Căn phòng riêng này cơ hồ chiếm trọn một tầng lầu, xa xỉ vô cùng.
Khi bức rèm châu được kéo ra trước mặt Giang Sở Dung, Giang Sở Dung liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thần Vương Tử Quang được một đám ma nữ xinh đẹp vây quanh ngâm mình trong hồ nước nóng cẩm thạch rải đầy hoa thơm.
Giang Sở Dung sững cả người.
Không ngờ ở một nơi như thế này lại có suối nước nóng ở trong phòng, ngầu quá đi!
Nhìn thấy hai người, Thần Vương Tử Quang lúc này đã ngà ngà say, cười nói: "Hai vị tiểu bằng hữu đến rồi, nếu hai vị không ngại tắm chung với tiểu Vương, có thể xuống suối nước nóng ngâm mình một lát, ở đây sử dụng nước linh tuyền, rất ấm áp thoải mái."
Văn Lăng theo bản năng muốn từ chối, nhưng Giang Sở Dung lại nhanh mồm nhanh miệng đồng ý: "Không ngại, không ngại, Thần Vương hào phóng, ta đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh ~"
Văn Lăng:...
Lại không biết rằng Giang Sở Dung đang nghĩ, bể suối nước nóng trước mặt lớn như một hồ bơi, vả lại hình như còn có đầu vào và đầu ra, nước linh tuyền ở trong bể chảy không ngừng.
Cậu cũng không phải chưa từng đi bơi, để ý nhiều như vậy làm gì?
Chủ yếu là bởi vì ở Ma Vực nhiều ngày rồi nhưng cậu thật sự chưa được tắm rửa sạch sẽ một lần.
Mặc dù có chú tẩy trần nhưng không tắm gội thì Giang Sở Dung vẫn luôn có ảo giác ngứa ngáy vì cơ thể chưa được tắm sạch.
Văn Lăng cũng cảm nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Hắn im lặng một giây, miễn cưỡng đồng ý.
•
Không lâu sau, Văn Lăng và Giang Sở Dung cùng nhau xuống hồ nước.
Giang Sở Dung vốn dĩ đã không mặc nhiều, lúc này chiếc áo bào tơ lụa của cậu được ngâm trong nước ấm, một số nổi lên, một số mỏng manh dính sát vào cơ thể, tôn lên dáng người mảnh mai duyên dáng của cậu.
Làn da trắng nõn thấp thoáng dưới làn nước.
Thần Vương Tử Quang nhìn thoáng qua, rồi chợt trừng lớn hai mắt.
Thấy vậy, ánh mắt Văn Lăng tối sầm lại, hắn im lặng di chuyển qua một chút, chắn trước mặt Giang Sở Dung.
Thần Vương Tử Quang vốn đang nhìn trộm thì bất ngờ đụng phải ánh mắt sắc lạnh của Văn Lăng, ông ta ngẩn ra một giây, cười ha hả một tiếng, khoát khoát tay: "Nếu hai vị tiểu bằng hữu đã tới rồi, chúng ta bàn chính sự thôi."
Đám ma nữ vây xung quanh ông ta hiểu ý, hờn dỗi đứng dậy, lần lượt rời đi.
Sau khi đám ma nữ rời đi, cửa đóng lại, Thần Vương Tử Quang mới thu hồi ánh mắt lưu luyến, tập trung nhìn Giang Sở Dung và Văn Lăng ở đối diện.
Giờ khắc này, đôi mắt vốn lười biếng ngà ngà say của ông ta đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén và sáng tỏ.
Giang Sở Dung nhìn thấy mà tim đập mạnh một cái.
Văn Lăng lại như không nhìn thấy cái gì, nói thẳng với Thần Vương Tử Quang: "Thần Vương có mang theo bản đồ không?"
Thần Vương Tử Quang lấy lại tinh thần, cười nói: "Đương nhiên có mang theo, cơ mà Văn tiểu bằng hữu nè, tấm bản đồ này của ta không phải cho không đâu."
Văn Lăng: "Điều kiện gì?"
Thần Vương Tử Quang đắn đo một lát, sau đó ánh mắt sắc bén nói: "Nếu các ngươi thật sự vào Cấm địa Thần Ma lấy được cơ duyên trong bản đồ, thì phải chia cho ta một nửa."
Văn Lăng cau mày: "Một nửa?"
Thần Vương Tử Quang mỉm cười: "Bản đồ của ta xác thực là do Ma Thánh để lại.
Khi Ma Hậu qua đời, thuộc hạ cũ của Ma Thánh đã âm thầm lấy của hồi môn của Ma Hậu bỏ trốn, ta đã cứu được một người trong số đó, tấm bản đồ này là gã tặng cho ta để đền ơn cứu mạng."
