"Lý Ngạn Quang anh ấy là anh trai tôi, anh ấy cũng là dị năng giả hệ nước cấp hai, cụ thể là bao nhiêu thì tôi không nhớ rõ, hẳn chỉ cao hơn anh một chút.
Hiện tại chắc đi ra ngoài tìm kiếm người sống sót, tôi cũng không biết có trở về hay không.
Tôi muốn đến chỗ anh trai tôi chờ anh ấy, Bạch tiên sinh, anh có thể đưa tôi đi không?"
"Ăn cơm rồi đi.
Bây giờ anh trai cậu chưa chắc đã ở đây."
"Không cần, tôi không đói, tôi sẽ đi chờ anh trai tôi." Hội trưởng học sinh rất không được tự nhiên nhìn Mạnh Giang Thiên.
Bạch Trấn Hùng không nói hội trưởng học sinh nữa, lại tìm người tiễn hội trưởng học sinh đi.
Tại chỗ cũng chỉ còn lại Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên và Lưu An Na.
Có Thôi Tây Sinh nên Bạch Trấn Hùng vẫn nhiệt tình như cũ: "Các cậu đừng đi nữa, khó có được tôi mời một lần.
Chúng ta đi nhanh thôi, miễn cho các cậu cũng chạy."
Không có hai người không quan trọng kia, tiền cơm còn có thể tiết kiệm một khoản lớn, hắn cầu còn không được.
Nhà hàng cách đó không xa, bốn người đi chưa được một lát đã đến.
Bây giờ là giờ ăn trưa, nhưng lượng khách trong nhà hàng lại ít đến đáng thương, chỉ thỉnh thoảng có vài người ngồi ăn.
Nhưng ngồi đều là dị năng giả, đẳng cấp cũng không thấp, Mạnh Giang Thiên có thể cảm giác được dị năng rung động của bọn họ rất rõ ràng.
Tìm một cái bàn trống, Mạnh Giang Thiên kéo Thôi Tây Sinh ngồi cùng, Lưu An Na nhất định phải ngồi cạnh Mạnh Giang Thiên nên Bạch Trấn Hùng rất tự nhiên ngồi cạnh Thôi Tây Sinh.
Cách thỏ trắng nhỏ gần như vậy, tim Bạch Trấn Hùng đều tăng tốc, để thực đơn duy nhất trên bàn ở trước mặt Thôi Tây Sinh, cười nói: "Các cậu tùy ý gọi đi."
Mạnh Giang Thiên nghiêng mắt trừng hắn, kéo ghế Thôi Tây Sinh để cậu dựa sát vào mình.
Bạch Trấn Hùng cười tủm tỉm nhìn hành động ngây thơ của Mạnh Giang Thiên, nóng vội thì không thành công, hắn đánh không lại Mạnh Giang Thiên, muốn có được thỏ trắng thì phải chậm rãi.
Menu hoa hoè hoa sói, trong ảnh dầu ăn bóng loáng, màu sắc đẹp mắt, vừa nhìn đã rất thèm ăn.
Nhưng kỳ thật chính là bắp cải xào dầu rất bình thường, khoai tây hầm đậu vân vân các loại món ăn gia đình.
Trứng thịt hầu như không có.
Trên một thực đơn lớn bằng giấy A4 chỉ có hai món được giới thiệu.
Nhưng giá đằng sau mỗi món ăn lại cao đáng sợ.
Một món bắp cải xào hơn một ngàn giá trị cống hiến, khoai tây đậu tây thì hơn ba ngàn.
Bốn người ăn bữa cơm này, không có mấy vạn giá trị cống hiến quả thật ăn không đủ no.
"Bây giờ chỉ có rau, trứng gà vịt đã nở, nhưng nếu muốn chờ gà con vịt con lớn lên ăn thịt đẻ trứng, ít nhất cũng phải chờ mấy tháng.
Về phần thịt lợn thịt bò các loại, hiện tại cũng không dám ăn vì không xác định được trong thịt động vật có virus zombie ẩn núp hay không.
