11/02/2023
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 3
Trần Nghiêm vừa nghe địa điểm hẹn tên họ Lưu kia nhắn lại là ở khách sạn thì đã thấy đáng nghi rồi.
[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Không phải chứ, tôi nói cậu nghe này, chắc chắn tên ngu ngốc kia vừa ý nhan sắc của cậu, cố ý hẹn gặp ở khách sạn để chiếm hời của cậu đó.].
Nguyễn Tụng gửi định vị vị trí khách sạn cho y.
[Có tiền không, có tiền thì gả cho em Tụng: Đến lúc đó, nếu thấy hai tiếng sau mà tôi không nhắn tin lại, thì cậu tới tìm tôi, phòng 1508.]
Giờ là lúc lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần có một tia hi vọng kiếm được tiền, Nguyễn Tụng đều đi.
Trần Nghiêm nhìn ra anh thực sự đang thiếu tiền, hồi y mới quen Nguyễn Tụng, Nguyễn Tụng nghe bên A đưa ý kiến sửa chữa kịch bản không hợp lý đều tức muốn nổ nồi, trở mặt luôn.
Nguyễn Tụng ấy giờ đâu rồi?
[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Tình huống của dì không tốt trở lại à?]
[Có tiền không, có tiền thì gả cho em Tụng: Ba chữ thôi, rất cấp bách.]
[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Tôi hiểu rồi người anh em, cậu cứ yên tâm đi.
Bây giờ thân thể của cậu chính là tài lộ của chúng ta, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ cái cần câu cơm là cậu.]
...
"Nếu thầy Nhậm không muốn lên chương trình phỏng vấn mới của bọn tôi cũng không sao hết, vẫn còn rất nhiều các chương trình giải trí khác, thật sự không thể nể mặt uống một chén sao?" Nhà sản xuất chương trình cung kính nâng chén rượu đứng lên, cho người được mời rượu đủ mặt mũi.
Bàn này có bảy tám người ngồi, trên mặt ai cũng nở nụ cười, nghĩ chắc lần này nói đến thế rồi Nhậm Khâm Minh sẽ không tiện từ chối nữa.
Kết quả tư thế ngồi tựa lưng vào ghế của ảnh đế nhà người ta không xê xích một chút nào, đứng dậy nâng chén vẫn là trợ lý nhỏ kia của hắn.
"Thầy Nhậm thật sự không uống được, tối hôm qua anh ấy uống nhiều, đến giờ vẫn còn chưa hết say hẳn đây, ngày mai lại có lịch trình." Mấy năm nay trợ lý đều gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, chuyện gì cũng chỉ nói nửa thật nửa giả, hoàn toàn không bới ra được lỗi nào.
Dù sao chuyện bị chụp trộm tối qua huyên náo lớn như vậy, nhà sản xuất chương trình đành phải gật đầu coi như thôi, nhưng vẫn muốn tâng bốc thêm mấy câu, làm dịu bầu không khí trên bàn ăn: "Tôi nói chứ, mấy tên papazari đó cũng thật là, thanh niên 26 tuổi có một hai tình huống như vậy là chuyện hết sức bình thường, vậy mà cũng rình rập bám theo để chụp hình."
Người bên cạnh nghe hiểu ý, cũng góp lời: "Đúng vậy đúng vậy, có không biết bao nhiêu người có con ngoài giá thú, yêu đương lăng nhăng, đồng tính luyến ái thì không đi chụp, muốn trách thì chỉ có thể trách thầy Nhậm của chúng ta quá nổi tiếng."
Ly rượu trong tay trợ lý chệch đi một cái.
Nhậm Khâm Minh gần như lạnh mặt nguyên bữa cơm quả nhiên mở miệng: "Đồng tính luyến ái thì làm sao?"
Người kia sững sờ: "Hả?"
"Bây giờ đồng tính có thể nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn rồi, tôi còn tưởng từ lâu đã không còn tồn tại kiểu kỳ thị này nữa." Nhậm Khâm Minh khoanh tay, nhìn chằm chằm đối phương.
