủ vệ vừa thấy cũng không dám chậm trễ, lập tức đi vào thông báo.
Giang Sở Dung chắp tay sau lưng im lặng đứng đợi ở cửa.
Lúc này Văn Lăng đã lén theo thủ vệ chui vào phủ Thành chủ.
•
Quả nhiên, việc đầu tiên thủ vệ làm là vội vã đi tìm Bạch Vân Hạn.
Bạch Vân Hạn nghe nói có đệ tử Vô Vọng Kiếm Phái tới thăm, ông ta nhíu mày, không khỏi trầm giọng hỏi: "Liễu Tư chỉ là con cháu dòng thứ làm sao biết được chuyện này? Chẳng lẽ tin tức đã bị rò rỉ ra ngoài?"
Thủ vệ thấp giọng nói: "Lệnh bài đệ tử Vô Vọng Kiếm Phái và tín vật của Thất công tử của người đó đều là thật, cho nên tiểu nhân cũng không dám chậm trễ."
Bạch Vân Hạn lại hỏi: "Người đâu?"
Thủ vệ: "Đang đợi ở cửa."
Bạch Vân Hạn trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Mời cậu ta vào trước đi, ta đi xem thử."
Thủ vệ vội vàng đáp lời lui ra ngoài.
Giang Sở Dung được mời vào phủ.
Khi Giang Sở Dung nhìn thấy Bạch Vân Hạn, đầu tiên cậu hành lễ một cách nghiêm chỉnh, hàn huyên vài ba câu rồi giải thích mục đích mình đến đây.
Bạch Vân Hạn nghe Giang Sở Dung nói muốn gặp Bạch Thần Băng, vẻ mặt của ông ta vẫn không thay đổi, chỉ cười một cách tiếc nuối: "Tiếc là lần này Thần Băng trúng phải ma độc rất kỳ lạ, không chỉ hôn mê bất tỉnh, mà ma độc còn có thể lây nhiễm cho người khác.
Tiểu bằng hữu không nên đi gặp thì hơn."
Giang Sở Dung đã sớm biết Bạch Vân Hạn sẽ che giấu, vì vậy cậu cười khẽ một tiếng, nhìn Bạch Vân Hạn bằng đôi mắt sáng ngời sắc bén, nói: "Thành chủ, không giấu gì ngài, lần này vãn bối đến đây không chỉ vì ủy thác của sư huynh Bạch Liễu Tư, mà còn vì hạn ngạch người đến Cấm địa Thần Ma, sư huynh Bạch Thần Băng là ứng cử viên được các trưởng lão chọn, nếu huynh ấy thực sự bị bệnh nặng, ta cũng phải gặp mặt huynh ấy một lần, mới có thể quay về báo cáo, để các trưởng lão chọn lại người khác."
Bạch Vân Hạn nghe Giang Sở Dung nói như vậy, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng — Quả nhiên! Ông ta đoán không sai, Bạch Liễu Tư chỉ là con cháu dòng thứ thì biết được cái gì?
Tin tức Bạch Thần Băng bị hạ độc chỉ mới được lan truyền hai ba ngày qua, có thể biết chuyện nhanh như vậy cũng chỉ có thể cấp bậc nhân vật như trưởng lão của Kiếm Phái.
Mà ông ta cũng đã lên kế hoạch ám sát Bạch Liễu Tư theo cách này, mạo hiểm như vậy, cũng chỉ vì muốn con trai trưởng của ông ta có thể kế thừa toàn bộ Bạch Hồng Kiếm Quyết, có thể thuận lợi đạt được chỉ tiêu tiến vào Cấm địa Thần Ma.
Nghĩ đến đây, Bạch Vân Hạn giả vờ kinh ngạc, nói: "Các trưởng lão đã biết chuyện này rồi sao?"
Nói xong ông ta còn giậm chân thở dài: "Lần này Thần Băng cũng quá bất cẩn rồi, liên lụy đến các trưởng lão Kiếm Phái phải lo lắng cho y như thế."
Giang Sở Dung lặng lẽ nhìn Bạch Vân Hạn diễn trò.
Quả nhiên, sau khi Bạch Vân Hạn nói xong những lời này, ông ta lộ ra vẻ mặt vô cùng xúc động nói: "May là bản thân Thần Băng cũng đã đoán trước được chuyện này, y đã truyền lại hai chiêu cuối cùng của Bạch Hồng Kiếm Quyết cho đại ca của y, Bạch Cẩn Du, nếu như bệnh tình của y vẫn không đỡ hơn, đến lúc đó ta sẽ để Cẩn Du thay y quay về Kiếm Phái, xin tiểu bằng hữu yên tâm trở về báo cáo với các vị trưởng lão."