Phải đợi sau khi kiểm tra xong, còn phải thử nghiệm không có vấn đề mới có thể cho chúng ta ăn." Bạch Trấn Hùng nhìn thực đơn giải thích.
Mấy người đang gọi đồ ăn thì cửa một trận xôn xao, ngẩng đầu nhìn thì thấy Lưu Thắng Huy cùng Chu Diệu bị mọi người vây quanh.
Lưu Thắng Huy với tư cách là người quản lý khu an toàn, đi đến đâu cũng được người nịnh bợ.
Cùng mọi người tâm sự xong hai người trực tiếp đi tới bàn Mạnh Giang Thiên.
"Tướng quân." Bạch Trấn Hùng rất không cam lòng nhường vị trí bên cạnh Thôi Tây Sinh.
Lưu Thắng Huy tuyệt đối không khách khí ngồi xuống nhìn Thôi Tây Sinh, vẫn đáng yêu như vậy.
Đáng tiếc vừa rồi khu an toàn Đông Bắc bên kia hồi thư, trong khu an toàn cũng không có tin tức của ba mẹ Thôi Tây Sinh.
"Vừa rồi khu an toàn Đông Bắc trả lời tôi." Mạnh Giang Thiên ôm Thôi Tây Sinh cách hắn rất xa, Lưu Thắng Huy vừa mở miệng thì Thôi Tây Sinh lập tức nhìn về phía hắn.
"Họ nói gì?" Thôi Tây Sinh vừa khẩn trương vừa chờ mong hỏi nên vô ý tới gần Lưu Thắng Huy, lại bị Mạnh Giang Thiên kéo trở về.
"Tạm thời trong khu an toàn không có tin tức của ba mẹ cậu."
Nhìn ánh sáng trong đôi mắt to kia nháy mắt ảm đạm, Lưu Thắng Huy đau lòng một trận, vội vàng an ủi: "Trong danh sách không có, không có nghĩa là bọn họ xảy ra chuyện.
Họ cũng có thể giống như cậu, trốn ở đâu đó chờ đợi sự giúp đỡ.
Miễn là họ còn sống, đội cứu hộ khu an toàn sẽ không ngừng tìm kiếm và cứu hộ, sớm muộn gì cũng sẽ giải cứu họ."
"Ừm." Thôi Tây Sinh đáp qua loa một tiếng, căn bản lời an ủi của Lưu Thắng Huy cũng không có tác dụng.
"Không sao, chờ anh trở về, anh tìm cùng em." Mạnh Giang Thiên cũng thử an ủi, đáng tiếc Thôi Tây Sinh chỉ cho anh một cái liếc mắt.
"Ngược lại ba mẹ hai người có tin tức, bọn họ đều ở trong khu an toàn tỉnh Tô, trong danh sách người sống sót có bọn họ.
Cậu nhìn xem đây có phải gia đình cậu không?"
Lưu Thắng Huy đưa màn hình điện thoại vệ tinh cho Mạnh Giang Thiên và Lưu An Na xem.
"Là ba mẹ tôi, đây là anh trai tôi.
Thật tốt, tất cả đều còn sống." Lưu An Na lướt hai lần trên màn hình, gia đình cô đều đang ở đó.
Lưu An Na tiếp tục lướt, ảnh ba mẹ Mạnh Giang Thiên cũng xuất hiện trên màn hình.
"Giang Thiên ca ca, là chú dì." Lưu An Na vui vẻ nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
Rốt cuộc Mạnh Giang Thiên không còn lạnh mặt nữa, trên mặt mang theo ý cười.
"Anh cô tên là Lưu An Giản phải không?" Lưu Thắng Huy lại tìm ra một bức ảnh hỏi Lưu An Na.
"Vâng." Lưu An Na gật đầu có chút khẩn trương nhìn Lưu Thắng Huy.
"Anh cô là dị năng giả hệ cây cấp hai.
Cậu ta nghe nói cô ở đây và muốn chúng tôi đưa cô qua đó.