Mọi người trên bàn ăn lúc này mới chợt ngộ ra.
Người tối qua bị tuồn ảnh hôn môi với ảnh đến còn chưa biết là nam hay là nữ, lẽ nào thực sự là nam?
Vậy chẳng phải vỗ không ngựa không thành, lại thành vỗ lên đùi ngựa sao?
Nhậm Khâm Minh lại ném thêm ra một quả bom nữa: "Nếu muốn hợp tác, ít nhất hai bên phải tương xứng về trình độ ý thức, không chẳng may lúc nào đó mấy người chọc phải chuyện không hay, liên lụy đến tôi thì rất phiền."
Tất cả người trong bàn: "..."
Đúng là nói thẳng nói thật, không nể nang ai mà.
Nhà sản xuất chương trình quả thực khóc không ra nước mắt.
Kế hoạch ban đầu của y chính là kéo gần quan hệ, tranh thủ lấy được cái danh show giải trí đầu tiên Nhậm Khâm Minh tham gia, ai ngờ ra quân bất lợi, còn chưa kịp tranh thủ thì cơ hội đã không còn.
Chuẩn bị kỹ càng, bài tập làm vô số, thế mà cuối cùng lại thua ở "Đồng tính luyến ái".
Nhậm Khâm Minh nói xong, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, hắn bèn cầm đũa lên hỏi: "Không ai ăn sao? Tôi nhớ đồ ăn ở nhà hàng ven sông này rất đắt, đến lúc đó ekip chương trình đừng có chạy ra nói lãng phí."
Trong lòng mọi người đông cứng lại: "...!Ăn ăn ăn!"
...
Không có tài trợ của Trần Nghiêm, Nguyễn Tụng chậm rãi ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng đồng hồ, đi đến chỗ hẹn.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy bảng hiệu rực rỡ sắc màu của khách sạn ven sông, còn chưa đi vào, anh đã có chút lo lắng, liệu mình có bị cản ở bên ngoài do ăn mặc quá tùy ý không.
May mà mấy nhân viên khách sạn thấy anh mặc quần jeans đi vào, cản thì không có ai cản, nhưng đều ném ánh mắt có chút kỳ lạ tới.
Nguyễn Tụng mới đầu còn không hiểu, tưởng là trên mặt mình dính cái gì, sau khi lên tầng gõ cửa phòng 1508, thấy bên trong cảnh "Xuân" tràn đầy, nhà sản xuất họ Lưu chỉ mặc mỗi áo tắm mới bừng tỉnh.
Hóa ra mọi người nghĩ anh là trai bao được khách thuê phòng gọi tới.
Nguyễn Tụng đứng ở cửa, giữ phép lịch sự cơ bản: "Hay là chờ ngài mặc quần áo xong tôi mới đi vào?"
...
Bên phòng trọ của hai người, Trần Nghiêm từ lúc được Nguyễn Tụng báo tin anh đã đi vào khách sạn ven sông kia thì vẫn nhìn đồng hồ chằm chằm.
Hai giờ vừa hết, lập tức nhắn tin qua.
Nhưng chờ y chính là, tin nhắn không đáp, tin âm thanh không tiếp, đổi sang gọi điện thoại thì di động lại báo người dùng tắt máy.
Trần Nghiêm lúc đó đã cảm thấy có chuyện xấu rồi.
Bình thường không có việc thì tuyệt đối không bước ra khỏi cửa, một lòng một dạ ngồi xổm trong nhà sửa kịch bản, vậy mà hôm nay vì người anh em của mình, y đã bước ra khỏi nhà đến lần thứ hai rồi.
Còn xa xỉ gọi xe nữa.
Chờ Trần Nghiêm mặc nguyên bộ quần áo ngủ xuất hiện ở cửa nhà hàng, sắc trời đã tối om tối mò, y không chút suy nghĩ đi vào bên trong, kết quả còn chưa kịp sờ đến tay nắm cửa đã bị người chặn lại.
"Xin hỏi ngài có hẹn trước không?" Nhân viên khách sạn đeo găng tay trắng, mặt mũi lạnh lùng chặn trước mặt y hỏi.
