Trong lòng Mạnh Giang Thiên lo lắng muốn về nhà gặp Thôi Tây Sinh, nhưng đèn giao thông trên đường, đầu đường đều không thiếu camera giám sát.
Nhiều camera như vậy mà Lâm Vi Hồng có thể tìm được góc chết giám sát kia cũng không dễ dàng.
Lắc lư thật vất vả mới về đến nhà, Mạnh Giang Thiên không để ý Lưu An Na trong phòng khách, trực tiếp vọt tới trước cửa phòng Thôi Tây Sinh.
Cửa bị khóa trái từ bên trong, Mạnh Giang Thiên gõ cửa hết lần này đến lần khác, bảo Thôi Tây Sinh mở cửa.
Mắt Thôi Tây Sinh buồn ngủ tràn ngập sát ý mông lung mở cửa, rời giường mệt mỏi vô cùng: "Làm gì?"
"Có đói không?" Mạnh Giang Thiên sờ lên bụng Thôi Tây Sinh.
"Mới ăn xong điểm tâm đói cái gì mà đói, anh đừng động tay động chân."
Thôi Tây Sinh vỗ tay Mạnh Giang Thiên, nhìn thấy một luồng khí trắng nhu hoà trong lòng bàn tay Mạnh Giang Thiên, đó là một luồng dị năng mà?
Thôi Tây Sinh bị dọa tỉnh lui về phía sau, cảnh giác trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên: "Anh muốn làm gì?"
Người đàn ông này định giết cậu sao?
"Anh muốn thử xem." Đột nhiên Mạnh Giang Thiên một bước bước vào trong phòng, chân sau đá cửa phòng đóng sầm một tiếng.
Dị năng hệ cây màu xanh biếc trên tay phải quấn lấy Thôi Tây Sinh, buộc Thôi Tây Sinh đặt lên giường, dị năng hệ chữa trị từ tay trái chậm rãi tới gần bụng Thôi Tây Sinh.
Dị năng thuộc tính khác sẽ làm tổn thương Thôi Tây Sinh, nhưng hệ chữa trị thì không.
Cho nên Mạnh Giang Thiên quyết định thử dùng hệ chữa trị một lần.
Thôi Tây Sinh bị buộc chặt, ngoại trừ bụng và đầu lộ ra bên ngoài, tay chân đều bị dị năng hệ cây màu xanh biếc bao vây, không thể động đậy.
Mắt thấy luồng dị năng kia sắp tiếp cận bụng mình, Thôi Tây Sinh điên cuồng hô to: "Mạnh Giang Thiên, anh muốn làm gì! Anh buông tôi ra, thả tôi ra! Anh không được đụng vào bụng tôi, anh bỏ ra!"
Người này rốt cuộc muốn làm gì.
Chẳng lẽ anh biết trong bụng cậu có một đứa bé, sợ liên lụy đến anh cùng Lưu An Na nên muốn hại chết bé con sao?
Thôi Tây Sinh hô to, Lưu An Na ngoài cửa nghe được rõ ràng.
Tuy rằng không biết Thôi Tây Sinh cùng Mạnh Giang Thiên đang làm gì, nhưng Thôi Tây Sinh kêu thê lương như vậy khẳng định không phải chuyện tốt.
Thôi Tây Sinh càng không tốt, Lưu An Na càng vui vẻ.
Sự tò mò bùng lên, Lưu An Na nằm sấp trên cửa nghe lén.
"Đừng sợ, anh sẽ không hại em." Mạnh Giang Thiên không nghĩ tới Thôi Tây Sinh sẽ phản ứng lớn như vậy, hôn một cái lên trán cậu an ủi.
Một bên an ủi, một bên dị năng hệ chữa trị ấm áp không ngừng tới gần bụng Thôi Tây Sinh.
Dị năng xuyên thấu qua da, dần dần tiến vào trong thân thể Thôi Tây Sinh.
"Mạnh Giang Thiên, tôi hận anh." Cảm nhận được dị năng cách bảo bối càng ngày càng gần, Thôi Tây Sinh tuyệt vọng hô to một tiếng.