Chi phí của máy bay trực thăng đã được trả, và nếu cô muốn đi, tôi có thể cho cô đi bất cứ lúc nào."
Lưu Thắng Huy cho Lưu An Na xem mẫu đăng ký dị năng giả của Lưu An Giản.
Nhìn vào con số 2.1 ở trên, Lưu An Na vui mừng khôn xiết.
Cô vẫn muốn tìm một chỗ dựa vững chắc để có thể sống sót ở tận thế.
Trước tận thế người trong nhà cô một chút động tĩnh cũng không có, cô chỉ có thể đến nhờ Mạnh Giang Thiên.
Không nghĩ tới hiện tại anh của cô cũng trở thành dị năng giả, cô cùng anh có quan hệ, so với Mạnh Giang Thiên bền chặt hơn.
Nhưng mà đẳng cấp của anh trai có chút thấp, nếu Mạnh Giang Thiên có thể cùng anh trai làm chỗ dựa vững chắc cho cô, cuộc sống ở tận thế sẽ thoải mái hơn.
Hiện tại trở ngại lớn nhất chính là Thôi Tây Sinh, nếu anh trai có thể giết Thôi Tây Sinh...
Lưu An Na càng nghĩ càng hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Thôi Tây Sinh dần dần không thích hợp.
"Lưu An Na." Mạnh Giang Thiên khẽ quát một tiếng.
Vậy mà anh nhìn thấy sát ý trong mắt Lưu An Na.
Có chỗ dựa mới, người phụ nữ này bắt đầu làm càn.
Nếu ai dám động đến bảo bối của anh, kể cả là bạn bè cùng nhau lớn lên anh cũng sẽ không nương tay.
Bị tiếng kêu của Mạnh Giang Thiên làm hoảng sợ, Lưu An Na run rẩy nhìn thấy ánh mắt Mạnh Giang Thiên đồng dạng mang theo sát ý.
Anh trai cùng Mạnh Giang Thiên chênh lệch hai cấp, nếu đánh nhau chưa chắc anh cô đã thắng.
Việc này còn phải lên kế hoạch thật tốt.
"Tôi muốn trở về tìm anh trai tôi." Nếu anh trai đã trả tiền trực thăng, không bằng trước tiên trở về tìm anh trai thương lượng một chút.
Sẽ luôn có cách làm cho Thôi Tây Sinh lặng yên không một tiếng động biến mất mà không liên lụy đến mình.
"Được, Chu Diệu, sắp xếp một chút đi, ngày mai để trực thăng đưa bạn học này về tỉnh Tô."
"Ngày mai mới có thể trở về sao? Không phải hôm nay à?" Lưu An Na khẩn cấp muốn cùng anh trai gặp mặt, sốt ruột hỏi.
"Hôm nay đã quá muộn, trực thăng của chúng tôi không thể ở lại nơi khác, phải trở về trong ngày.
Mất hơn sáu đi trực thăng bay từ đây đến tỉnh Tô.
Bây giờ nếu cô đi, sáu giờ sau trời đã tối.
Ánh sáng buổi tối sẽ hấp dẫn zombie, cho nên chỉ có thể sáng mai đưa cô về.
Cô không cần gấp gáp, tôi đã nói với anh trai cô tình huống của cô, cô an tâm chờ ngày mai đi."
"À." Lưu An Na thất vọng ngồi trở lại chỗ.
Lưu Thắng Huy không quan tâm Lưu An Na thất vọng, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên nói: "Tôi vừa nhận được kết quả kiểm tra cấp bậc của cậu, không nghĩ tới cậu đã cấp 3,8.
Tôi xem rất nhiều tư liệu dị năng giả khu an toàn trong và ngoài nước, ngoại trừ không đăng ký, trong toàn thế giới hiện nay, hẳn cậu là dị năng giả đẳng cấp cao nhất."
Lưu Thắng Huy nói xong nhìn phản ứng của Mạnh Giang Thiên, danh hiệu dị năng giả đệ nhất thế giới, cho dù là người may mắn có được cũng sẽ sinh ra một tia rung động.