Người xung quanh mặc âu phục đi giày da đều quay sang nhìn Trần Nghiêm lấy làm lạ, sao lại có người mặc quần thể thao, áo phông trắng xuất hiện ở đây.
Trần Nghiêm biết mình mặc thế này hoàn toàn không hợp, nhưng y bây giờ đang vội đi cứu mạng anh em nhà mình: "Chỗ các cậu là nhà hàng chứ không phải club, sao cũng phải hẹn trước như VIP thế, tôi đi vào ăn bữa cơm không được sao?"
Kiểu khách sạn này mà nói thẳng là đến tìm người, lễ tân chắc chắn sẽ không cho y lên.
Nhân viên khách sạn bày ra dáng vẻ công tư rạch ròi: "Thưa ngài, tới nhà hàng của chúng tôi dùng bữa cũng có yêu cầu về trang phục."
Trần Nghiêm vò đầu bứt tai, còn chưa gặp được Nguyễn Tụng y đã bị cản lại rồi.
Đang lúc không biết xoay sở thế nào, đôi mắt nhỏ nhưng sáng như đuốc của y lập tức nghía thấy một người đang mặc quần thể thao đi từ trong nhà hàng ra, bèn giờ tay chỉ người ta: "Người kia! Người kia cũng không mặc quần áo trang trọng mà! Tại sao anh ta vào được mà tôi lại không thể? Cảm thấy tôi không có tiền, không ăn nổi đồ ăn ở đây sao?"
Tất cả mọi người thuận theo hướng y chỉ, nhìn sang.
Nhậm Khâm Minh đội mũ đeo kính râm: "...!Làm sao?"
Nhân viên khách sạn: "......"
Trần Nghiêm thực sự không chịu nổi kiểu làm việc quanh co rắc rối của bọn họ nữa, một là làm hai là không, bèn báo số phòng của tên họ Lưu kia ra: "Bạn của tôi được Lưu Đức Chung, khách thuê phòng 1508 của mấy người gọi tới nói chuyện công việc, hiện giờ tin nhắn không trả lời, gọi điện không tiếp, di động trực tiếp tắt máy! Bạn tôi nếu có chuyện gì bất trắc, khách sạn của mấy người có chịu trách nhiệm nổi không!"
À há, có drama.
Lần này người đi đường bên cạnh không di chuyển nữa, đều đồng loạt đứng lại hóng hớt.
Chỉ có Nhậm Khâm Minh thờ ở tiếp tục cúi đầu đi ra ngoài.
Kết quả một giây sau nhân viên khách sạn kia hỏi: "Bạn của anh tên gì? Lễ tân cần đối chiếu với danh sách đăng ký ra vào trước."
Trần Nghiêm thở phì phì: "Nguyễn Tụng, Tụng /颂/ trong ca tụng /歌颂/."
Trợ lý và Nhậm Khâm Minh đồng loạt đứng lại, Nhậm Khâm Minh quay đầu hỏi: "Ai?"
Trần Nghiêm đáp to rõ ràng: "1508 Lưu Đức Chung!"
Nhậm Khâm Minh: "...!Tôi hỏi bạn của anh."
Trần Nghiêm cảnh giác: "Làm sao? Cậu quen Tụng nhà tôi à?"
Trợ lý và Nhậm Khâm Minh nhìn nhau.
Trợ lý lập tức đi lên nói với nhân viên khách sạn, Trần Nghiêm là bạn của bọn họ, sau đó dẫn người đi về phía thang máy.
Nhóm nhà sản xuất chương trình vẫn đang chờ tiễn khách: "???"
Lần này không chỉ nhân viên khách sạn và người qua đường, mà chính bản thân Trần Nghiêm cũng thấy hoang mang.
Giờ trước mặt y là hai người một cao một thấp, người thấp mặc âu phục.
Còn người chân dài vai rộng kia, tuy nói đều mặc đồ thể thao rộng rãi giống y, nhưng phong phạm của đối phương, từ trên xuống dưới, kể cả cái khuy áo cũng viết hai chữ "Có tiền", so với y đẹp trai hơn không chỉ một, hai chút.