Giang Sở Dung nghe xong, đúng lúc bày ra vẻ mặt khó xử, cau mày nói: "Nhưng các trưởng lão đã dặn dò ta phải đến gặp sư huynh Bạch Thần Băng, còn phải lưu giữ hình ảnh mang về, nếu Thành chủ không cho ta gặp sư huynh Bạch Thần Băng, ta phải báo cáo như thế nào?"
Bạch Vân Hạn nghe thấy trong lòng liền trầm xuống, cũng chính trong giây lát đó ông ta đã nổi lên sát ý!
Hiển nhiên Giang Sở Dung nhạy cảm nhận ra được một tia sát khí này, nhưng cậu vẫn tỏ ra như chẳng biết gì, vẫn lặng yên bất động.
Và đúng như cậu dự liệu, Bạch Vân Hạn chỉ nổi lên sát ý trong tích tắc liền thu liễm lại, sau đó, Bạch Vân Hạn cười ha hả nói: "Nếu các trưởng lão đã yêu cầu như vậy, đương nhiên ta không thể làm trái ý, như vầy đi, tiểu bằng hữu trước tiên hãy nghỉ ngơi một lát, ta sai người thay y phục rửa mặt cho Thần Băng rồi sẽ để ngươi lưu hình ảnh của y lại".
Giang Sở Dung hành lễ nói: "Đa tạ Thành chủ."
Bạch Vân Hạn khách sáo đáp lễ, xoay người rời đi.
Mà trong khoảnh khắc ông ta quay đầu đi, nụ cười trên mặt ông ta liền biến mất tăm, thay vào đó là một mảnh u ám, âm trầm.
Giang Sở Dung chỉ giả vờ như không nhận thấy bất cứ điều gì.
•
Sau nửa canh giờ, Giang Sở Dung được Bạch Vân Hạn dẫn vào một tiểu viện cực kỳ tao nhã.
Giang Sở Dung vừa nhìn thấy tiểu viện này liền biết Bạch Thần Băng đã được đưa ra ngoài — bước đầu của kế hoạch đã được thông qua.
Theo miêu tả trước đó của Văn Lăng, Bạch Thần Băng bị nhốt trong một căn mật thất, chỉ có cao thủ Thần Vương hoặc Khuy Thiên mới có thể mở ra, mà bên trong đó có rất nhiều cạm bẫy, vào trong cướp người sẽ rất tốn sức.
Vì vậy Giang Sở Dung và Văn Lăng mới tính toán một phen, mượn cớ các trưởng lão của Vô Vọng Kiếm Phái và hạn ngạch đến Cấm địa Thần Ma để yêu cầu Bạch Vân Hạn đưa Bạch Thần Băng ra khỏi mật thất.
Quả nhiên, Bạch Vân Hạn vừa nghe đã bị khuất phục, cũng không dám ra tay với cậu ——chỉ sợ Vô Vọng Kiếm Phái sẽ phát hiện ra.
Ở Nhân tộc, tên tuổi của Vô Vọng Kiếm Phái thật sự rất có giá trị.
Lúc này, Giang Sở Dung lặng lẽ đi theo Bạch Vân Hạn vào phòng chính trong tiểu viện.
Trong phòng chính xông đầy trầm hương, mùi rất nồng, như thể đang che giấu thứ gì đó.
Nhưng Giang Sở Dung song tu Chính Tà, có khứu giác cực kỳ nhạy bén, mũi cậu khẽ động một cái là có thể ngửi thấy một mùi kỳ lạ ẩn giấu dưới trầm hương.
Hương con rối?
Giang Sở Dung khẽ nhíu mày.
Quả không sai, giây tiếp theo, cậu nghe thấy phía giường đối diện truyền ra một tiếng ho khan.
Tim Giang Sở Dung đập mạnh một cái, cậu vội vàng chạy qua mặt Bạch Vân Hạn, "Có phải sư huynh Bạch Thần Băng đó không?"
Quả nhiên, một bàn tay xương xẩu tái nhợt duỗi ra từ sau màn giường, nhẹ nhàng vén màn giường lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn nhưng trắng nhợt lại có chút cổ quái.
Mặc dù Giang Sở Dung đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cậu vẫn bị bộ dạng này của Bạch Thần Băng làm cho sửng sốt.
Nhưng rất nhanh, cậu liền cảnh báo chính mình, đây là tác dụng của hương con rối, đừng sợ, đừng sợ.
Bạch Thần Băng nhìn Giang Sở Dung bằng một đôi mắt đen tĩnh lặng, ngữ khí có hơi cứng đờ: "Sư đệ, đã lâu không gặp."
Giang Sở Dung đi tới, bình tĩnh nắm lấy tay Bạch Thần Băng: "Lâu rồi không gặp sư huynh, sao huynh lại bệnh đến nông nỗi này?"
Trong khi nói, Giang Sở Dung lặng lẽ viết ba từ vào lòng bàn tay của Bạch Thần Băng.