Nghe Thần Vương Tử Quang nói vậy, Giang Sở Dung đang lười biếng dựa vào thành bể đột nhiên nhướng mày, cười nói: "Thuộc hạ cũ của Ma Thánh không phải vẫn luôn dìu dắt hai vị Hoàng Tử báo thù cho Ma Hậu sao? Sao lại trộm của hồi môn của Ma Hậu rồi chạy trốn? Thần Vương đừng khi dễ dân quê bọn ta không biết gì mà lừa gạt bọn ta chứ."
Thần Vương Tử Quang nghe lời này của Giang Sở Dung, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ hai người các ngươi cũng bị lời đồn đãi gạt sao, tin rằng Ma Hậu đã bị Tôn Thượng giết? Với tài trí của hai ngươi đáng ra không nên tin chứ."
Giang Sở Dung:?
Cậu nhịn không được liếc nhìn Văn Lăng, lúc này Văn Lăng cũng đang nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau, Giang Sở Dung định thần lại trước tiên, bình tĩnh chống cằm: "Bọn ta mới tới Đế Đô, chuyện này thật sự không biết nhiều lắm, xem ra Thần Vương biết rất rõ nội tình?"
Thần Vương Tử Quang trầm mặc chốc lát, nói: "Cũng không tính là nội tình gì, lúc Ma Hậu qua đời kỳ thật có khá nhiều nhân chứng, mọi người đều nhìn ra được Ma Hậu bị trúng độc chết ở trong lòng Tôn Thượng.
Nhưng là ai bỏ độc thì mọi người không biết."
Giang Sở Dung: "Nếu là như vậy thì bọn họ nghi ngờ Ma Hậu bị Tôn Thượng giết cũng đâu phải không có lý do?"
Thần Vương Tử Quang lắc đầu, cười nói: "Tiểu bằng hữu nghe ta nói."
Giang Sở Dung im lặng.
Thần Vương Tử Quang chần chờ một lát, mới chậm rãi nói: "Thực ra Ma Hậu là một cô gái hiếm thấy, nàng gả cho Tôn Thượng hoàn toàn không phải vì dung mạo tuấn mỹ và tài trí mưu lượt kiệt xuất của Tôn Thượng, mà là vì nàng muốn tự mình làm Ma Tôn."
Giang Sở Dung:?!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Giang Sở Dung, Thần Vương Tử Quang mỉm cười nói tiếp: "Nhưng dù sao Ma Hậu cũng là thân nữ nhi, khi Ma Thánh qua đời tu vi của nàng còn thấp, tự biết mình xưng Tôn sẽ không được Ma Thánh ủng hộ, cho nên nàng đã chọn gả cho một người Ma Thánh không thích nhưng có dã tâm mạnh nhất lại không có người chống lưng."
Nghe đến đây, Giang Sở Dung tỏ ra hơi suy tư.
Thần Vương Tử Quang nhướng mày: "Có điều các ngươi hôm nay cũng đã gặp đương kim Tôn Thượng rồi đó, tất nhiên ông ấy cũng biết trong lòng Ma Hậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng ông ấy chưa từng nói thẳng ra.
Ông ấy chỉ thành thân với nàng, rồi thuận lợi thống nhất Ma tộc."
"Thế nhưng sau khi Đại hoàng tử ra đời, mọi chuyện đều thay đổi.
Đại hoàng tử có thiên phú cao đến mức Tôn Thượng phải kiêng kị, Ma Hậu cũng xao động —— nàng lúc đó chắc là muốn đi theo con đường Thái Hậu buông rèm chấp chính, cho nên thường xuyên liên hệ với thuộc hạ cũ của Ma Thánh."
"Một số thuộc hạ cũ của Ma Thánh năm đó là ứng cử viên cho vị trí Ma Tôn, hầu hết bọn họ đều bất mãn với Tôn Thượng, vì thế họ đã cấu kết với Ma Hậu."
"Cho nên nói bọn họ không cần phải trung thành với Ma Hậu, bọn họ chỉ cho rằng Ma Hậu là người thân cận với Tôn Thượng nhất, là con tốt thí tốt nhất."
"Bản thân Ma Hậu cũng biết rõ điểm này, Tôn Thượng cũng vậy, lúc này chính là quá trình đánh cờ của ba bên."
Giang Sở Dung nghe tới đây rốt cục cũng không nhịn được hỏi: "Vậy thì cục diện này xảy ra biến hóa vào lúc nào?"
Thần Vương Tử Quang: "Khi Ma Hậu mang thai Thất Hoàng tử, lúc đó Thất Hoàng tử còn chưa ra đời trời đã giáng dị tượng.