Nhận được báo cáo dị năng cấp 3,8 của Mạnh Giang Thiên, lúc ấy hắn thật sự giật mình.
Đẳng cấp cao hơn hắn, khiến Lưu Thắng Huy rất kiêng kỵ, hắn rất vội vàng muốn thăm dò thái độ của Mạnh Giang Thiên.
Nếu Mạnh Giang Thiên không có tham vọng lớn, hắn không ngại cho Mạnh Giang Thiên một chức vị dưới một người trên vạn người.
Nhưng nếu Mạnh Giang Thiên có tham vọng quá lớn, hắn phải mau chóng nhổ cỏ nhổ tận gốc.
"Có lẽ trong số những dị năng giả không đăng ký có rất nhiều người cao hơn đẳng cấp của tôi." Mạnh Giang Thiên không mặn không nhạt nói, tay ôm bả vai Thôi Tây Sinh siết chặt.
Lưu Thắng Huy không nhìn ra cái gì trên mặt Mạnh Giang Thiên, ánh mắt lóe lên, cười tiếp tục nói: "Có lẽ vậy.
Nhưng hiện tại đúng là cậu xứng đáng đệ nhất dị năng giả thế giới.
Với đẳng cấp của cậu, nếu cậu muốn kiếm đủ năm triệu đi trực thăng về nhà thì là một điều rất dễ dàng hoàn thành."
"Cấp bậc này của cậu tôi không nỡ để cậu về nhà, hận không thể nhường vị trí cho cậu, để cậu làm quản lý.
Có người quản lý cấp cao như cậu trấn thủ, khu an toàn của chúng ta tuyệt đối sẽ là khu vực an toàn nhất."
"Tướng quân quá kỳ vọng rồi, tôi không làm quản lý được.
Tôi vẫn muốn trở về khu an toàn nhà tôi." rốt cuộc Mạnh Giang Thiên nhìn thẳng vào Lưu Thắng Huy, người này nói có chút quá mức.
"Muốn trở về vậy phải cố gắng kiếm tiền." Lưu Thắng Huy cười càng thêm thân thiết, không thử thăm dò nữa.
Lưu Thắng Huy rất nhiệt tình mời khách giúp mọi người gọi một bàn thức ăn.
Tuy rằng đều là đồ chay, nhưng gia vị rất đầy đủ, so với Mạnh Giang Thiên xào trên sân thượng ngon hơn nhiều.
Bảy ngày Lưu An Na không được ăn đồ ăn nóng hổi, hôm nay ăn có chút gấp gáp.
Tuy rằng đã rất khắc chế, nhưng đồ đầy bàn, tốc độ gắp thức ăn của cô gấp đôi người khác.
Thôi Tây Sinh lo lắng cho người nhà của mình, chọc chọc một lá hẹ đáng thương, không có khẩu vị.
"Sao không ăn, không hợp khẩu vị sao?" Lưu Thắng Huy chú ý đến Thôi Tây Sinh, lập tức phát hiện cậu không ăn.
"Không có." Thôi Tây Sinh lắc đầu.
Mạnh Giang Thiên hiểu Thôi Tây Sinh, vỗ vỗ bả vai cậu: "Đừng lo lắng cho ba mẹ em quá, nếu tích góp đủ tiền, chúng ta sẽ đi Đông Bắc tìm ba mẹ em."
"Thật sao?" Thôi Tây Sinh lại có chút tinh thần hỏi.
"Tất nhiên là thật.
Ăn cơm thật tốt, đừng để mình đói, đến lúc tìm ba mẹ lại không có sức lực." Mạnh Giang Thiên gắp một đũa rau vào bát Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh hít sâu một hơi gắp thức ăn trong bát lên ăn.
Mạnh Giang Thiên nói đúng, tìm người cũng cần thể lực, huống chi trong bụng còn có một cái miệng muốn ăn cơm.
.....????????????????????????????????.....
17/9/2021
#NTT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...