Lưu An Na ngoài cửa càng thêm vui vẻ, ánh mắt sáng đến nỗi có thể chọc thủng người mù.
Mạnh Giang Thiên nhíu mày, đứa ngốc này cứ như vậy không tin anh.
Nhìn cậu một bộ dáng mất hết can đảm nhưng vẫn hương tiêu ngọc vẫn*
(*) Chỉ người con gái đẹp.
Muốn an ủi Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên còn chưa mở miệng, đột nhiên rõ ràng cảm giác được trong bụng Thôi Tây Sinh có một sinh lực mãnh liệt thức tỉnh, tham lam hấp thu dị năng hệ chữa trị của anh.
"Cái gì, anh, anh, đây là dị năng gì?" Vốn Thôi Tây Sinh tưởng rằng sẽ truyền đến nỗi đau lớn khi đứa nhỏ không còn, kết quả đột nhiên cả người nhẹ nhàng, đầu không choáng váng, cảm giác mệt mỏi trên người cũng chậm rãi giảm bớt.
Đầu mệt đến mơ mơ màng màng dần dần thanh tỉnh, cả người giống như nằm ở trong bãi cỏ mùa xuân, thoải mái vô cùng.
"Em cảm thấy thế nào?" Ánh mắt Mạnh Giang Thiên sáng chói, nhìn Thôi Tây Sinh càng ngày càng hưng phấn.
Thật sự Thôi Tây Sinh có một sinh mệnh trong bụng! Đây là con của anh, đứa con mà anh và Thôi Tây Sinh có được!"
Cảm ơn tận thế, tận thế cũng thật tốt!
"Cảm giác cũng không tệ lắm, anh lại thức tỉnh dị năng? Đây là dị năng thuộc tính gì." Thôi Tây Sinh chưa từng thấy qua loại dị năng màu trắng ấm này, cảm giác rất thoải mái.
"Hệ chữa trị, chuyên trị bệnh.
Sau này không thoải mái liền nói với anh.
Chỉ cần không phải bị ngũ mã phanh thây, tử vong tại chỗ, anh dùng dị năng lập tức có thể chữa khỏi cho em.
Bây giờ em không còn một mình nữa.
Phải tự bảo vệ mình thật tốt." Mạnh Giang Thiên nhìn cái bụng bằng phẳng của Thôi Tây Sinh, ánh mắt càng thêm ôn nhu.
Nhưng Thôi Tây Sinh nghe được lại sợ kinh hồn, ngẩng đầu mạnh mẽ nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, thăm dò hỏi: "Anh nói cái gì vậy? Ý anh là sao?"
"Em mang thai." Mạnh Giang Thiên nhìn chằm chằm Thôi Tây Sinh, trực tiếp vạch trần.
Sự bối rối trong mắt Thôi Tây Sinh căn bản không giấu được nhưng thái độ vẫn cường ngạnh quát lớn: "Anh nói bậy cái gì! Có phải anh thức tỉnh dị năng mới là đốt não không? một người đàn ông như tôi làm sao có thể mang thai?"
"Em không thừa nhận cũng không sao, cái bụng này sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên, em giấu cũng không giấu được." Mạnh Giang Thiên không cùng Thôi Tây Sinh tranh luận, nhẹ nhàng vuốt ve bụng Thôi Tây Sinh cảm thụ bảo bối tham lam hấp thu dị năng của anh.
Hai tháng rồi, thật sự để bé con này đói hai tháng.
Thôi Tây Sinh trừng mắt không cách nào chống đối.
Không nhìn bộ dáng buồn nôn của vợ hiền Mạnh Giang Thiên, điên cuồng đảo mắt nghĩ biện pháp lừa gạt cho qua.
Bảo bối trong bụng còn chưa lớn, hấp thu dị năng một lát đã yên tĩnh.
Mặc cho Mạnh Giang Thiên truyền dị năng hệ khác, bảo bối cũng không tương tác với ba nữa.