Nàng biết sự nghi ngờ và kiên nhẫn của Tôn Thượng đã đến cực hạn, cho nên nàng phải ra tay rồi."
"Vì vậy, nàng liên tục lên kế hoạch mưu phản trong thời gian mang thai, sắp đặt toàn cục trước khi Thất Hoàng tử ra đời."
Giang Sở Dung khẽ cau mày.
"Ta không rõ quá trình lên kế hoạch cụ thể.
Nhưng kết quả cuối cùng Tôn Thượng đã phá được thế cục của Ma Hậu, còn ban cho Ma Hậu một viên Hóa Linh Tán, ý chỉ rất rõ ràng, nếu Ma Hậu muốn sống, nàng phải phế bỏ toàn bộ công lực, thành thật làm một Ma Hậu, Tôn Thượng sẽ không nhắc lại chuyện cũ."
"Nhưng Hóa Linh Tán sẽ làm hòa tan cả Thất Hoàng tử.
Có lẽ Tôn Thượng thực sự không thể dung thứ thêm một đứa con trai có thiên phú cao hơn cả ông ấy."
"Ma Hậu cầm Hóa Linh Tán, tự hỏi ba ngày, vào ngày thứ ba, nàng hẹn Tôn Thượng đến núi Cửu Hoàng nơi hai người đính ước."
"Hai người cùng đi vào đình nghỉ mát, sau đó chính là Tôn Thượng nổi giận bế Ma Hậu trúng kịch độc cả người đẫm máu đi ra."
"Một ngày sau, Thất Hoàng tử ra đời, Ma Hậu băng hà."
Giang Sở Dung nghe đến đây triệt để câm nín.
Thần Vương Tử Quang nhìn vẻ mặt của Giang Sở Dung, cười cười: "Chuyện sau đó mọi người đều biết —— Tôn Thượng long trọng an táng Ma Hậu, thanh lý toàn bộ thuộc hạ cũ của Ma Thánh, sau đó lạnh nhạt với Đại Hoàng tử và Thất Hoàng tử."
Giang Sở Dung liếc nhìn Thần Vương Tử Quang: "Cho nên Thần Vương cho rằng Ma Hậu chủ động uống thuốc độc tự sát, để Tôn Thượng tha cho Thất Hoàng tử?"
Thần Vương Tử Quang bất giác cười to, phủ nhận: "Ta không có nói như vậy, ta chỉ nghĩ với cục diện năm xưa, ai cũng có khả năng giết Ma Hậu, nhưng xác suất Tôn Thượng tự tay giết Ma Hậu rất thấp."
Giang Sở Dung không nói nữa.
Nếu những gì Thần Vương Tử Quang nói là sự thật, vậy thì đúng là Ma Hậu ít có khả năng bị Ma Tôn tự tay đầu độc chết nhất.
Nhưng ai biết được câu chuyện do Thần Vương Tử Quang kể lại có yếu tố tự biên tự diễn hay không?
Hay là nói...!Thần Vương Tử Quang tới đây là để làm thuyết khách cho Ma Tôn?
Văn Lăng và Giang Sở Dung gần như đồng thời nghĩ đến vấn đề này, ngay lập tức, họ cùng nhìn về phía Thần Vương Tử Quang.
Nhìn thấy ánh mắt của hai người, Thần Vương Tử Quang không khỏi nở nụ cười, lập tức lắc đầu nói: "Ta không phải thuyết khách của ai cả, ta cũng không cần đi làm thuyết khách cho người khác, ta chỉ cảm thấy hai ngươi nên nhìn việc mà xem xét."
"Tôn Thượng làm việc có đôi khi quá mức lãnh huyết và quỷ quyệt, nhưng ông ấy đã quen phân tích mặt lợi mặt hại, với tình huống năm xưa, đương nhiên Ma Hậu không chết là tốt nhất —— không chỉ có thể răn đe đám thuộc hạ cũ của Ma Thánh, mà còn khiến bọn họ cảm thấy hổ thẹn với ông ấy, tiện cho ông ấy thu phục lòng người.
Mà nghĩa nữ của Ma Thánh có thể trở thành Ma Hậu cũng không phải một kẻ ngốc, kịch bản mang thai bị đầu độc chết thực sự không phù hợp với nàng ấy.
Hai người nghĩ sao?"
Giang Sở Dung nghe đến đây, sự nghi ngờ của cậu cũng giảm đi phần nào: "Thần Vương nói đúng."
Thần Vương Tử Quang khẽ mỉm cười: "Ta cũng chỉ nhắc nhở hai ngươi, về sau đừng vì chuyện này mà biểu lộ quá nhiều cảm xúc ở trước mặt Tôn Thượng, miễn cho Tôn Thượng...!khinh thường hai ngươi."