Trần Nghiêm nhất thời không thể nói được có phải mình ăn dưa nhiều quá, ăn đến điên luôn rồi không, thế mà y lại thấy anh đẹp giai này trông quen quen: "...!Hai người thật sự có quen biết với Tụng à?"
Người đàn ông kia hai tay đút túi, nhìn chằm chằm bảng đèn đang không ngừng báo số tầng của tháng máy, không trả lời mà hỏi ngược lại: "1508, Lưu Đức Chung à?"
"Vâng, đúng." Trần Nghiêm vô thức trả lời xong mới thấy mình có hơi nhát gan.
Bàn về chiều cao, y không kém hơn người ta, bàn về thể trạng, một mình y bằng cả mấy người cộng lại, cớ gì người ta không trả lời mà y lại phải đáp.
Trần Nghiêm chỉnh chỉnh lại khí thế người béo của mình một chút: "Tôi hỏi hai người có quen biết với Tụng không?"
Anh đẹp trai vẫn phớt lờ y: "Quan hệ của anh với Nguyễn Tụng là gì?"
Trần Nghiêm đã nghĩ trong bụng, lần này mình nhất định không trả lời trước, kết quả đối diện với đôi mắt đeo kính râm không giận tự uy của người ta, lưỡi y lại tự cử động: "Là bạn cùng nhà, bạn thân."
Anh đẹp trai liếc mắt, nhìn y từ trên xuống dưới một lượt.
Trần Nghiêm không tự chủ được: "Thật sự là bạn thân! Tôi là trai thẳng, tình anh em cách mạng!"
Nhậm Khâm Minh lúc này mới cười nhạt một tiếng: "Biết rồi."
Trần Nghiêm ban đầu còn không nghĩ ra người này cười cái gì, mất nửa giây mới ngớ ra.
Đậu, người này đang xem thường nhan sắc của y sao? Cảm thấy mình thế mà lại hiểu nhầm, lo y là một đôi với Tụng, thật sự rất lo???
Trần Nghiêm không hiểu sao thấy nóng trong người, muốn nói người này lớn lên thì trông cũng ra gì đấy, thế mà lần đầu gặp đã không có chút phép lịch sự tối thiểu nào.
Kết quả, còn chưa đợi y nói ra miệng, thang máy đã tới trước.
"Kè thù lớn" trước mặt, Trần Nghiêm coi mình như tể tướng trong bụng có thuyền lớn*, không chấp nhặt với đối phương nữa.
* Tục ngữ, ý nói làm người thì phải có sự độ lượng, tấm lòng rộng mở.
Nhưng vừa tìm được đến phòng 1508, người này lại giành trước y một bước, chân dài 1m8 hừng hực khí thế bước đến, trông còn gấp hơn cả y.
Trần Nghiêm đã chuẩn bị sẵn sàng để quay video, đạp cửa lao vào đánh nhau.
Ai ngờ cửa phòng 1508 không hề đóng lại, chỉ khép hờ trước mắt ba người.
Phía sau, nhân viên khách sạn cùng mấy người bên sản xuất chương trình cũng đi một thang máy khác đuổi kịp đến nơi.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt đầu tiên chính là thắt lưng cùng áo tắm rơi vương vãi ở lối vào, sao đó dọc theo đường đi liểng xiểng nào là dép lê dùng một lần, nào là đồ dùng trong phòng, đồ đạc lộn xộn ngổn ngang, không khó nhìn ra dấu vết đánh nhau.
Trong lòng tất cả mọi người đều giật thót.
Trần Nghiêm thấy trên giường nệm màu trắng của khác sạn nhô lên một đống lớn, trong nháy mắt đầu óc rối bời...!Chẳng lẽ y tới chậm rồi?
Nhậm Khâm Minh không kiềm nổi cơn giận của mình nữa, không nói một lời, giật cái chăn kia xuống.