"Hình như bé con này không quá siêng năng." Mạnh Giang Thiên thất vọng thu tay lại.
"Vốn không phải bé con, siêng năng cái gì?" Thôi Tây Sinh vẫn cứng miệng như cũ.
"Không phải bé con, vậy dị năng của anh bị ai hấp thu?"
"Đó là bởi vì tôi thiếu máu, bị tôi hấp thu."
"Được, mỗi ngày anh đều trị liệu cho em, cam đoan sau này em sẽ không thiếu máu."
"Sau này không cần sờ về phía bụng, không cần vén quần áo chiếm hời của tôi."
"Vậy không được, nếu em không đồng ý, sau này anh chỉ có thể trói em lại rồi truyền dị năng cho em." Mạnh Giang Thiên rất vô lại thu hồi dị năng hệ cây trói Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh đen mặt trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên một cái, dùng chăn che kín không muốn để ý Mạnh Giang Thiên.
"Anh có việc phải ra ngoài, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt cũng không nên chạy linh tinh." Tự kiểm tra là thật, Mạnh Giang Thiên tin lời Lâm Vi Hồng tám phần.
Nếu có thể cứu Hách Nhân, để ông chăm sóc Thôi Tây Sinh anh càng yên tâm hơn, anh cũng chưa từng chăm sóc phụ nữ mang thai.
Thôi Tây Sinh trong chăn không để ý tới anh, Mạnh Giang Thiên cười cười từ cửa sổ bay ra ngoài.
Người khác muốn lảng tránh giám sát khắp nơi trên đường sẽ có chút khó khăn, nhưng Mạnh Giang Thiên lại lợi dụng hệ không gian, rất dễ dàng tránh được giám sát, đột nhiên xuất hiện ở tầng hai của siêu thị nhu yếu phẩm hàng ngày kia.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Trịnh Ngẫu chơi máy tính, Đột nhiên Mạnh Giang Thiên xuất hiện làm Trịnh Ngẫu sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
"Cậu có bệnh à...!Có cửa không đi đột nhiên xuất hiện.
Làm tôi sợ muốn chết, đứa bé cũng bị cậu doạ xỉu mất.
Cậu không gõ cửa trước khi vào sao? Không, làm sao cậu vào được đây?" tính tình Trịnh Ngẫu rất nóng nảy, thấy rõ ràng là Mạnh Giang Thiên thì hét lớn.
"Lâm Vi Hồng đâu?" Mạnh Giang Thiên không để ý tới cáu kỉnh của Trịnh Ngẫu, anh muốn gặp Lâm Vi Hồng tìm hiểu tình huống phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
"Làm sao tôi biết cô ấy đi đâu, cô ấy cũng không phải vợ tôi." Trịnh Ngẫu tức giận trả lời.
Mạnh Giang Thiên nhíu mày thì cảm giác được dị năng rung động của Lâm Vi Hồng đang nhanh chóng tới gần.
Một lát sau, Lâm Vi Hồng đẩy cửa xông vào: "Trịnh Ngẫu, làm sao vậy?"
Quay đầu nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, Lâm Vi Hồng cũng kinh ngạc sửng sốt: "Sao cậu vào được? Tôi ở dưới nhà, sao tôi không thấy cậu bước vào?"
"Tôi bay vào." Mạnh Giang Thiên thản nhiên nói.
"Cậu nói bậy, cậu đột nhiên xuất hiện, hệ gió cũng không nhanh như vậy.
Cậu còn có dị năng thứ hai hả?" Trịnh Ngẫu nhớ tới cảnh tượng quỷ dị Mạnh Giang Thiên tiến vào, đứng ra cãi lại.
Thình lình xuất hiện một người sống to đùng làm hắn sợ không nhẹ, hiện tại trái tim vẫn giống như đang nhảy múa đường phố.
"Hệ không gian, nếu tìm được viện trưởng Hách tôi có thể lặng lẽ mang ông ấy ra ngoài.
Cô có manh mối về phòng thí nghiệm dưới lòng đất không?" Mạnh Giang Thiên không giấu giếm, dị năng càng nhiều càng khiến bọn họ kiêng kỵ, đây không phải là chuyện xấu.