"Còn ổn không?"
Ba chữ vừa viết ra, Giang Sở Dung liền cảm thấy tay mình bị siết lại một cái, nhưng Bạch Thần Băng ở bên này vẫn cười một cách máy móc nói: "Không sao, các trưởng lão trong môn phái vẫn khỏe chứ? Sư tôn của ta và Liễu Tư vẫn ổn chứ?"
Cùng lúc đó, Bạch Thần Băng run rẩy viết hai từ vào lòng bàn tay của Giang Sở Dung.
"Chạy mau!"
Giang Sở Dung vừa mỉm cười đáp lại những lời khách sáo của Bạch Thần Băng, vừa chậm rãi nắm chặt lấy tay Bạch Thần Băng, tiếp tục viết.
"Sư huynh đừng sợ, ta lập tức cứu ngươi ra ngoài."
Bạch Thần Băng trên mặt vẫn mỉm cười, nhưng bàn tay đang nắm tay Giang Sở Dung đã trở nên lạnh toát run rẩy, như thể y đang rất vội, viết chữ cũng không liền mạch.
Lúc này, Giang Sở Dung liếc nhìn Bạch Vân Hạn đang canh giữ ở bên ngoài, cảm thấy thời gian đã đến lúc rồi, đột nhiên nói: "Thành chủ, phiền ngài hỗ trợ dìu Bạch sư huynh một lúc, ta muốn lưu lại hình ảnh."
Gần như trong giây tiếp theo, Bạch Vân Hạn lập tức hoàn hồn lại, cười đáp: "Được."
Nói xong, ông ta sải bước đi vào, đỡ lấy Bạch Thần Băng.
Giang Sở Dung bình tĩnh buông tay Bạch Thần Băng, lấy đá lưu ảnh ra, lưu một bức ảnh của Bạch Thần Băng, đồng thời nói: "Nếu sư huynh có gì muốn nói với các trưởng lão thì cứ nói đừng ngại.
"
Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thần vặn vẹo một cái, đôi môi run rẩy, giống như đang giãy giụa.
Nhưng giây kế tiếp, bàn tay đang đặt trên vai y của Bạch Vân Hạn đã siết chặt lại.
Bạch Thần Băng suýt chút nữa đã kêu lên thành tiếng.
Cuối cùng, dưới sự ép buộc của hương con rối, y chỉ có thể cứng ngắc nói ra từng lời dối lòng với đá lưu ảnh.
Cuối cùng, Giang Sở Dung cũng lưu ảnh xong.
Đôi mắt của Bạch Thần Băng đã đỏ hoe.
Giang Sở Dung như thể không nhìn thấy gì, cậu khẽ mỉm cười, cất đá lưu ảnh, nói: "Xong rồi, làm phiền Thành chủ rồi."
Khoảnh khắc Giang Sở Dung cất đá lưu ảnh đi, Bạch Vân Hạn chợt thả lỏng một chút, ông ta mỉm cười nhẹ nhõm, đang định nói chuyện thì chợt thấy khuôn mặt của Giang Sở Dung ở phía trước đột nhiên biến sắc!
"Thành chủ cẩn thận phía sau!"
Bạch Vân Hạn giật mình, ông ta không nghi ngờ cậu, lập tức quay đầu lại ——
Gần như cùng lúc đó, một luồng ma khí đỏ đen từ trần nhà phía trên đầu Bạch Vân Hạn lao xuống, ở trung tâm xuất hiện một vầng sáng như trăng máu! Giang Sở Dung cũng xuất ra trường kiếm của mình, tấn công!
Chỉ đến khi Bạch Vân Hạn nhìn thấy phía sau trống không, ông ta mới cảm thấy gió thổi tới từ trên đỉnh đầu và trước mặt.
Nhưng đến lúc này thì đã quá muộn.
Huyết Nguyệt Đao của Văn Lăng và Ma Hồn Binh của Giang Sở Dung đâm tới cùng một lúc! Ánh sáng lóa mắt!
Một đòn vào đầu, một đòn vào tim!
Bạch Vân Hạn đùng một tiếng bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, đầu đập vào bức tường cách đó không xa, bất tỉnh nhân sự.
Ngay khi Giang Sở Dung và Văn Lăng tấn công thành công, Văn Lăng lập tức biến thành ma khí bay về phía cửa, dụ những tên thủ vệ chạy theo ra ngoài khi nghe thấy tiếng động.
Còn Giang Sở Dung sải bước lớn đến bên giường, nhìn Bạch Thần Băng bàng hoàng đang cố gắng ngồi dậy, khẽ cười nói: "Sư huynh, mạo phạm rồi."
Nói xong, Giang Sở Dung liền cõng Bạch Thần Băng trên lưng, đi đến cửa sổ ở phía bên kia căn phòng, đá tung cửa sổ nhảy ra ngoài——.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...