Giang Sở Dung không hiểu sao có chút chột dạ, cậu im lặng chốc lát rồi nói: "Thần Vương cũng nên nói chính sự thôi."
Thần Vương Tử Quang hiểu ý cười cười: "Ta biết nhiều nội tình như vậy, cũng là do gã thuộc hạ cũ của Ma Thánh nói cho ta biết, năm xưa gã bị Tôn Thượng đuổi giết đến mất hết công lực, sẽ không đến mức phải nói dối chuyện này.
Cho nên ta tin bản đồ của ta là thật."
"Mời hai vị nhìn thử, đừng ngại."
Nói xong, Thần Vương Tử Quang lấy ra một tấm bản đồ từ trong nhẫn trữ vật.
Bản đồ vừa được lấy ra, linh quang lóe sáng, trông có vẻ là một bảo vật, nhưng trên bản đồ chỉ vẽ địa hình chung chung, không có bất kỳ ký hiệu nào.
Thần Vương Tử Quang vừa lấy bản đồ cho hai người xem, vừa bất đắc dĩ nói: "Có điều gã thuộc hạ cũ của Ma Thánh cũng không nhìn ra được sự xảo diệu của tấm bản đồ này, không thể hiểu được nội dung chân chính của bản đồ.
Nhiều năm qua ta cũng đã thử nhưng chẳng thu hoạch được gì."
Giang Sở Dung nghe vậy, khóe miệng không khỏi giật giật: "Vậy thứ này của ông là bán thành phẩm rồi, lỡ như bên trong nó thật sự không có gì thì sao? Chẳng phải bọn ta sẽ lỗ vốn sao?"
Thần Vương Tử Quang nghiêm mặt, đang muốn giải thích tấm bản đồ này quả thật có điểm thần bí, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa khe khẽ.
Giang Sở Dung:?
Ánh mắt Thần Vương Tử Quang trầm xuống, lạnh giọng quát về phía cửa: "Cút!"
Sau một khoảng lặng ngắn.
"Tử khanh không muốn gặp bổn tôn như vậy sao?"
Giọng nói nhàn nhã êm tai này vừa vang lên, sắc mặt của ba người trong suối nước nóng cũng đồng thời thay đổi.
Thần Vương Tử Quang tái mét mặt mày, đang định lên tiếng giải thích thì đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Bởi vì cửa phòng! Nó đã tự mở ra trước mặt ông ta rồi!
Cửa phòng được hạ rất nhiều cấm chế, vậy mà nó cứ thế tự động mở ra!
Một thân bạch y phiêu dật chỉ lẳng lặng đứng ngoài cửa, ánh mắt như tia điện, xuyên qua làn sương mù vấn vít tràn ra từ hồ nước nóng, liếc về phía bên này.
Thần Vương Tử Quang đầu óc trống rỗng!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Giang Sở Dung là người phản ứng đầu tiên, cậu quay đầu ôm chặt lấy Văn Lăng ở bên cạnh, đưa tay vuốt ve sườn mặt của Văn Lăng, nói qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế: "Mau! Hôn ta đi!"
Văn Lăng suy nghĩ chớp nhoáng, gần như là ngay lập tức, hắn cũng giơ tay giữ lấy sau ót trắng trẻo của Giang Sở Dung, mạnh mẽ hôn lên khóe môi Giang Sở Dung.
Một mảnh ấm áp, ẩm ướt và nóng bỏng, mang theo hương thơm dịu dàng và ngọt ngào, khiến cho trái tim Văn Lăng đập lỡ một nhịp.
Tiếng nước róc rách.
Thần Vương Tử Quang hóa đá tại chỗ.
Ánh mắt của Ma Tôn đã hoàn toàn nhìn qua.
Một hồi lâu sau, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Sở Dung và Văn Lăng, hai kẻ đang hôn nhau "thắm thiết không thể tách rời", nói một cách mỉa mai: "Hai đồ đệ tốt của ta, hai ngươi và Tử khanh đang làm gì ở đây?"
Nghe thấy câu này, Giang Sở Dung mới buông Văn Lăng ra, làm như thể vừa trông thấy Ma Tôn.
Cậu từ sau bả vai Văn Lăng chậm rãi thò đầu ra, lông mi dài rũ xuống, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Ma Tôn một cách ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, như vậy mà người cũng không nhìn ra sao?"
"Bọn ta đang chơi ba đó."
Thần Vương Tử Quang:........................
———–
Tác giả:
– Ma Tôn: Dâm loạn tập thể?
– Giang Sở Dung dùng sức gật đầu: Ừm ừm!
– Thần Vương Tử Quang: Trời ơi, trong sạch của taaaaaaaaaa!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...