Trợ lý trong tay đã cầm sẵn áo khoác vừa cởi trên người xuống, tính lát nữa sẽ nhanh chóng trùm lên trên người Nguyễn Tụng, kết quả trên giường hoàn toàn không có người thứ hai, chỉ có cái mông trần của một người đàn ông trung niên, đang quỳ sấp bên trong.
Gã đàn ông trung niên thấy trong phòng mình đột nhiên lòi ra một đống người như vậy, còn kinh ngạc há hốc mồm, lúc quay lại trên mặt không thấy gì nhưng người lại chỗ xanh chỗ tím, trong tay vẫn còn đang cầm ba con sói và dầu bôi trơn.
Nhâm Khâm Minh không muốn nghe giải thích, đấm vào mặt gã một cú trước: "Mày động vào Nguyễn Tụng?"
Người đàn ông ăn đau, không biết nên che mặt hay che mông trước: "Tôi ngay cả sờ cũng chưa sờ tới!"
Nhậm Khâm Minh: "Thế nghĩa là muốn sờ."
Xong, chỉ hai câu đã kết án đâu vào đấy.
Nhậm Khâm Minh hoàn toàn không phí lời, kéo chăn lôi người xuống đất chuẩn bị đánh, sức lực lớn đến nỗi nhân viên khác sạn bên cạnh muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
Họ Lưu kia trên người không một mảnh vải, cuống quýt muốn lấy chăn che chắn, lại còn phải trốn trái trốn phải để tránh nắm đấm của Nhậm Khâm Minh, quả thực oan uổng muốn chết: "Con mẹ nó, cậu là ai hả! Dựa vào cái gì mà dám đánh tôi! Không phải cũng đã đánh rồi đấy à!"
Trần Nghiêm vẫn còn đang ngơ ngác, không kịp phản ứng "Đã đánh rồi" trong miệng đối phương là có ý gì thì điện thoại trong túi vang lên.
Nguyễn Tụng ở đầu phía bên kia nói: "Tôi cứ tưởng điện thoại của mình vẫn đủ pin, kết quả lại bị sập nguồn, không nhận được điện thoại của cậu.
Tôi đang đi về nhà rồi, cậu đang ở đâu vậy, đừng nói là đã đến khách sạn tìm tên họ Lưu kia đánh nhau rồi nhé? Tôi đã đánh lão rồi."
"Cậu đang về nhà rồi á?" Trần Nghiêm mờ mịt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, "Tôi...!Tôi bây giờ đúng là đang ở khách sạn, nhưng mà tôi không đánh tên họ Lưu kia, tôi đang nhìn người khác đánh lão???"
Nguyễn Tụng: "?"
Nguyễn Tụng: "Còn người nào muốn đánh tên họ Lưu đó nữa?"
Trần Nghiêm vừa định nói mình không quen đối phương, thì Nhậm Khâm Minh đã ở trước mắt mọi người tháo kính râm xuống, giơ tay lại cho thêm một đấm: "Thấy rõ tao là ai không? Chỉ bằng mày mà cũng muốn chiếm lời của Nguyễn Tụng, đánh mày vẫn còn là nhẹ! Tiểu Lư, báo cảnh sát."
Trợ lý Tiểu Lư đã sớm chuẩn bị sẵn sàng: "Anh Khâm Minh, em gọi rồi."
Tất cả mọi người cùng sốc: "!!!!!"
Cằm nhà sản xuất chương trình rớt cái bịch xuống đất, Trần Nghiêm cầm điện thoại đi động, trong đầu như có pháo hoa đang nổ đùng đùng.
Không đến nửa tiếng, Weibo cũng nổ tung, hotsearch [Nhậm Khâm Minh xung quan giận giữ vi lam nhan] vọt lên.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Tụng: Ông cụ ngồi tài điện ngầm xem điện thoại.jpg
Trần - Holmes - Nghiêm: RNM*, tôi không điên, chính là Nhậm Khâm Minh! Chính là cậu, Nguyễn Tụng!
*Cái RNM này xuất phát từ một phỏng vấn người xem sau một trận bóng và đòi hoàn lại tiền.
Sau này nó thường xuyên được sử dụng trong cả thể thao và điện tử, khi người xem trực tiếp tức giận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...