"Vậy mà cậu là song hệ!" Lâm Vi Hồng sợ hãi thán phục, thức tỉnh một hệ ở tận thế là đã có vốn liếng sống sót, thức tỉnh hai hệ thì đỉnh như thế nào?
Lâm Vi Hồng nhìn quá lâu, vẻ mặt Mạnh Giang Thiên không kiên nhẫn cau mày.
Lâm Vi Hồng vội vàng tiếp tục: "Vị trí phòng thí nghiệm chúng tôi đã tìm rất lâu, nhưng không có manh mối gì
Nhưng mà dựa theo phòng thí nghiệm bỏ hoang kia mà suy đoán, lối vào phòng thí nghiệm mới, có thể là ở trong một tòa nhà nào đó nhìn bề ngoài không nổi bật còn có chút bí mật."
"Phòng thí nghiệm bỏ hoang trước đây giam giữ chúng tôi, lối vào là trong bãi đậu xe ngầm của một khu dân cư.
Bình thường bãi đậu xe có xe cộ, người qua lại, căn bản không nghĩ tới bọn họ sẽ đem lối vào phòng thí nghiệm đặt ở nơi đó."
"Chúng tôi hiện đang kiểm tra bãi đậu xe ngầm trên toàn bộ khu an toàn.
Nhưng bởi vì nguồn nhân lực không đủ, còn có rất nhiều bãi đỗ xe không cho người ngoài tùy tiện vào, cho nên hiện tại cũng không có tiến triển gì.
Nhưng dị năng hệ không gian của cậu ngược lại có thể phát huy tác dụng, chúng tôi không vào được, hẳn là cậu có thể đi vào kiểm tra một chút."
"Các cô chỉ tìm bãi đỗ xe sao?"
"Tất nhiên là không.
Tất cả những nơi đáng ngờ chúng tôi đều tìm kiếm, nhưng trọng tâm vẫn là bãi đỗ xe.
Và, về cơ bản tất cả chúng tôi đều tìm kiếm vào ban đêm.
Bọn họ muốn bắt dị năng giả làm thí nghiệm, khẳng định phải đưa người vào phòng thí nghiệm."
"Ban ngày nhiều người nhìn, rất dễ tiếp xúc.
Không bằng buổi tối thừa dịp bóng đêm vụng trộm mang vào.
Nếu cậu muốn giúp tìm kiếm thì cậu hãy đi bộ nhiều hơn vào ban đêm.
Đặc biệt chú ý đến những người mang theo hành lý lớn."
"Các cô tìm kiếm như mò kim đáy biển như vậy mà cũng không có kế hoạch gì?" Mạnh Giang Thiên nghe phương thức tìm người của bọn họ, luôn cảm thấy không đáng tin cậy.
Đây hoàn toàn là thử vận may.
"Không tìm như vậy thì có thể làm gì bây giờ, cậu có biện pháp gì tốt sao?" Lâm Vi Hồng vô tội chờ mong nhìn Mạnh Giang Thiên.
"Bọn họ bắt dị năng giả làm thí nghiệm có điều kiện gì đặc thù không? Ví dụ, cấp thấp, hoặc nhìn đặc biệt ngu ngốc." Mạnh Giang Thiên đánh giá Lâm Vi Hồng hỏi.
Lâm Vi Hồng rất nghiêm túc suy nghĩ: "Hẳn cấp bậc thấp là một điều kiện, về phần ngu ngốc hay không ngu ngốc, chỉ số thông minh thấp chắc cũng coi vậy đi.
Dù sao chỉ số thông minh quá cao thì đã có thể chạy trốn."
"Vậy bọn họ thật đúng là người tính không bằng trời tính." Mạnh Giang Thiên bất đắc dĩ cảm thán.
"Cái gì?" Lâm Vi Hồng nghi hoặc nhìn Mạnh Giang Thiên, không hiểu ý của anh.
.....????????????????????????????????.....
18/9/2021
#NTT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...